Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thực dài hành lang được điêu khắc một cách tinh tế. Thượng hạng gỗ tỏa một mùi thơm ngát. Nam hài ba ngàn sợi tóc tung bay theo gió. Khuôn mặt tinh xảo nước da trắng bọc băng cơ ngọc cốt. Hồng mâu khẽ cong nồng đậm ý cười. Hai bên màu đen hạt ngọc khẽ lay động nhìn có điểm linh hoạt vô cùng đáng yêu. Trung quốc truyền thống trang phục hỗn hợp khí chất có nhu hào có tinh nghịch có kiều diễm. Mọi thứ như bổ sung cho nhau tạo nên cái đặc thù khí chất.

Đằng sau nho nhỏ thân ảnh vội vã chạy theo. Màu tím mái tóc tán loạn. Ngập nước đôi mắt có chút rưng rưng nhìn ai đó. Nho nhỏ khí lực vì chạy mà trở nên hồng nhuận dính vài màu tím sợi tóc thượng trên bạch ngọc làn da trông vô cùng khả ái. Ngọt ngào thanh âm mang theo chút gấp rút cùng phập phồng khẽ kêu:

" Đằng đằng thiếu gia ta theo không kịp"

Phía trước nam hài chậm rãi đình trỉ . Hồng mâu mang theo chút bất đắc dĩ cùng sủng nịch vuốt nhẹ nữ hài tán loạn mái tóc nói:

"Du Du không cần như vậy! Ta có chút vội! Không cần đuổi theo! Hôm nay Đông nữ bộ tộc đón khách quý nên phải đến thực sớm. Còn ngươi có thong thả."

'' Thiếu gia ta nghĩ cùng ngươi đi gặp phu nhân!''

Đúng đây chính là Quý Thuần Khanh cùng Vân Du. Trong một năm trước sau này nọ sự kiện. Chính thức khơi dậy của Thuần Khanh tò mò. Thỉnh thoảng sẽ tự chủ động cùng Vân Du nói chuyện này nọ. 

Ngay khi mới tiếp xúc bị bài xích là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng trải qua của Thuần Khanh ôn nhu cùng săn sóc. Vân Du tính cách cũng có điểm sáng sủa đi lên. Hội sẽ khai này nọ vui đùa. Đương nhiên cũng chỉ trước mặt Thuần Khanh mới có thể cười đi lên. Trước mắt người khác vẫn là mặt than một mặt.

Hôm nay Thuần Khanh chính là có nghe Vô Song mẫu thân nói qua về cái họ Tô khách quý kia. Hắn nên hảo hảo cho mẫu thân cái mặt mũi thực cẩn thận gặp mặt.

Một lớn một nhỏ thân ảnh dần khuất đi. Đứng ở bóng tối là cái quyến rũ nữ nhân. Màu đỏ mái tóc xõa dài xuống lưng. Câu nhân cơ thể khẽ dựa vào cột bên. Nhìn chính mình nhi tử đi khuất kéo lên một cái hoàn mỹ cười đầy ẩn ý.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Đứng Thuần Khanh bên người Vân Du mặt lạnh nhìn cái so với mình nhỏ tuổi nữ hài. Ngắn ngủi mái tóc hồng sắc tôn lên trắng trẻo nước da. Mang trên khuôn mặt ngây ngô cười.

~ Hảo chán ghét

Nghe nói là nữ nhi của cái kia vị khách họ Tô. Danh gọi Tô Gia Áo. 

Luôn luôn chú ý Vân Du Quý Thuần Khánh đánh cái ôn nhu ấm áp cười. Đây là ghen tị sao? Hảo đáng yêu?

" Mỹ nhân ca ca ngươi...thật đẹp!" Bặm bẹ giọng nói níu lấy Thuần Khanh tay áo . Nam hài không tiếng động nhíu mày thu hồi ôn nhu cười bày ra khốc khốc bộ dáng cũng không có gạt đi hài tử tay.

Đi đằng sau Vô Song mỹ nhân khẽ đẩy Thuần Khanh hướng phía trước mỹ phụ giới thiệu.

" Đây là của ta nhi tử Quý Thuần Khanh. Thuần Khanh mau gọi a di!"

"A di ngươi hảo"

" Oa vô song của ngươi nhi tử hảo xinh đẹp nha! Dòng giống thật tốt!" Mỹ phụ không tiếc lời khen Thuần Khanh. Đồng thời cũng đẩy ra chính mình nữ nhi.

" Đây là của ta nữ nhi. Tô Gia Áo. Thức đáng yêu đúng không!"

Vô Song cười dịu dàng cùng Gia Áo đánh cái tiếp đón liền cùng Tô mỹ phụ đi vào trong hàn huyên.

'' Mỹ nhân ca ca ngươi thực đẹp!'' Lại lặp lại một lần nữa Gia Áo ngây ngô cười. Thuần Khanh nhìn nhìn cười sáng lạn nữ hài đánh giá. 

Ân...

Không có Vân Du đáng yêu!

Một thân toàn địch ý Vân Du tựa như cảm thấy chính mình thiếu gia tâm tình. Đối với không biết gì nữ hài Gia Áo lại thêm một phần chán ghét. ' Thiếu gia đối kia con nhóc có hảo cảm'. bất giác tâm tình có điểm đi xuống nhưng vẫn một bộ không biểu tình. Cùng Vân Du trải ua một năm đại khái là đoán được điểm tiểu tâm tình. Hình như là có xu hướng sinh khí đi.

Không nhận được hồi đáp nho nhỏ nữ nhi tâm tình Gia Áo đô đô cái miệng bất mãn . Ngập nước đôi mắt mở to tựa như một khắc sau có thể khóc được. 

Đã 'ôn lại chuyện cũ' Tô mỹ phụ thấy bản thân nữ nhi ủy khuất bộ dáng liền hơi nhíu mày. ' Của ta nữ nhi cũng không nên như vậy yếu đuối'. Liền đối với bên cạnh Vô Song cười cười. Đem Gia Áo lạp tới.

'' tiểu Áo ngươi thích vị này ca ca sao?'' Nói xong liền hướng Thuần Khanh chỉ tới.

'' Ấn..thực thích'' Nghe tới Thuần Khanh một khắc ngập nước đôi mắt tựa hồ sáng rực lên liên tục gật đầu.

" Vô Song ngươi đã nghe thấy đó! Bọn trẻ như vậy thích nhau chúng ta liền làm thông gia tốt lắm"

' Ngươi mắt nào nhìn thấy bọn trẻ thích nhau vậy' Mọi ngươi thầm phun tào.

Phía sau đối thoại Vân Du chính là không có nghe thấy. Chỉ cảm thấy chính mình cơ thể có điểm năng vô cùng khó chịu. Trước mắt bỗng dưng tối sầm,trước khi mất đi ý thức còn thấy Thuần Khanh lo lắng một mặt. Văng vẳng tiếng gọi bên tai

' Vân Du..'

'Du Du...'


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro