[29/08/2019]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

rời bỏ anh trong hoàn cảnh khốn nạn nhất, và ôm lấy chân anh, cũng là trong hoàn cảnh khốn nạn nhất.

lần này em về thăm nhà, không có lý do nào đâu, chỉ là em muốn về thăm anh. anh dời mắt khỏi cuốn sách, ngước mắt nhìn em, phản ứng anh không có gì đặc biệt, nhưng đáy mắt anh hiện lên sự bất ngờ và thất vọng.

"nhớ khóa chặt cửa nhé."

đó là câu duy nhất anh nói với em kể từ lúc em bước chân vào ngưỡng cửa. anh vẫn làm những thứ anh làm mỗi ngày, xem em như người vô hình. em biết là anh vẫn còn quan tâm đến em, bằng chứng là khi em vừa tắm xong thì sẽ có tô súp còn nghi ngút khói trên bàn, khi em vừa mở mắt dậy thì trên bàn ăn sẽ có chuẩn bị bát, hộp ngũ cốc và sữa.

em không dám nói với anh, và cũng chẳng có cơ hội nói với anh rằng, thời gian qua em không có nơi nào để đặt lưng. không nơi nào chứa chấp em, đến thời điểm hiện tại. em nghĩ, nếu anh biết thì anh sẽ thắc mắc rằng chẳng phải em đang rất hạnh phúc bên người mới hay sao? đúng, anh không sai, nhưng anh cần nhớ rằng, em và cô ấy là thực tế, không phải mối quan hệ tồn tại qua câu chữ như chúng mình. nếu đó là câu chữ thì em có thể dễ dàng sửa đổi chúng theo ý em, tiếc là, khó lắm.

em thấy thất bại, khi mà thứ em vẽ nên thì chính tay em xé rách nó. em mang nợ rất nhiều, hãy cho em thời gian nhé, khi em trả hết nợ thì cũng là lúc tinh thần em trở nên nhẹ nhàng. em sẽ cảm thấy thanh thản.

ngón trỏ bên trái và ngón cái bên phải của anh có dán băng keo cá nhân, chắc hẳn là những lúc lo âu, anh cắn móng tay mình mạnh hơn mọi lần. tới bây giờ, anh vẫn chưa nhìn thẳng vào mắt em, vẫn chưa nói thêm câu nào. anh đăm chiêu vào cuốn sách, nhưng em thừa biết là anh đang không tập trung vào nó, anh đang bị xao nhãng.

"anh yoongi."

anh vẫn điềm nhiêm như chẳng có gì xảy ra, chỉ trừ việc mi mắt anh khẽ động.

"anh nhìn em một cái với? được không?"

anh nuốt nước bọt, yết hầu di chuyển lên xuống, môi hơi mím lại, đầu ngón tay đang giữ gáy sách hơi run run. không một lời báo trước, anh phang thẳng cuốn sách vào mặt em, mắt kính rơi mạnh xuống đất, tròng kính nứt như mạng nhện. em bị tấn công bất thình lình, chao đảo ôm lấy má rồi khụy xuống đất. em biết là máu bết đang ứa ra đầy tay, nhưng đó không phải điều em nên quan tâm.

chà tay xuống áo để chùi đi vết máu, em lồm cồm bò đến chỗ cuốn sách, nâng niu cầm nó lên và chắc chắn rằng nó sẽ không vấy máu bẩn của em. ôm cuốn sách vào lòng bằng một tay, rồi chống xuống đất để có thể đứng lên mà đặt cuốn sách lên bàn.

cổ áo em bị kéo và giật mạnh xuống, như lời em yêu cầu, anh nhìn thẳng vào tâm can em bằng đôi mắt trợn trừng, óng ánh nước và đỏ ngầu. hai chóp mũi chạm nhau, và chưa bao giờ em thấy người đàn ông của em đáng sợ đến thế.

"mày có thể bỏ tao. mày có thể tổn thương tao. mày có thể làm bất cứ thứ gì mày muốn lên người tao. bởi lẽ, sự tồn tại của tao cũng chỉ là do mày nghĩ ra, ngoài đời làm đéo gì có thằng min yoongi nào thương mày, nhẫn nhịn mày? ngay cả một người bình thường còn đéo nhịn được cái tính xàm cứt của mày."

anh tức giận. vì lúc tỉnh táo anh sẽ không liên tục chửi thề.

"nhưng mày đéo có cái quyền làm tổn thương nó, bỏ nó một xó rồi muốn quay lại là quay lại. mày nghĩ ai cũng thương mày giống những thứ ảo vật mày nghĩ ra? mày có nhận thức được rằng mình đang trong mối quan hệ của thực tại không vậy?"

dứt lời, anh chỉ vào giữa ngực em.

"đây là tao, thứ mày dựng nên, tao cảm ơn mày đã tạo ra tao. nhưng mà thực chất thì mày chỉ là một thằng thất bại thôi. nghe hiểu chứ? thằng thất bại đấy."

"anh yoongi..."

anh đấm thẳng vào mặt em trước khi em kịp thốt lên điều gì, lần này min yoongi thẳng thắn và sống đúng bản chất sẵn có. đá cái kính vỡ tròng cho em rồi anh hất cằm, nói rằng.

"đã khốn nạn thì không được hoan nghênh ở nhà tao đâu. mấy bữa ăn coi như mày nợ, bây giờ thì cút đi."

em đứng như trời trồng. là yoongi đuổi em đi sao?

"tao nói cút?"

"dạ."

em đeo kính và bước ra khỏi nhà. em đã bị yoongi đuổi đi như thế đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro