Chương 73: Cùng nhau ăn cơm (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám giờ tối,

Thiên Kỳ nghìn lặng người dưới ánh nến lãng mạn đã được dày công chuẩn bị, ánh mắt không tiêu cự nhìn vài chiếc điện thoại đang nằm im trên mặt bàn đầy những món ăn ngon

Cô thật sự không tới! Cô bỏ mặc anh một mình trong nổi cô đơn. Chưa bao giờ anh có cảm giá thất bại như thế. Bữa tối như vậy, đâu có ý nghĩa gì nếu ngồi ăn một mình?

Choang...

Anh giật tung chiếc khăn trải bàn trắng tinh, mọi thứ đổ vĩnh nằm im trên nền đất lạnh. Anh thất vọng, cô vốn dĩ không hề tôn trọng anh.

Nặng nề thở hắt một hơi, Thiên  Kỳ đi xuống lầu, Hàn khí khuôn chế giấu được vẫn như ẩn hiện trong đáy mắt.

"Tổng giám đốc Trịnh, ngài không hài lòng với sự phục vụ của chúng tôi? "

Người quản lí vội vàng chạy đến lấp bấp, mô hôi lạnh chảy ròng ròng sợ hãi. Trịnh Thiên Kỳ đâu phải là một nhân vật tầm thường? Làm anh ta tụt hứng, khả năng bị mất việc là rất cao!

Thiên Kỳ lạnh lùng đi lướt qua ông ta, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn ông như mang theo tỉa cảnh cáo.

"Tôi ghét nhất là bị người khác ngán mất đường đi của tôi!"

"Dạ dạ"

Người quản lí vội vàng xoay  người, lại vô tình khiến cho Thiên Kỳ nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng chướng mắt.

Đi kí hợp đồng? Vaạy một nhà ba người đang ngồi ăn với vẻ là như thế nào?

" Thư ký Trịnh, cô ăn thật khi ông có chút lịch sự thục nữa gì hết? "

"... "

Cô ăn như vậy sao! Cách ăn của cô, ngoài anh ra hình như cũng chưa từng có ai nói cô như vậy!

" Sao? "
Điềb Chính Quốc mỉm cười khe khẽ nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, bàn tay chỉ loạn xạ:

" Chỗ này, chỗ này, cả với này nữa, nhìn đi, toàn dầu mỡ! Tại sao em lại ăn vương vãi giống mèo như thế? "

" Tôi không có"

"Cấm cãi! Cãi tôi liền bị trừ lương! "

"... "

Tốt nhất khi nói chuyện với đại boss, im lặng chính là cung kính và phục tùng biện hộ chính là nói lời tạm biệt với tiền lương. Cho nên, theo lí thuyết mà nói, đại boss là thượng đế! Đại boss là kim cương chói lòa, quả đúng là không sai mà!

Vội vàng đưa tay lên lâu miệng, lâu hết chỗ này, anh lại chỉ sang chỗ kia, lau xong chỗ kia, anh lại chỉ về chỗ cũ!

Bảo Khánh với đầu xuống thật thấp, cố gắng nín cười không để ra thành tiếng, khuôn mặt trắng búng đã sữa liền trở nên đỏ gay gắt.

Ba mặt lạnh của cậu, từ khi nào lại có thể biết trêu người khác như thế?

" Ba, chính ấy đã lau lâu ngue vậy rồi mà còn vẫn không thấy sạch sẽ hơn chút nào. Chi bằng ba lãh chi chị ấy luôn đi! "

Điền Chính Quốc nhìn sang Bảo Khánh, ánh mắt hiện lên sự cảm kíchkích. Qủa không hổ danh là con trai cưng của anh mà!

Thôi được rồi, nể tình em là nhân viên mới, lại còn rất hậu đậu, nghe lời con trai, tôi miễn cưỡng lâu cho em vậy! "

Ân Phi khóe môi giật giật không thể tin, đưa ánh mắt trân trối nhìn cha rồi lại nhìn con, cô vội xua xưa tay từ chối.
" Không cần đâu! Tôi tự lâu được mà! "

"Thư ký Trịnh, không cần phải khách khí! Để đó cho tôi, nếu không nhất định tôi sẽ trừ lương!"

"... "
Đại boss, làm ơn đừng lôi tiền lương ra đe dọa tôi có dược không?

Mặc dù cô không có mấy hứng thú với tiền, nhưng đem tiền đi bỏ bao rác là rất lãng phí đó!

Điền Chính Quốc mỉm cười nhẹ trước bộ dạng ngơ ngác lúc này của cô, trong lòng cảm xúc đang có dấu hiệu dâng trào mãnh liệt. Có vẻ như mọi hành động của cô đối với anh mà nói điều là một loại thuốc kích thích có sức hấp dẫn quyết rũ đến mê người. Những ngày tháng tiếp theo không có cô để mặc cho anh ôm vậy anh biết phải làm sao thì mới có thể kiềm chế ham muốn?

Bà xã đại nhân, đến khi nào em mới nhớ ra anh?

"Nào, cứu sát mặt lại gần đây, tôi lâu cho em! "

Anh cầm lấy khăn giấy lâu miệng đến gần cô, đôi môi mỏng bạc nhẹ nhàng dụ dỗ.

Ân Phi có đôi  hút chần chừ nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp chớp lay động hàng mi dài.

"Không cần phiền đến Điền Tổng giám đốc, vị hôn thê của tôi, tự tôi có thể chăm sóc được! "

Đang lúc Ân Phi bối rối không biết nên làm gì, Trịnh Thiên Kỳ liền xuất hiện khiến đồng loạt cả ba người đều hướng ánh nhìn về phía anh.

Thiên Kỳ giật lấy chiếc khăn trong tay Chính Quốc, nhẹ nhàng xoay người đối diện với Ân Phi, giúp cô lâu chút dầu mỡ trên khóe môi.

"Phi nhi, tại sao lại ăn uống hậu Đậu như vậy? "

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên cái má trắng nõn đang phiếm hồng, đôi chân dài ngồi xuống dối diện Ân Phi, bà tay đưa ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô như muốn đánh dấu chủ quyền.

Trước hành động bất ngờ này của anh, Ân Phi có đôi chút không kịp phản ứng. Anh tại sao lại làm ở nơi đông người?

Cô có chút khó chịu trước cử chỉ thân mật của anh, đối môi mỏng khẽ cắn nhẹ với nhau. Lên nhìn Điền chính Quốc đang ngồi phía đối diện, cô có cảm tưởng như chính mình là cô vợ nhỏ bị chồng bắt gian tại trận.

Không, không đúng! Cô đang nghĩ lệch lạc đi đâu vậy? Điền Chính Quốc là boss lớn, không phải chồng cô

"Giám đốc Trịnh, hình như phá hoại bữa tối vui vẻ của người khác là rất mất lịch sự? "

Điền Chính Quốc cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn giết người, bàn tay để dưới bàn đã năms chặt từ lâu, nhưng trên khóe môi vẫn nhếch lên nụ cười châm biếm.

Anh lấy chiếc khăn khác, nghiêng người nhẹ nhàng lâu cho cô, bàn tay to lớn  như vô tình nhưng lại hữu ý vuốt ve lên đôi môi căng mọng kia, ánh mắt lạnh lẽo bấm bề phía Thiên Kỳ đầy thách thức.

Ân Phi bị Chính Quốc làm cho bất động, đôi mắt xinh đẹp mở lớn như không thể tin, toàn bộ tay chân đều bùn rủng không còn chút sức lực nào để chống cự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro