Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau Phó Thạc có ca trực sớm, lúc tỉnh dậy đương nhiên Ngân Vi vẫn đang ngủ ngon lành. Anh nhẹ nhàng xuống giường, vào toilet thay quần áo rồi cầm chìa khóa ra ngoài.

Đi được vài bước chợt nhớ đến chìa khóa chỉ có một xâu, Phó Thạc chần chừ quay lại muốn gọi cô nhưng nhìn dáng vẻ cô rất yên ổn, anh mềm lòng cầm lấy điện thoại trên bàn tìm tên cô gái lần trước.

Tiếu Ly đang nấu cơm cho em trai thì bị gọi đến trông cửa hàng, cô oán giận ngẩng đầu nhìn trời, nhưng cuối cùng vẫn vì tiền thưởng mà chạy đi.

Lúc Ngân Vi xuống lầu nhìn thấy cô ấy đang điên cuồng lau tủ kính, mặt kính bị lau đến kêu kin kít, phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Cô hơi sợ, nhỏ nhẹ hỏi. "Tiếu Ly, em làm sao vậy?"

Tiếu Ly quay mặt nhìn cô, toét miệng cười chói lóa. "Chị Vi, hôm nay mọi việc cứ giao cho em."

"..."

Cả buổi sáng Tiếu Ly như được tiêm máu gà, chạy lên chạy xuống như gió, chuyện gì cũng giành làm. Ngân Vi không tranh nổi cô ấy, nhìn mọi thứ bay qua bay lại trước mắt, cô chóng mặt, đành lên lầu thu dọn đồ đạc.

...

Trước đây Ngân Vi không để ý, thật ra Phó Thạc là con nhà giàu, hoặc là nói bất kì người nào làm việc trong bệnh viện Biulet đều là người giàu. Những tấm bằng của họ rất cao, chi phí học tập để có được những thứ đó không hề nhỏ, cho nên buộc điều kiện gia đình phải đáp ứng cho họ.

Cô cũng là người giàu, là con gái một trong nhà, lúc cô xin nghỉ việc, ba mẹ cũng không hề ý kiến, còn mua cho cô một cửa hàng lớn tùy ý cô kinh doanh.

Chỉ là Ngân Vi không nghĩ tới, cô chạy khỏi một căn biệt thự, cuối cùng chui vào một căn biệt thự khác.

Nhưng còn may, căn biệt thự này chỉ có hai người, không có cha mẹ chồng, không có vệ sĩ, không có người giúp việc.

Ngân Vi hạnh phúc tới mức ôm chằm lấy anh hôn loạn một phen, Phó Thạc chịu không nổi cô làm nũng, lăn qua lăn lại liền lăn lên giường.

Đến khi quần áo bị tuột sạch cô mới giật mình tỉnh ngộ, vội vàng hô lên. "Dừng lại."

"Không được." Phó Thạc đè trên người cô, tay trượt xuống vuốt hai cánh hoa ẩm ướt.

Nơi nhạy cảm bên dưới lập tức phát điện, Ngân Vi rùng mình dùng sức đẩy anh ra, không cho anh chạm vào. "Em không muốn.."

"Vi Vi, em là vợ anh." Phó Thạc ngẩng đầu hôn lên môi cô, ánh mắt thâm thúy như muốn cô khắc sâu trong đầu, nơi nào trên cơ thể cô cũng là của anh.

Nhưng Ngân Vi vẫn không chịu, cô thẹn, chỗ đó rất kín đáo, từ nhỏ tới lớn không ai biết, bây giờ còn bị sờ vào, cô chịu không nổi cảm giác đó.

Hai tay Phó Thạc bưng chặt mặt cô, anh áp xuống dục vọng nóng bừng trong người, nhẹ giọng dụ dỗ. "Sau này mỗi ngày anh đều sẽ sờ, sẽ hôn lên đó."

Cô vẫn lắc đầu, anh nghiến răng cầm lấy áo sơ mi bên cạnh cột tay cô lại vắt lên đầu giường. Ngân Vi thấy sợ, khóc nức lên. "Phó Thạc, em không muốn mà."

Tiếng cô khóc vô cùng ấm ức, Phó Thạc hơi chần chừ xoa xoa gò má cô. "Vi Vi, nhịn một chút được không?" Anh dịu dàng dỗ dành. "Ngoan nào."

Ngân Vi thút thít thút tha, dần dần bình tĩnh trở lại, đôi mắt đáng thương như cầu được thương xót. Nhưng trong mắt anh chỉ nhìn thấy cô đã nghe lời, hôn lên môi cô khen thưởng rồi chầm chậm trượt xuống dưới.

Bên dưới da thịt trắng nõn, Phó Thạc để hai chân cô lên vai, cúi đầu nhìn thẳng vào nơi tư mật của con gái. Giống như giữa khu rừng rậm ẩn nấp hai cánh hoa xinh đẹp, vì bị phát hiện mà đỏ bừng xấu hổ nhấp nháy, anh tìm tòi vạch cánh hoa ra, thịt non mềm hồng hào được thấm ướt trơn bóng, sâu bên trong còn che giấu viên hoa châu quý giá như báu vật.

Khe kín bí mật vẫn khép chặt, ngón giữa Phó Thạc đi vào, dịch trong suốt như sương sớm quấn lấy ngón tay anh, vách thịt ấm nóng bao phủ đầu ngón tay, theo dao động nhỏ có vài giọt sương lăn tăn trào ra ngoài.

Hô hấp anh nặng nề, nhìn chăm chú từng chuyển động của hoa huyệt, mở rộng lộ ra vòng xoáy nho nhỏ, khép kín nuốt chửng lấy mọi thứ xung quanh, e thẹn lại không thiếu phần nhiệt tình.

Anh rút ngón tay ra kéo một sợi dịch óng ánh uốn cong trong không khí, Phó Thạc hít sâu phảng phất quanh mũi có hương thơm đặc biệt của riêng cô, đầu lưỡi anh liếm cánh môi khô khốc, chợt cúi đầu xuống liếm nhẹ lên cửa huyệt hé mở.

"P.. Phó.. Thạc.. Ưm.. "

Vân lưỡi nham nhám lướt qua thịt non mềm, lướt trên nơi viên hoa châu đang trốn tránh, đôi môi anh hút lấy dịch trong suốt nuốt vào cổ họng, mùi vị thanh khiết trong trẻo, có chút lạ lùng nhưng cũng rất dễ chịu.

Hơi thở người bên trên rối loạn, Phó Thạc cố tách hai cánh hoa ra, đầu lưỡi chen chút chui vào hoa huyệt khuấy đảo, anh liếm cắn thịt non mềm trước miệng, ngón tay khó khăn bắt lấy viên hoa châu trơn trượt xoe tròn.

"A.. ơ.. ư..."

Cô kêu lên thất thanh, làn sóng kích thích làm đầu óc cô mất tỉnh táo, cặp mông trốn chạy nâng lên hạ xuống để hoa huyệt vùng vẫy cọ xát lên môi anh, khoái cảm cứ như cơn thác lũ không ngừng cuốn tới, mật dịch tuôn trào cùng với tiếng rên rỉ của cô bay lên cao vút.

Anh không cho cô cơ hội để thở, đầu lưỡi cuồng nhiệt dao động cuốn lấy mật dịch nuốt vội xuống, vách thịt bị anh quấy rối đến thác loạn, mở ra rồi co xoắn cuốn chặt đầu lưỡi anh, ngón trỏ anh xoe viên hoa châu đến sưng đỏ, bên dưới một mảng ướt át lầy lội.

Sung sướng đến từ một phía nhưng ngập chìm khắp thân thể, Ngân Vi hưởng thụ đến quên cả thân mình,
một dòng nhiệt lượng khủng khiếp chợt xoẹt qua trước mắt, mọi thứ đột nhiên biến thành trắng xóa, hai chân cô co quắp run lẩy bẩy, hô hấp cứng nhắc gần như dừng thở, bụng dưới hung hăng giật mạnh bắn thẳng ra một dòng dịch nóng rực.

Mật dịch bắn cao, Phó Thạc đỡ không kịp bị mật dịch bắn lên mặt, anh đưa tay vuốt mặt mấy cái, khóe môi vểnh lên nhìn dáng vẻ cô mê mệt thở dốc, đắm chìm trong dục vọng.

Hạ thân anh nóng buốt sưng đau, đầu óc ngập tràn tư thế mê muội vì tình vừa rồi của cô. Phó Thạc chợt nảy ra một ác ý, người trườn lên, quỳ gối bên tai cô. Ngân Vi chỉ lo hưởng thụ khoái cảm dư thừa, không hay biết cằm bị nắm lấy, trong miệng đột ngột tắc nghẽn.

Cô giật mình trợn trừng mắt, nghe cổ họng anh trầm thấp hừ một tiếng, mùi vị lạ lùng nhạt nhạt chiếm lĩnh khoang miệng, lưỡi cô cứng đờ luống cuống, miệng mở rộng muốn kêu lên nhưng chỉ phát ra tiếng ú ớ.

Cảm giác ấm nóng bao trùm lấy côn thịt rất khác biệt trong hoa huyệt, Phó Thạc điều khiển đầu quy khuấy đảo khắp miệng cô, điểm nhỏ trên đỉnh chạm vào chiếc lưỡi đang trốn qua trốn lại, khoái hoạt đến mức anh rên rỉ ra tiếng.

Ngân Vi nuốt xuống mấy ngụm nước miếng, nuốt luôn tư vị lạ lùng trên đầu quy tiết ra. Cô mỏi miệng, muốn đẩy anh nhưng sực nhớ đến cánh tay bị vắt trên thành giường, lắc lắc hai cái không có kết quả, đầu lưỡi bắt đầu ngu xuẩn quấn lấy côn thịt muốn hất ra.

Tất nhiên hất không được, lưỡi cô vừa chạm vào anh liền bật ra tiếng hừ mạnh, đôi mắt có ánh lửa phập phùng nhìn đắm vào mắt cô, khàn khàn khích lệ. "Tiếp đi, Vi Vi."

Không được, miệng mỏi làm cô không điều khiển được lưỡi của mình, Phó Thạc dường như hiểu được cô muốn cái gì, anh rút ra, côn thịt vẽ một vòng cung gõ lên mũi cô như trách mắng.

Ngân Vi thở hổn hển, vừa thở vừa nuốt nước miếng, trước mặt đột nhiên tối sầm, một đường côn thịt cạ lên má cô, lên mũi, lên mắt, lên khắp mặt.

Ngón cái anh vuốt ve hai vành tai đỏ ửng, nhìn cô xấu hổ nhắm mắt tránh đông tránh tây, côn thịt cọ lên gò má mềm mại như lướt trên tơ lụa, cánh môi cô hơi hé mở anh liền thừa cơ chui vào.

Lưỡi cô cuộn tròn đỉnh đầu quy, giống như một con thú nhỏ ngoan ngoãn liếm mút đem lại khoái cảm tiêu hồn, vẻ mặt chuyên chú cùng ánh mắt mơ màng mê hoặc chiếm lấy tầm mắt Phó Thạc làm anh mất sạch phương hướng.

Sức lực của cô vừa yếu đi, côn thịt trong miệng lập tức bắt đầu động, góc độ vô cùng chuẩn xác chui tọt vào cuống họng, anh ra vào, bàn tay đột nhiên luồng đến tóc cô ép miệng cô nuốt lấy toàn bộ.

Khó thở!

Khó thở!

Khó thở quá!

Mắt Ngân Vi trợn to lên, cô mạnh mẽ hít không khí vào phổi, chân vẫy đạp loạn xạ như cầu cứu, cổ họng cũng phát ra tiếng kháng nghị nho nhỏ.

Ngay lúc cô nghĩ mình sắp chết rồi, Phó Thạc liền lùi lại, anh nhìn cô ho sặc sụa, sờ sờ gò má đỏ ửng của cô, giọng khàn khàn dịu dàng nói. "Anh yêu em."

Đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết mình nhận không nổi vật đàn ông của anh, cho dù yêu đến chết cũng nuốt không trôi.

Ánh mắt Phó Thạc nhìn cô chăm chú, anh lại giữ lấy cằm cô đưa côn thịt dài rộng đi sâu vào, không ngừng ra ra vào vào đến khi cảm nhận được đỉnh cao của dục vọng, anh nâng cao đầu cô lên, mãnh liệt tăng nhanh tốc độ.

Hai tay Ngân Vi giãy giụa, môi mím chặt cố sống cố chết không muốn để côn thịt hành hạ, cô nhận ra nó to lên, nóng hơn, như một ngọn lửa phừng phực tàn ác thiêu rụi mọi thứ.

Không biết qua bao lâu, người hoàn toàn hết sức lực, môi miệng mỏi nhừ, cảm nhận thế giới dần xa lánh mình, côn thịt đột nhiên hung hãn rút ra xông thẳng vào, cô nghe thấy cổ họng mình vô thức nuốt ừng ực thứ gì đó, linh cảm biết chắc là không ổn.

Quả nhiên, Phó Thạc sung sướng cúi người xuống cười bên tai cô, tiếng cười quyến rũ như yêu tinh. "Vợ giỏi lắm."

Anh cởi áo sơ mi cột cổ tay cô ném đi, hôn liên tục phát vang lên gò má rồi khóe môi cô, thủ thỉ. "Mình làm tiếp nhé."

"Phó Thạc, em mệt lắm." Giọng nói cô khàn khàn, mí mắt khó khăn nhấc lên, tội nghiệp đáng thương nhìn anh.

Trong tình huống này, anh mà còn bức ép cô thì không khác gì cầm thú, Phó Thạc nằm xuống ôm cô vào lòng, xoa nắn dấu vết đỏ ửng trên cổ tay cô. "Mai anh phải trực cả ngày, gọi dì Tâm đến ở cùng em được không?"

"Dì Tâm là ai ạ?" Ngân Vi thoải mái gối đầu trên ngực anh, nghe tiếng tim đập thình thịch.

"Người giúp việc." Phó Thạc ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay nhỏ nhắn của cô. "Biệt thự rất lớn, để dì ấy ở với em anh mới yên tâm."

"Vâng." Cô gật đầu.

Anh luồng năm ngón tay qua kẽ tay cô, nhìn hai chiếc nhẫn chạm nhau rất xứng đôi, lại hỏi. "Em biết lái xe không?"

"Biết.." Cô khẽ gật đầu.

"Xe trong garage, em muốn có thể lấy đi làm." Anh kéo tay cô hôn một cái.

"..."

"Vi Vi." Phó Thạc nâng mặt cô lên, hai mắt Ngân Vi nhắm chặt, hơi thở đều đều phả vào lòng bàn tay anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro