Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên xe, Bong Yoona và Park JiSung tâm trạng vẫn còn kích động, hai đứa cháu khỏe mạnh sờ sờ ngay trước mặt rồi, đây quả là một bất ngờ đáng mừng, thật ngoài mong đợi mà.

Đôi chân dài của Park JiMin bước vào phòng khách, thẳng lên lầu.

Trong phòng của Jeon JungKook, hai đứa trẻ đang trên giường tung tăng nô đùa, MinKook nhìn thấy Park JiMin đi vào, lập tức nhảy trên giường một cái lên không.

"MinKook..." JungKook không chú ý một chút là đã nhìn thấy con gái nhảy ra bên ngoài giường rồi.

Và Park JiMin chuẩn xác ôm đứa nhóc vào trong lòng, bộ mặt cũng tự động nghiêm nghị nói, "MinKook, không được như vậy nữa, lỡ như ba không chụp kịp, con sẽ bị té ngã đó."

"Con tin tưởng ba." Nhóc con cười híp mí nói.

Trong lòng Park JiMin cảm thấy ấm áp, gõ nhẹ vào cái mũi nhỏ bé của con gái xinh đẹp, "Ngoan, sau này không được như vậy nữa."

"Uhm! Ba à, ông bà nội đi rồi hả?" MinKook hỏi.

"Bọn họ có việc đi trước rồi, lần sau lại đến thăm các con."

"Được ạ." MinKook nói xong, buông tay ra khỏi cổ của anh, hướng đến JiJung  đang cầm máy bay đồ chơi nói, " Anh à, chúng ta ra ngoài thảm cỏ chơi được không?"

"Đi đi! Rất nhanh đồ chơi của các con sẽ được đem tới rồi."

"Đồ chơi? Ba mua cho tụi con đồ chơi sao?"

"Đúng vậy, toàn bộ đồ chơi trong tiệm đồ chơi ba đều dọn sạch về đây rồi." Park JiMin cưng chiều nói.

"Wow! Con muốn búp bê, cây viết màu nước, còn có xe đạp..."

Jeon JungKook đối với người đàn ông xa lạ này, vẫn luôn làm ngơ, nhưng lúc này, nghe thấy mức độ cưng chiều của anh ta với tụi nhỏ, trong lòng cậu cảm thấy lo lắng, bọn trẻ ở bên cô được dạy dỗ tốt như vậy, đến chỗ người đàn ông này, có khi nào bị chiều hư?

"Ba à, appa à, hai người nói chuyện đi, con dẫn em gái xuống dưới chơi đây." JiJung nói xong, trừng mắt nhìn ba một cái, "Không được ăn hiếp appa á!"

Park JiMin có một cảm giác bị uy hiếp đến bất lực, anh nhoẻn miệng cười một cái, "Yên tâm, ta sẽ chăm sóc đàng hoàng appa của các con mà."

Câu nói này, làm cho chàng trai đang ngồi trên ghế sofa trước giường lập tức giật bắn mình, câu nói này nghe đến tai cậu sao có vẻ bị biến vị nhỉ?

Hai đứa nhóc lập tức kiềm không được đi đến thảm cỏ chơi rồi.

Trong phòng, bỗng chốc, chỉ còn anh và cậu.

Không khí vui vẻ trong phòng vừa rồi nhanh chóng trở thành sự im lặng kì lạ, JungKook nhìn xuống, cảm giác có tia nhìn mãnh liệt đè từ trên đầu cậu.

"Có hứng thú cùng tôi nói về chuyện vào một đêm của năm năm về trước không?" Park JiMin muốn làm rõ, nguyên nhân kết quả phát sinh của đêm hôm đó.

Nhưng toàn bộ câu chuyện Jeon JungHan kể, anh căn bản không tin.

Người con trai này vì muốn báo thù nhà họ Jeon, cả đêm đầu tiên cũng có thể cho anh ta? Có người con trai nào ngu ngốc đến vậy không?

JungKook nghĩ một hồi, không do dự đưa tay về hướng anh nói, "Trả mặt dây chuyền lại cho tôi."

"Trừ khi cô nói cho tôi trước, đêm hôm đó cô tại sao lại ở trong phòng đợi tôi, còn chủ động quyến rũ tôi." Park JiMin đối với kí ức đêm hôm đó vẫn còn rõ ràng, dù gì đó cũng là lần đầu tiên của anh.

Jeon JungKook nghe anh ta nói đến quyến rũ, khuôn mặt mịn hồng không tự chủ được đỏ lên, cũng ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu, "Không có gì để nói hết, trả đồ của tôi lại đây."

Đêm đó, cậu căn bản không muốn nói đến nữa, đó là chuyện mất mặt nhất, cũng là bi đát nhất.

Park JiMin nheo mắt, "Không lẽ đúng như lời Jeon JungHan nói vậy, cậu vì muốn báo thù nhà họ Jeon, cố ý chạy đến giường của tôi, ngủ với tôi?"

Jeon JungKook mặt đang đỏ, bị sốc ngẩng lên nhìn anh, Jeon JungHan đã nói qua với anh ta chuyện này rồi sao? Nói cậu cố ý vào cái phòng đó? Anh ta cũng thật sự biết đảo ngược trắng đen mà.

Jeon JungKook căn bản không muốn đề cập lại chuyện này, cậu quay mặt đi, "Anh nghĩ sao thì tùy anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro