Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hay là cậu còn có nỗi khổ khác? Sáng hôm đó tỉnh dậy bên cạnh tôi là Jeon JungHan, các cậu có giao dịch gì hả?" Park JiMin muốn làm rõ, nói đến cùng, anh rõ ràng giống người bị hại hơn.

Khóe mắt của Jeon JungKook đỏ lên, nghĩ đến người mẹ không kịp cứu, nghĩ đến đêm đó bị người đàn ông lang sói xé toạc, đêm đó, trở thành ác mộng của đời cậu, dù không trách anh ta, nhưng mà, anh ta đêm hôm đó thật sự làm cậu đau, mà còn đem cho cậu một ác mộng mù mịt.

Park JiMin híp mắt, nhìn cô ngoan cường ngậm cái miệng nhỏ, là biểu cảm muốn không nói, anh tiếp tục nói tiếp, "Cậu có biết không, Jeon JungHan đã ở trước mặt người nhà tôi, đem sự việc năm năm trước nói thành cậu không từ mục đích quyến rũ tôi, hơn nữa là để trả thù Jeon JongSuk đã phụ bạc cậu và mẹ cậu."

Jeon JungKook nghe xong câu này, mặt lướt qua một sự nhạo báng, một cái miệng của cậu làm sao mà nói lại ba cái miệng của nhà họ Jeon, cậu đột nhiên cảm thấy cách nói của nhà họ Jeon, nói tóm lại là cậu không biết liêm sĩ chạy đi hiến thân dễ nghe hơn chút thôi.

Ngủ với thiếu gia nhà họ Park danh tiếng lẫy lừng đó! Nói ra cũng thấy rất có thể diện.

Jeon JungKook đột nhiên đắc ý thừa nhận, "Đúng, tôi chủ động ngủ với anh, anh có ý kiến gì không?"

Khuôn mặt Park JiMin có hơi sốc, cái người con trai này nói thật à? Cậu ấy thực sự vì báo thù nhà họ Jeon ngủ với anh?

"Dùng lần đầu tiên của cậu ngủ với tôi, cậu thấy đáng không?" Park JiMin trong mắt chớp qua một ánh sáng thâm sâu, làm người khác nhìn không hiểu.

Jeon JungKook xoay mặt qua, " Anh không cần quan tâm là lần thứ mấy, anh chỉ cần nhớ là, tôi ngủ với anh, đủ rồi."

Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, ngữ khí khàn khàn hấp dẫn, "Ngủ với tôi cậu rất tự hào?"

Đáng chết mà, người con trai này muốn khiêu khích anh sao? Cậu ta xác thực cái gọi là ngủ, chỉ là đơn thuần là ngủ thôi sao? Đêm đó anh say đến mức nào thì cũng nhớ là đã xơi cậu đến xương cũng không chừa như thế nào, mà anh còn có thể nhớ thân hình của cô chuyển động dưới người anh ngại ngùng vụng về thế nào.

"Chí ít, Jeon JungHan trong lòng chắc chắn rất đau, tôi ngủ chung với vị hôn phu của anh ta mà!" Jeon JungKook có chút bất chấp tất cả bỏ hết.

Dù sao cậu cũng chưa từng mong mỏi người đàn ông này tha thứ cho cậu, chi bằng tự tin thừa nhận thành tích lịch sử của cậu.

Park JiMin khuôn mặt hiện lên sự bức bối, người con trai này không định nói ra nỗi khổ năm đó? Anh biết, cho dù cậu rộng lượng thừa nhận ngủ chung với anh, là vì trả thù nhà họ Jeon, nhưng anh không tin đó là sự thật.

Bỏ đi, cậu ta với mục đích gì ngủ chung với anh không quan trọng, quan trọng là, hiện tại bên cạnh cậu có một đôi trai gái, là của anh.

"Từ bây giờ, tôi cho phép cậu ở nhà tôi, sống cùng các con, nhưng chuyện năm năm trước, tôi không hi vọng phát sinh lần nữa."

Jeon JungKook lập tức nhận ra, cậu cười nhạt nói, "Anh cảm thấy tôi còn muốn lên giường của anh à?"

"Vậy cậu muốn không?" Ánh mắt của Park JiMin  có chút hứng thú, cười đầy ẩn ý.

Jeon JungKook hứ một tiếng, "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi mới không ngủ cùng người đàn ông Jeon JungHan ngủ qua đâu, tôi sợ bẩn."

Mặt người đàn ông sa sầm xuống trong một giây, "Cậu nói cái gì..."

Đáng chết thật, dám chê anh bẩn? Vậy mấy năm nay, cậu có qua bao nhiêu đàn ông?

"Tôi đồng ý với anh cùng tụi trẻ sinh sống ở đây, nhưng mà, tôi có điều kiện, anh nhất định không cho Jeon JungHan đến nơi này, nếu như anh để anh ta đến, như vậy, tôi lập tức dẫn các con rời khỏi." Jeon JungKook cũng không muốn nhìn thấy người nhà họ Jeon, bởi vậy, cậu muốn người đàn ông này bảo đảm cậu sẽ không nhìn thấy bọn họ.

Park JiMin nghiến môi, "Tôi có thể đáp ứng cậu, nhưng cậu cũng nhất định phải đồng ý với tôi, để tôi và các con bồi dưỡng tình cha con."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro