Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jimin, em thực sự không quan tâm, đêm hôm đó, kể cả em biết Jeon JungKook làm qua những gì, nhưng mà, em chịu được, em biết đó đối với em tạo thành tổn thương rất lớn, cũng không công bằng, nhưng mà, em thật sự không muốn để anh biết chuyện này, vì vậy, em giả vờ hôm qua người con trai ngủ chung bên cạnh anh là em.” Jeon JungHan ôm lấy ngực, nói với gương mặt đau khổ.

Lúc này, nữ hầu đi đến, nói với Park Jimin, “Tiểu thiếu gia và tiểu thư khóc rất đau lòng, Park thiếu gia, ngài có cần đi xem bọn họ thế nào không?”

“Được, để tôi.” Park Jimin gật đầu

Jeon JungHan lập tức vui lên nói, “Em đi cùng anh.”

“Không cần đâu, cậu về trước đi, sau này, trước khi đến gọi điện thoại cho tôi, bọn trẻ sợ người lạ, tôi không muốn cậu dọa tụi nó.”

Jeon JungHan lập tức câm như hến, hù tụi nhỏ? Anh cũng đâu phải xấu xí đâu, anh ta có chút không can tâm nói, “Jimin, anh cho em đi theo với đi! Nói không chừng bọn trẻ thích em thì sao?”

Park Jimin có một dự cảm, bọn trẻ tuyệt đối không thích cậu ta, bây giờ hai đứa đang khóc đã làm anh đau đầu rồi, anh tất nhiên không cho cậu ta thêm loạn nữa, lông mày anh xoắn lại, kiên định nói, “Không cần đâu, cậu về trước đi.”

“Jimin…”Tô Ngữ Phù tức đến đạp chân vài cái, không dễ gì đuổi cổ được Jeon JungKook, anh ta tưởng bản thân có cơ hội tiếp cận bọn trẻ và Park Jimin, nào ngờ đâu, anh lại vẫn đuổi anh ta rời khỏi?

Tuy nhiên, anh không gấp, anh có thời gian để làm chuyện này, bây giờ, chỉ cần Jeon JungKook rời khỏi, và làm cho Park Jimin ghét cậu ta, anh nghĩ, cậu ta ở với bọn trẻ cũng không được lâu đâu, nhà họ Park sớm muộn sẽ cắt đứt mối quan hệ của cậu ta và bọn trẻ.

"Được rồi! Vậy em về trước vậy, ngày mai em qua."

"Không cần, cậu tốt nhất ít nhất trong một tuần đừng nên xuất hiện ở nhà tôi."Park Jimin đi tới cầu thang, lãnh đạm bỏ lại câu nói.

Lúc đó, Jeon JungHan thật sự tức giận đến trắng bệch cả mặt, Park Jimin có thái độ như vậy với anh ta, lúc nào cũng lạnh nhạt, anh  có thể kiên trì tình cảm trong năm năm với anh ta, thử anh ta không đẹp trai và giàu có xem, anh thật sự không thể kiên trì tiếp.

Anh muốn nhìn anh ta nhiều hơn, cho dù là sau lưng cũng được, nhưng anh đã lên lầu rồi.

Jeon JungHan nghiến răng, không còn cách nào khác phải cầm lấy túi sách để trên sofa, miễn cưỡng rời đi.

Trong phòng ngủ chính, hai đứa trẻ khóc bù lu bù loa rất lâu rồi, còn có thể nghe những tiếng sụt sịt không ngừng của bọn trẻ, là vì khóc rất là đau lòng, tự động mà sụt sịt.

"Ba hư, ba hư..."Jeon Minkook khóc đỏ hết mắt mũi, anh bước vào, cô bé la mắng.

JiJung  cũng dùng một đôi mắt to nhìn trừng anh, trong mắt toàn oán khí.

"Được rồi, không được khóc nữa, appa không có ở đây, ba sẽ chăm sóc cho các con."

"Không cần, tụi con muốn appa chăm sóc."JiJung cự tuyệt.

"Cái tính bướng bỉnh này là học từ appa các con phải không?" Park Jiminvòng cánh tay lại, thân hình cao to nhìn xuống hai đứa nhóc ngồi trên ghế sofa.

Minkook khuôn mặt nhỏ xoay đi, "Không quan tâm ba nữa."

"Appa các con đánh người đó, không nhận sai, đó là không đúng, ba chỉ trừng phạt cậu ấy một chút." Park.Jimin  chỉ có thể nhẹ giọng để an ủi thôi, rốt cuộc bọn trẻ còn nhỏ, anh càng phải giáo dục tốt hơn.

"Không, appa là người tốt, appa không hề đánh người, nhất định là người đàn ông đó rất xấu xa rồi, appa mới đánh chú ta thôi." Minkook lập tức phản bác nói.

Park Jimin thật không có lời gì để nói, nhìn con gái, rồi nhìn sang con trai, cũng vậy xoay mặt đi, không muốn quan tâm anh, anh không thể không chìa mặt ra nói, "Các con không được học cái tính khí xấu của appa các con."

Hai đứa nhóc, lập tức dùng sự im lặng để đối kháng, JiJung mặt lạnh lùng, Minkook chu cái môi nhỏ, là không nghe lời anh nói, cũng không nhìn anh.

Park Jimin có chút đau đầu, mạch gân trên trán giật giật vài cái, anh vươn tay chủ động đi ôm MinKook, nghĩ rằng con gái dễ dỗ hơn, "Ngoan, ba ôm nè."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro