Chương 12: Ba ruột của Cẩu Bất Lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*11haothanh*

Sự thật chứng minh, bất luận ở thế giới nào, lời khen luôn được người ta tiếp nhận trước hết.

Nguyễn Kiều Kiều căm thù sự nịnh hót của mình, nhưng nói xong, rõ ràng cô nhìn thấy cái đuôi to của Tô Tầm đung đưa càng mạnh hơn.

Điểm này của người thú rất tốt, biểu đạt sự yêu thích của mình khá thẳng thắn.

Nguyễn Kiều Kiều quyết định lại sờ cái đuôi to của Tô Tầm một cái, thuận tiện để bí mật này thối rữa trong bụng. Đồng thời cô sâu sắc giác ngộ một việc —— chỉ e về sau muốn rời khỏi Tô Tầm khó càng thêm khó.

Tối đó, Nguyễn Kiều Kiều không biết mình ngủ từ lúc nào. Bất quá cô ngủ rất thoải mái, giống như ôm cái đuôi xù của Cẩu Bất Lý vậy, cả người đều rất dễ chịu.

Lúc thức dậy, cô phát hiện mình ôm Tô Tầm, mà đối phương mở to đôi mắt màu da cam nhìn cô không chớp mắt, thấy cô tỉnh dậy, anh khẽ híp mắt một cách nguy hiểm.

Ặc ——

Nguyễn Kiều Kiều cuống quít lui về phía sau, "Đại nhân, anh dậy rồi à?"

Sự nguy hiểm trong con ngươi Tô Tầm nhanh chóng biến mất, lại trở về hờ hững như thường ngày. Anh gật đầu, quét Nguyễn Kiều Kiều từ trên xuống dưới một lần, không hiểu sao bật ra một câu.

"Không tồi."

"?" Cái gì không tồi.

Tô Tầm thỏa mãn đung đưa đuôi, "Cô ra ngoài đi!"

Mặc dù lợi dụng xong đá người ta ra ngoài ngay, nhưng Nguyễn Kiều Kiều cầu còn không được ấy.

Cô co cẳng bỏ chạy, dọc đường suýt chút nữa đụng phải tiến sĩ Gấu mập mạp.

"Đại nhân, anh dậy rồi?" Tiến sĩ Gấu cười hì hì, bày vẻ mặt hóng hớt.

Ánh mắt Tô Tầm đảo một cái, con ngươi màu da cam lập tức biến thành màu đen bình thường, cái đuôi đong đưa kia trước khi tiến sĩ Gấu tiến vào đã thu lại.

"Ừ." Nét mặt anh thản nhiên, tiến sĩ Gấu thu nụ cười chế nhạo, "Tôi tới kiểm tra vết thương. Ừm... không hổ là đại nhân, vết thương khép rất nhanh."

"Ừ." Tô Tầm gật đầu, thu gom quần áo, đầu ngón tay còn lưu lại xúc cảm từ thân thể mềm mại của Nguyễn Kiều Kiều, anh híp mắt một cái.

"Thời kỳ động dục của phụ nữ là lúc nào?"

"..." Tiến sĩ Gấu suýt bị nước miếng của mình sặc chết. Ông lắp bắp, "Đại nhân..."

Tô Tầm cúi đầu, dường như hơi ảo não, "Tôi không ngửi được mùi động dục trên người cô ta."

Tiến sĩ Gấu: "..."

Hắng giọng một cái, tiến sĩ Gấu không ngại khoe khoang chuyên nghiệp của mình.

"Đại nhân, theo điều tra, loài người không có thời kỳ động dục, có lẽ không gọi bằng cái tên này. Tuy nhiên theo tôi được biết, thời khắc nào đàn ông cũng động dục, mà phụ nữ chỉ cần trêu chọc cũng có thể động dục bất cứ lúc nào. Đặc biệt đối với phụ nữ, khoảng thời gian rụng trứng là lúc động dục cao nhất."

"Trêu chọc?" Tô Tầm dễ dàng bắt được chữ mấu chốt.

"Đúng. Cách làm cụ thể là dùng bộ phận sinh dục của ngài cọ xát bộ phận sinh dục của phụ nữ." Cọ xát, lấy tốc độ ma quỷ.

Tô Tầm cái hiểu cái không, tiến sĩ Gấu hết sức hài lòng. Bất quá lý luận này ông xem trong một quyển sách cũ ơi là cũ, không hề trải qua thực tiễn.

Không biết thực tiễn sẽ hiệu quả như thế nào, có điều đâu liên quan gì tới ông.

Kế đó, Tô Tầm lại nghĩ tới một chuyện.

"Mấy tên ám sát đâu?"

"Đều chết hết rồi."

Tô Tầm cười lạnh, "Hắn làm dứt khoát cứng rắn thật."

Tiến sĩ Gấu nghiêm mặt, "Hắn dùng thuốc đối phó thú nhân với ngài, có lẽ cũng biết rõ thân phận của ngài rồi. Xem ra hắn đang gấp rút diệt trừ ngài."

Tiến sĩ Gấu suy nghĩ một chút, cực kỳ khó xử, "Tháng sau là thời kỳ động dục của ngài. Nếu lúc này trở về, chỉ sợ sẽ bị phát hiện ít manh mối. Đại nhân, ngài thấy sao?"

Ánh mắt Tô Tầm nhìn nơi hư không xa xôi, con ngươi đen như mực giống như cố định ở nơi nào đó. Tiến sĩ Gấu nhìn theo, đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều ngoài cửa sổ.

Cô Mèo xinh đẹp đang nắm lỗ tai Cẩu Bất Lý, đứa bé đáng thương kêu ô hú ô hú, nhưng đối phương cũng không chút buông lỏng, hùng hùng hổ hổ kéo đi.

Đáng thương thật đấy! Loài người bạo lực quá! Ông vẫn thích phụ nữ người thú xinh đẹp thôi.

Chẳng qua giờ phút này, tiến sĩ Gấu xoay đầu lại chợt thấy ánh mắt Tô Tầm —— lại có thể mang theo sự hâm mộ.

Tiến sĩ Gấu cảm thấy cả người gấu đều không tốt. Lẽ nào đại nhân đè nén quá lâu, không thể lặng lẽ bùng nổ, cũng chỉ có thể biến thái trong im lặng?!

"Bảo Chuột Đệ tiêu diệt cả nhà đó đi."

Tô Tầm lạnh lùng nói thế khiến tiến sĩ Gấu phục hồi tinh thần, "Đại nhân, hắn rất yêu thương cả nhà đó, diệt sạch có được không?"

Tiến sĩ Gấu lo lắng sẽ dẫn tới đối phương phản pháo.

Tô Tầm cười lạnh, "Hắn đã bất chấp giết tôi rồi. Tôi giết mấy tên nhãi con của hắn có gì không hay chứ."

"Nhưng phía tướng quân?"

"Lúc tôi làm việc từ khi nào phải xem sắc mặt ông ta."

Tô Tầm nói xong, tiến sĩ Gấu mơ hồ cảm thấy vị chủ nhân trẻ tuổi hùng mạnh này của mình nổi giận rồi. Mặc dù theo anh đã lâu, nhưng lần nào thủ đoạn của anh đều khiến ông bất an.

Thủ đoạn độc ác, bụng dạ hẹp hòi.

Thực sự không biết rốt cuộc theo anh có tốt hay không đây?

Có cảm tưởng giống như tiến sĩ Gấu, còn có Nguyễn Kiều Kiều. Kể từ khi biết bí mật lớn của Tô Tầm, có cảm thấy cái đầu trên cổ mình càng lúc càng chênh vênh.

Hiện tại cô tự nguyện tự giác tăng cường cường độ rèn luyện bản thân. Nếu không thay đổi được Tô Tầm, thì chỉ có thể để mình mạnh lên.

Cũng giống như vậy còn có Cẩu Bất Lý.

Cô không trông cậy Cẩu Bất Lý có thể bỗng nhiên trở nên hùng mạnh, sau đó bảo vệ kẻ đáng thương này. Tâm nguyện duy nhất của cô là về sau lúc trốn chạy, Cẩu Bất Lý có thể không trở thành gánh nặng của cô. Hoặc nói thế này, hai người bọn họ sẽ không trở thành gánh nặng của nhau.

Sau sự kiện ám sát, Mèo Đen và Tiểu Manh được gọi về. Trong sân lại náo nhiệt, Nguyễn Kiều Kiều suy tính đã lâu, vẫn cảm thấy không dễ làm.

Hơn nữa từ khi nhìn thấy Tô Tầm biến hình, cô đã phát hiện manh mối.

Tô Tầm không chỉ là một con Husky thù dai, mà còn có vô số liên hệ với Cẩu Bất Lý.

Hồi tưởng lại lúc mới gặp gỡ, Cẩu Bất Lý vì anh làm trái ý cô, có lẽ quan hệ giữa hai người không đơn giản.

Đương nhiên Nguyễn Kiều Kiều không tin Cẩu Bất Lý là con trai Tô Tầm. Bởi điều đó sẽ khiến trong lòng cô hơi khó chịu.

Trong nhà, Tiểu Manh và Mèo Đen đều là người thú không đánh rắm nổi một câu cho dù gà nướng vịt heo quay luân phiên ra trận, bọn họ ăn xong đều không nhận người, chẳng có tác dụng gì.

Chuột Đệ thì càng không đáng tin cậy hơn. Đừng nói hắn ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, ngay cả trong nhà, Nguyễn Kiều Kiều cũng không tìm hắn hỏi thăm tin tức.

Tên Chuột Đệ này mười câu hết chín câu là giả, cực kỳ nham hiểm, cô đắc tội không nổi.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn lại tiến sĩ Gấu.

Trái lại tiến sĩ Gấu rất thẳng thắn, Nguyễn Kiều Kiều quanh co lòng vòng nhiều thế, ông trực tiếp bật ra một câu.

"Cô không phát hiện ra Cẩu Bất Lý là con trai đại nhân à?!"

Sét đánh ngang tai!

Việc này đối với Nguyễn Kiều Kiều chắc chắn là cú sốc chết người.

"Cẩu Bất Lý là con anh ta? Vậy tôi... tôi không phải vợ anh ta sao?" Có gã đàn ông nào lúc mấu chốt lại kéo vợ mình ra làm bia chắn không?

Trước mặt Nguyễn Kiều Kiều tối sầm, suýt té xỉu.

Tiến sĩ Gấu gặm đùi gà, không hề phát hiện tâm thần cô đang rung chuyển, vui rạo rực nói: "Đều nói loài người mấy cô thông minh, tôi thấy cũng có giỏi gì đâu. Haha, tôi và Chuột Đệ còn đánh cược xem khi nào cô mới phát hiện ra đó..."

"Haha..." Nguyễn Kiều Kiều miễn cưỡng cười vui vẻ, "Thế anh ta biết không?"

Tiến sĩ Gấu gật đầu, vẻ mặt hàm hậu thành thật, "Đương nhiên biết. Bằng không dựa vào năng lực và cơ thể nhỏ này của cô, sao có thể được đại nhân nhìn trúng?"

"Khụ khụ." Câu phía sau không cần nói.

Chung quy Nguyễn Kiều Kiều cũng không hỏi tại sao nếu cô là mẹ của con anh, anh còn đẩy cô ra ngoài chịu chết.

Trong lòng ngũ vị tạp trần, cuối cùng chỉ đành nặn ra một câu.

"Tôi chẳng có chút ấn tượng nào."

"Đúng thôi. Đại nhân cũng đâu có ấn tượng."

"..."

Móng vuốt gấu nặng trịch của tiến sĩ Gấu vỗ lên bờ vai của Nguyễn Kiều Kiều, "Cô Mèo, cô đừng nhụt chí, dựa vào tay nghề nấu nướng của cô, muốn tạo nên tình yêu bền chắc hơn vàng, kỳ duyên có một không hai với đại nhân, hoàn toàn có thể ngay trong tầm tay. Đại nhân đẹp trai phóng khoáng, trước to sau vểnh, là một bạn đời hiếm có. Cô cố gắng lên, moazzz."

"..." Moazzz em gái ông! Ai muốn phát triển kỳ duyên có một không hai với anh ta!

Nguyễn Kiều Kiều quay về, cẩn thận so sánh gương mặt bánh bao của Cẩu Bất Lý một chút, nhìn sao cũng thấy không giống tên Tô Tầm kia. Nhưng lại nhìn lỗ tai đáng yêu và cái đuôi lông xù đó, Nguyễn Kiều Kiều không lạc quan nổi.

Lẽ nào là thật?

"Cô Mèo, đại nhân kêu cô qua đó."

Ngoài cửa là giọng nói không chút thay đổi của Mèo Đen.

"Ừ." Nguyễn Kiều Kiều đáp một tiếng, nhưng ngoài cửa không có âm thành Mèo Đen rời đi.

Hắn là người kiên định thi hành công vụ, chuyện Tô Tầm muốn hắn làm, hắn nhất định phải giải quyết đúng giờ.

Nguyễn Kiều Kiều biết nếu hiện tại cô không bước ra, thì Mèo Đen sẽ tiến vào vác cô ra ngoài.

Cô vỗ vỗ cái mông nhỏ của Cẩu Bất Lý, trấn an ai kia đang khó chịu kêu ô hú, sau đó theo Mèo Đen đến phòng của Tô Tầm.

Gần đây, kể từ khi cô biết Tô Tầm là ba ruột của Cẩu Bất Lý, tâm trạng cô rất thấp thỏm. Một mặt nào đó, trái tim thiếu nữ còn sót lại của cô dao động không nhỏ.

Tô Tầm là tổng tài bá đạo, yêu cô hầu gái bên người này.

Nhưng từ góc độ khác, dù sao Nguyễn Kiều Kiều cũng ở thế giới này lâu rồi, cô đã quen sống bằng lý trí, mà không phải dùng tình cảm mà sống.

Một chuyện nữa nhất định phải nhắc tới, là gần đây ánh mắt Tô Tầm nhìn cô càng ngày càng không bình thường. Mỗi lần cô đi đưa cơm, con ngươi đen như mực của Tô Tầm luôn luôn nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt ấy, cô rất quen thuộc.

Trước đây khi cô còn múa cột ở Mỹ Nhân Hương, đám người thú nam bên dưới đều dùng ánh mắt giống như vậy nhìn cô. Bất quá khi đó có dì Heo che chở, cô chưa tới mức phải thất thân.

Nhưng giờ ở trước  mặt Tô Tầm, cô có cảm giác mình trần như nhộng. Nói không chừng lúc nào đó, Tô Tầm sẽ nhào tới, làm một trận huyết chiến với cô.

Thực ra Nguyễn Kiều Kiều không ngại có 'kỳ duyên có một không hai' trong cuộc sống ngày thường, song nếu không phải với Tô Tầm thì tốt hơn.

Vả lại, quan trọng hơn là, cô là loài người, tuy giả làm một người mèo, mặc dù có thần lực trời sinh, nhưng cấu tạo thân thể vẫn là phái nữ bình thường.

 Coi như đó là một trận cường x đã dự kiến, cũng xin đừng dùng thứ thô to như cánh tay.

*11haothanh*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro