Chương 16: Loài người các cô thật gian xảo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*11haothanh*

Mặc dù thời cơ không đúng, nhưng Nguyễn Kiều Kiều vẫn tưởng tượng ra rất nhiều vở kịch ngược tâm.

Nữ chính quỳ gối trước mặt nam chính tà mị ngông cuồng, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp khóc lóc như lê hoa đái vũ(1)

(1) Lê hoa đái vũ như hoa lê đọng giọt mưa/sương, xuất phát từ Trường Hận ca của Bạch Cư Dị --> theo baidu, vốn hình dung tư thái khóc lóc của Dương Quý phi,sau để chỉ vẻ đẹp kiều diễm của mỹ nhân đang khóc lóc.

"Dựa vào lòng tự tôn cuối cùng còn sót lại của tôi." 

Trên thực tế, trước đây khi Nguyễn Kiều Kiều xem tiểu thuyết còn cảm thấy đoạn đối thoại này rất ngược tâm, nếu cô thực sự nói thế, nhất là kết hợp với tình cảnh hiện tại, thì quả thật hơi ngu xuẩn.

Hơn nữa ở thế giới này, lòng tự tôn có thể đáng giá mấy đồng tiền?! Có lẽ cũng mua không đủ mấy củ khoai tây.

Nguyễn Kiều ngẩng đầu, cô nhìn Tô Tầm chăm chú nói: "Hiện tôi không có năng lực, nên không có lợi thế. Nhưng tôi có thể đảm bảo chỉ cần Cẩu Bất Lý và tôi đều tốt, tôi sẽ không bỏ đi vào lúc mấu chốt."

Nếu biết Tô Tầm sẽ chết, nếu có thể thì cô sẽ ở thời điểm mấu chốt cứu anh một mạng. Cho dù không phải vậy thì nhặt xác anh cũng được.

Một lời thành sấm. Đương nhiên đây là nói sau.

Từ trong ánh mắt của Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều có thể nhìn ra Tô Tầm coi như có vài phần hài lòng với hứa hẹn của cô. Cũng vì mấy phần hài lòng ấy làm Nguyễn Kiều Kiều hiểu rõ vị trí của mình.

Căn bản đừng mong dựa vào tình yêu cầu sinh ở thế giới này. Nếu có, nếu vào năm nào đó tháng nào đó về sau phát sinh với người kia, thì đây là một chuyện rất đẹp.

Song tuyệt đối không nên lấy tình yêu làm lợi thế, nhất là tự cho rằng mình có thể chinh phục tên bán thú hùng mạnh trước mặt này.

Thời kỳ động dục của người thú còn có thế duy trì một thời gian, người bán thú vốn ngắn ngủi, có thể nhìn ra được.

Giống như Tô Tầm vậy, anh cũng chỉ tôn trọng bạn mấy phần trong thời kỳ động dục.

Nghĩ thông suốt, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy thương cảm. Nhưng thế thì sao, có thể duy trì một đầu óc tỉnh táo ở thế giới này là chuyện quan trọng cỡ nào.

Cô muốn sống, mang theo con trai cùng nhau sống. 

Tô Tầm không nói gì, nhưng Nguyễn Kiều Kiều biết anh đã đồng ý.

Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó  Mèo Đen ở ngoài cửa bỗng lạnh lùng nói:"Đại nhân, Tiểu Mạnh bị bắt rồi."

Thế giới này, Nguyễn Kiều Kiều vẫn chưa thấy qua mấy em gái mềm mại, chỉ có mấy cô nàng nam tính, còn đàn ông hơn một người đàn ông nữa. Tiểu Manh có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong nhóm cô nàng nam tính, cô ấy lại có thể bị bắt ư?

Mèo Đen đẩy cửa tiến vào, Chuột Đệ đi theo sau sắc mặt nặng nề, nhìn thấy cô, hai người cũng không giật mình, ánh mắt bọn họ đều tập trung trên người Tô Tầm.

Tô Tầm nhướng mày, lạnh lùng hỏi, "Chuyện gì xảy ra?"

Mèo Đen nói chậm, Chuột Đệ nhịn không được lên tiếng.

"Mấy hôm trước, Tiểu Manh gửi thư tìm được khu mỏ trong một tộc người thú. Tôi bảo cô ấy không nên manh động, cô ấy cũng sẽ không phạm phải sai lầm đơn giản kiểu này. Nhưng gần đây cô ấy không gửi thư về."

"Cô ấy bị bắt rồi."

Chuột Đệ cúi đầu, rất lâu không nghe tiếng Tô Tầm còn nói thêm: "Đại Nhân đây là bản đồ Tiểu Manh gửi về, theo thăm dò, khoáng sản nơi đó phong phú, độ tinh khiết cao..."

Nguyễn Kiều Kiều vẫn quan sát nét mặt Tô Tầm. Từ sau khi biết Tiểu Manh bị bắt, sắc mặt anh có phẫn nộ, nhưng không lo lắng. Lúc Chuột Đệ nói cô ấy có thế gặp nguy hiểm, anh cũng không nói đi cứu Tiểu Manh trước tiên.

Thật là lạnh tình.

Tuy nhiên khi Chuột Đệ trình bản đồ khảo sát lên, con người anh khẽ động, đồng tử nở to, rõ ràng rất được thuyết phục.

Quả nhiên, Tô Tầm xua tay, "Thu dọn đồ đạc, chúng ta vào núi."

"Vâng."

Ba người đều lui ra ngoài, Nguyễn Kiều Kiều mới kịp phản ứng, 'chúng ta' cũng bao gồm cả cô hả?

Cô kéo Chuột Đệ, "Tôi cũng phải đi sao?"

"Đương nhiên." Chuột Đệ liếc cô một cái, "Nếu đại nhân muốn đi, không có cô thì đại nhân ăn gì?"

"..." Ý là đầu bếp nữ theo bên người à? Nguyễn Kiều Kiều không so đo nhiều, dựa theo cái tính thối của anh trai Tô Tầm, nếu không tìm được Tô Tầm, bọn cô lại đơn độc ở lại đây, bên người không có người thú có sức mạnh như Mèo Đen, Chuột Đệ bảo vệ, thì rất có thể sẽ bán muối ngay lập tức.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên hoạt động theo tập thể tương đối an toàn hơn.

Tô Tầm hàng động rất nhanh, một đám người mau chóng thu dọn hành lý, bắt đầu đi cứu Tiểu Manh.

Dọc đường đi, Nguyễn Kiều Kiều đã nắm cặn kẽ quá trình. Cô sớm nghe Sai Nghĩ nói khai thác quặng mỏ rất nguy hiểm, nhưng sau khi Chuột Đệ đi ngang qua giải thích mới biết quả thật rất nguy hiểm.

Dựa theo việc chiến tranh bùng nổ, rất nhiều tộc người thú đều ý thức được sai lầm của mình, bắt đầu bảo vệ khu mỏ.

Hơn nữa quặng mỏ đối với người thú có một sức mạnh thần bí, có thể phá hủy biến đổi những người thú này. Cũng vì thế mà tộc người thú đóng chung quang khu mỏ thường thường càng thêm hung dữ hơn, sức chiến đấu càng mạnh hơn tộc người thú thông thường.

Về điểm đó Nguyễn Kiều Kiều nhịn không được hỏi một câu. "Tại sao?

Chuột Đệ lắc đầu, "Tôi cũng không rõ. Dù sao quần thể người thú xung quanh khu mỏ tôi gặp phải đều rất lợi hại, bọn họ hung bạo đến dạo người. Hi vọng lần này sẽ không xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn."

Lúc Chuột Đệ nói chuyện, nét mặt luôn cợt nhả lộ vẻ lo lắng.

Điều này khiến Nguyễn Kiều Kiều cực kỳ lo lắng cho chuyến đi vào núi trong tương lai.

Nếu chuyển vị trí, đương nhiên phải dẫn Cẩu Bất Lý theo. Vì Nguyễn Kiều Kiều đoán sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa cô biết thời điểm mấu chốt ai cũng không đáng tin cậy, nên mấy ngày nay đặc biệt tốt với tiến sĩ Gấu rất nhiều.

Theo Chuột Đệ nói, tiến sĩ Gấu là chuyên gia chạy trốn tiêu chuẩn, tuy không có sức chiến đấu, song lúc quan trọng chạy trốn còn nhanh hơn ai hết. Do đó Cẩu Bất Lý theo ông hẳn có chút đảm bảo.

Nguyễn Kiều Kiều thay đổi món ăn đa dạng, chuẩn bị theo tiêu chuẩn cao nhất cho tiến sĩ Gấu. Nhưng chưa tới mấy ngày, tiến sĩ Gấu mặt mũi bầm dập tới xin tha.

"Cô Mèo, tôi xin cô, đừng nấu đồ cho tôi ăn nữa."

"Sao vậy?" Trên khuôn mặt béo đủ mọi màu sắc, đúng là đặc sắc.

Ánh mắt ai oán của tiến sĩ Gấu bay tới vèo vèo, "Cô Mèo, cô còn không biết xấu hổ nói thế. Lẽ nào cô không biết cô nhiễm mùi của đại nhân rồi thì chính là người của đại nhân? Cô... loài người các cô sao lẳng lơ vậy, tôi... tôi không thích cô. Tôi chỉ thích thiếu nữ người thú xinh đẹp dịu dàng thôi..."

"Haha." Cuối cùng Nguyễn Kiều Kiều cũng hiểu, nhìn con gấu béo nào đó từ trên xuống dưới, cười lạnh, "Lúc ông ăn đâu có nói thế..."

"..."Tiến sĩ Gấu vỗ bàn tay dày, thẹn quá hóa giận, "Dù sao đừng cho tôi ăn nữa!" Dừng một chút ông lại liếm môi khô khốc, "Cùng lắm lặng lẽ tí."

Nguyễn Kiều Kiều rất hiểu lòng người, "Được! Có điều ông phải hứa với tôi một việc."

Tiên sĩ Gấu thầm nói:"Loài người các cô thật gian xảo."

Nguyễn Kiều Kiều chẳng có hứng thú với báo cáo theo dõi loài người và người thú của tiến sĩ Gấu, chỉ nhấn mạnh một việc.

"Lúc quan trọng ông phải dẫn Cẩu Bất Lý rời đi. Nó ăn ít, ông chỉ cần cho nó một miếng là được."

"Cô chỉ vì chuyện này hả?"

"Chứ không thì sao?" Nguyễn Kiều Kiều liếc mắt, "Tôi không to gan như các ông, biết rõ nguy hiểm còn chẳng chuẩn bị cái gì. Tôi biết ai cũng không đáng tin, chỉ hi vọng ông nể tình đồ ăn, đến lúc đó giúp Cẩu Bất Lý."

Tiến sĩ Gấu ngẩn tò te, một lát sau mới lên tiếng: "Nhìn không ra cô là một người mẹ tốt đấy."

Cô vậy ư?

Thực tế, cô không cảm thấy mình như vậy. Cô chỉ làm chuyện mình có thể làm thôi.

Xe chạy trong dãy núi đen kịt chừng mấy ngày, cuối cùng hoàn toàn dừng lại.

Chính là chỗ này, tín hiệu biến mất ngay tại đây."

Nguyễn Kiều Kiều nhìn ngọn núi lớn đen kịt trước mặt, mây mù tràn ngập, không nhìn thấy cái gì phía trước cả.

"Giờ tính sao?"

Nguyễn Kiều Kiều đưa mắt nhìn Tô Tầm, chỉ thấy anh ngưng mắt nhìn ngọn núi lớn đen kịt trước mặt, một lát sau mới lên tiếng: "Đêm nay nghỉ ngơi tại chỗ, sáng mai vào núi."

Nguyễn Kiều Kiều tò mò, chẳng phải làm chuyện trộm gà trộm chó đều thừa dịp mây đen gió lớn ư?

Tiến sĩ Gấu ăn miếng khoai tây xong bước tới làm Baidu cho Nguyễn Kiều Kiều. "Do cô không biết thôi. Người thú bình thường đều có thể nhìn thấy vào buổi tối, nhưng giờ đã từ từ thoái hóa, chẳng qua người thú ở đây thì không biết. Nơi đây tối om, mây mù lượn quanh, không chỉ nói buổi tối, ngay cả ban ngày cũng có thể cực kỳ khó khăn. Hoàn cảnh có thể thay đổi tất cả, chỗ này yên tĩnh, người thú ẩn náu nơi đây chắc chắn sớm thay đổi rồi. Cô phải cẩn thận."

 Cuối cùng, tiến sĩ Gấu gặm khoai tây chiên, thấp giọng cảnh báo Nguyễn Kiều Kiều.

Sự thật chứng minh, rời khỏi thành phố Hắc Kim, dọc đường đi, thế giới này dần dần thành hình trong mắt Nguyễn Kiều Kiều. Thế giới này, chỗ sắc xanh loài người khống chế cực ít, ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, không biết có phải do khai thác mỏ quá mức không.

Song càng chạy đến khu vực của người thú, sắc xanh càng nhiều, có lẽ do hai tộc đấu đá mà ra, đều muốn cuộc sống tốt hơn. 

Tuy nhiên ngọn núi này rất kỳ quái.

Nguyễn Kiều Kiều sờ một tảng đá trên  mặt đất, lạnh như băng còn trơn nhẵn, không biết là thứ kinh tởm gì.

Cô lấy đèn rọi sáng, phát hiện bùn đất và tảng đá toàn màu đen, trên tảng đá bao bọc thứ gì đó dinh dính, nhìn không ra là cái gì.

Đêm đã khuya, ngọn núi lớn yên lặng như tờ.

Đêm đó, Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Bất Lý không ngủ cả đêm. Từ khi vào ngọn núi lớn này, Cẩu Bất Lý luôn ngoan ngoãn. Đút cậu mấy miếng thịt khô, cậu ăn xong lập tức đàng hoàng ở bên cạnh cô.

Nguyễn Kiều Kiều ôm chặt cậu, trong lòng rối như tơ vò.

Cô thích yên tĩnh, nhưng yên tĩnh như chết thế này khiến lòng người run sợ. Giống như chung quanh bọn họ ẩn núp rất nhiều dã thú, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể nhào tới.

Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Bất Lý, nhìn xung quanh một lượt.

Trong ánh lửa, sắc mặt Chuột Đệ nghiêm túc. chỉ chỉ vẽ vẽ trên bản đồ với Mèo Đen, Xem ra đang thương lượng con đường ngày mai vào núi.

Tô Tầm nhắm mắt lại, hình như đang chợp mắt.

Xem ra người duy nhất trong đoàn ngủ đến ngáy o o cũng chỉ còn lại tiến sĩ Gấu.

Nguyễn Kiều Kiều hâm mộ, khó trách môn chạy trốn của ông đạt mười điểm, tới giờ chưa ai vượt qua.

Cô ngủ không được.

Trong lòng có Cẩu Bất Lý mềm mại, trái tim vẫn có chút an ổn. Nhưng thời gian tới tràn ngập nguy hiểm, vẫn làm cô không buồn ngủ.

Đêm tối dài đằng đẳng.

Rốt cuộc ánh bình minh tràn ra một mảng rạng rỡ.

Trời-- sáng rồi.

*11haothanh*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro