Chương 3: Chuột to chuột to

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Kiều Kiều quyết định cung phụng Cẩu Bất Lý như thần linh.

Không có nguyên nhân nào khác, bởi vì từ sau khi cô sinh Cẩu Bất Lý, rõ ràng cô có thêm sức mạnh to lớn.

Nếu là thế giới trước đây của Nguyễn Kiều Kiều, thì sức mạnh to lớn này chưa chắc tốt, chỉ có thể khiến cô vốn như đàn ông càng trở nên danh xứng với thực hơn. Thế giới đó thịnh hành em gái nũng nịu ngay cả nắp chai cũng vặn không nổi, nếu thuộc dạng nữ thần lực sĩ Kim Cang như Nguyễn Kiều Kiều hiện tại, thì chỉ có thể nói...nhất định là một bi kịch.

Nhưng bây giờ không giống. Thành phố Hắc Kim tàn khốc tôn sùng tiền tài và sức mạnh.

Sau khi Nguyễn Kiều Kiều có sức mạnh to lớn ấy, lập tức cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Ít nhất buổi tối đi đường, cô không cần tiếp tục tránh né nữa.

Thành thật mà nói, Nguyễn Kiều Kiều từng nghĩ tới chuyện trở nên xấu xa. Bởi đây là thế giới cường giả mới có thể sinh tồn, hiện tại cô sức mạnh đầy người từng nghĩ đến đi cướp đoạt lương thực, tựa như mấy tên người thú ban đầu cướp lương thực của cô.

Bất quá, tam quan* còn sót lại đã ngăn cản cô.

*Tam quan bao gồm: Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.

Có lẽ, cô không phải một người rộng lượng, ôm đạo đức đi khắp thiên hạ. Nhưng cô chẳng muốn có lỗi với lương tâm của mình.

Cẩu Bất Lý vẫn là một đứa trẻ ham ăn như trước, Nguyễn Kiều Kiều thấy lương thực tích trữ dưới sàn nhà càng lúc càng vơi đi, chỉ có thể ra ngoài tìm việc làm.

Không thể múa cột rồi đó, nghe nói người đẹp tới Mỹ Nhân Hương càng ngày càng đẹp, nàng Mèo với vòng eo thô, bụng to như cô nên bị đào thải từ lâu rồi.

Tuy nhiên, Nguyễn Kiều Kiều tìm một vòng cũng không tìm ra công việc nào phù hợp. Cuối cùng, cô gặp được dì Heo.

"Cô Mèo, tới uống một ly hả?"

Nguyễn Kiều Kiều sờ túi tiền lép xẹp của mình, lắc đầu, "Dì Heo, có công việc nào giới thiệu cho tôi không? Việc nào cũng được!"

Dì Heo nhìn cô từ đầu đến chân, tầm mắt tuần tra tới lui trên cái bụng bằng phẳng của cô khó xử nói: "Chúng tôi đã tìm được nàng Mèo nhảy múa."

"Tôi biết, tôi... tôi vận chuyển hàng hóa cũng được."

"Trước đây không phải cô không làm được à?"

Nguyễn Kiều Kiều vuốt đầu cười khổ: "Giờ khác rồi." Cô dừng một chút, lại nói :"Tôi có một thằng cu phải nuôi."

Phụ nữ ở thế giới này kể cả người thú nữ dường như đều có tình cảm đặc biệt với trẻ con, có lẽ, đây gọi là bản năng của người mẹ. "Cô có con?"

Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, nghĩ đến Cẩu Bất Lý, tâm trạng cô thoáng thoải mái. Mặc dù Cẩu Bất Lý thực sự ham ăn, nhưng không thể không nói, cô đã cô đơn quá lâu, một mình trú trong căn phòng nhỏ hẹp đợi trời sáng, quả thật không bằng bên cạnh có tiếng hô hấp nhàn nhạt vẫn tốt hơn.

Có lẽ cô không có tình cảm mẹ con gì với cậu, nhưng cô đã quen với sự hiện hữu của cậu. Ánh mắt dì Heo sáng lên, lập tức hiểu ra. "Khó trách cô béo vậy, hóa ra là mang thai rồi. Thực ra tôi cũng từng nghĩ thế. Nơi này, không dễ mang thai."

Nghe nói trước đây dì Heo cũng có con trai, chẳng qua đã chết trong đại chiến giữa người thú và loài người. Nguyễn Kiều Kiều biết nhược điểm này của dì Heo, nên mặc dù Mỹ Nhân Hương không thiếu người, nhưng lấy Cẩu Bất Lý ra, luôn sẽ có thu hoạch.

Vì vậy dì Heo hiếm khi động lòng trắc ẩn, Nguyễn Kiều Kiều cứ thế được Mỹ Nhân Hương giữ lại.

Công việc cũng thoải mái hơn trước đây, hiện tại rõ ràng Nguyễn Kiều Kiều sống rất chật vật, ít nhất trong mắt đám người thú nam bên cạnh đều cho rằng như vậy.

Lúc khiêng thùng rượu, bọn họ một lần khiêng 2 thùng kiếm được một đồng tiền.Nguyễn Kiều cũng thế, không chỉ có thế, cô còn nghỉ ngơi rất ít. Kết thúc một ngày kiếm được 20 đồng tiền.

Người thú nam ước ao ghen tị cũng từng đánh chủ ý lên Nguyễn Kiều Kiều, chẳng qua sau khi Nguyễn Kiều Kiều dùng một tay vặn gãy móng vuốt, bọn họ liền thành thật.

Nguyễn Kiều Kiều biết khiêm tốn là cách sinh tồn quan trọng nhất trong cuộc đời. Nếu có thể, cô cũng không hi vọng nguời khác biết cô có thần lực trời sinh.

Nhưng chung quy có một số người luôn thích khiêu chiến cực hạn của cô, rõ ràng cô còn phải nuôi Cẩu Bất Lý, nhưng cứ tới cướp miếng ăn của cô. Trong một cơ hội thích hợp, Nguyễn Kiều Kiều giết gà dọa khỉ. Hiệu quả không tồi.

Đám người thú chung quanh cô đàng hoàng hẳn, không chỉ tay chân ngoan ngoãn, ,mà ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng tràn đầy sự kính nể.

Điều này khiến Nguyễn Kiều Kiều có cảm giác sảng khoái như vùng lên làm chị địa trong đám người thú nam.

Theo sự phát triển của cuộc sống, thành phố Hắc Kim càng lúc càng không dễ lăn lộn.

Khoai tây làm món chính duy nhất lại lên giá. Trước đây mười đồng tiền mua được mười củ, thì hiện giờ chỉ có thể mua được năm thôi.

Nghe nói bên ngoài đang bắt đầu chiến tranh, lương thực cũng bắt đầu thiếu thốn.

Không chỉ vậy, nhiều dân chạy nạn tràn vào thành phố Hắc Kim. Những dân chạy nạn này phần lớn là kẻ liều mạng, thấy lương thực là mắt lập tức phát ra tia sáng đói khát.

Lúc Sai Nhĩ tới đón Nguyễn Kiều Kiều, còn dặn Nguyễn Kiều Kiều Nhất đinh không được tùy tiện ra ngoài. Mặc dù Nguyễn Kiều Kiều toàn thân cậy mạnh, một người có thể làm việc của mấy người, nhưng bị thương vẫn biết đau. Hơn nữa hai quyền khó địch bốn tay, nên cô chọn sống khiêm tốn.

Việc làm ăn của Mỹ Nhân Hương gần đây không tốt lắm, thu nhập của Nguyễn Kiều Kiều giảm đi rất nhiều. Nhìn khoai tây tích trữ dưới sàn nhà, cô liếm bờ môi khô khốc.

Mỗi ngày ăn khoai tây, thiếu hụt dinh dưỡng. Giờ Cẩu Bất Lý vẫn chưa biết nói, Nguyễn Kiều Kiều hiếm khi thấy hổ thẹn, con chó con này chẳng biết đầu thai. Người ta đều đầu thai vào nhà tướng lĩnh, chỉ có nó... cha không biết, người làm mẹ này lại không thương.

Vuốt lỗ tai lông xù cảu Cẩu Bất Lý, Nguyễn Kiều Kiều lo lắng thở dài một tiếng."Chó con đáng thương, chắc chắn chưa từng ăn thịt."

Nguyễn Kiều Kiều cũng rất thèm ăn, có điều thành phố Hắc Kim đừng nói động vật, thực vật đã rất ít ỏi. Cái giá cho việc ô nhiễm nghiêm trọng là chúng ta đã đánh mất những thứ ban đầu quen thuộc.

Thậm chí, Nguyễn Kiều Kiều còn cảm thấy thành phố Hắc Kim là thế giới tương lai, cái thế giới loài người không chú ý tới ô nhiễm, chỉ biết phá hoại để phát triển kinh tế,không biết nguồn tài nguyên kia có thể tái chế sau này.

Ở đây ăn no cũng khó , đường mạch nha đều là thực phẩm cao cấp, chớ nói chi đến thịt.

Thỉnh thoảng, khi Nguyễn Kiều Kiều thèm ăn hai mắt đều phát ra ánh sáng đói khát, cảm thấy Cẩu Bất Lý đúng 'sắc đẹp thay cơm'. Tuy dáng vẻ cậu là hình người, nhưng có đôi tai xù và cái đuôi đong đưa suýt gãy mất kia, rất giống chó con.

Lẩu thịt chó.

Nguyễn Kiều Kiều lần nữa choàng tỉnh giữa đêm khuya khoắt, người còn mơ mơ hồ hồ, thèm ăn đến mức thực sự chịu không nổi, cắn một miếng.

Miệng đầy lông.

Nhưng Cẩu Bất Lý tưởng cô đang chơi với cậu, nhảy phốc lên người cô cắn liên tục.

Đúng là một con chó lộn xộn.

Nguyễn Kiều Kiều đã n tháng không biết đến mùi thịt, Sai Nhĩ sát vách còn gõ cửa báo cho cô biết, gầm đây trong thành giới nghiêm.

Lúc mở cửa, Sai Nhĩ mặc trang phục quân cảnh của thành phố Hắc Kim, dáng người cao ngất.

Sai Nhĩ là con trai bác Chó sát vách, tướng mạo điển trai, công việc cũng không tệ, nhưng chỉ chưa có đối tượng.

Ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều tập trung trên cái đầu mất đi một lỗ tai của hắn, nghe nói đã mất một tai trong đại chiến người thú và loài người, nên hắn căm thù loài người tận xương tủy.

Khụ khụ... Nguyễn Kiều Kiều sờ sờ tai mèo giả trên đầu. Đây cũng là nguyên nhân lần nào cô thấy Sai Nhĩ đều không khỏi chột dạ.

"Cô Mèo, mẹ tôi bảo tôi nói với cô một tiếng, ngày mai không nên ra khỏi cửa."

"Tại sao?" Nguyễn Kiều Kiều biết Sai Nhĩ đang làm trong quân đội, tin tức thế này chắc chắn không phải bác Chó bước ra khỏi cửa lớn kia có thể biết được.

Sai Nhĩ cúi đầu, thoáng nhìn nàng Mèo, mặt hơi đỏ bừng. Hắn xoay đầu sang chỗ khác, ho khan một tiếng mới khôi phục lại vẻ bình thường.

"Lương thực bên ngoài đang thiếu thốn. Chúng tôi nhận được thông báo, quân đội Chuột to sắp tới. Các cô không nên ra ngoài, tránh để bị thương."

Nguyễn Kiều Kiều biết Chuột to, giống như chuột đồng của thế giới loài người. Bất quá Chuột to bên ngày lợi hại hơn, bọn chúng thường sống quần cư, khi lương thực thiếu hụt, sẽ tổ chức thành đoàn tấn công thành phố và thị trấn.

Tuy nhiên Sai Nhĩ có nói thế nào, thì chắc mấy thành phố và thị trấn chung quanh đều chịu tai ương rồi.

Có được tin chính xác này, Nguyễn Kiều Kiều lập tức hành động, cất cẩn thận khoai tây mình không dễ dàng tích trữ. Cuối cùng cảm thấy không an toàn lắm, cô còn định dời giường mình đè lên trên mặt.

Ngày đó, cả ngày Cẩu Bất Lý đều không bình tĩnh, trong miệng cứ 'ô hú'. 'ô hú'.

Đáng tiếc cậu không biết nói, có lẽ là bản năng động vật, Chuột to tụ hợp thành đoàn tấn công, khiến cậu bị uy hiếp thôi.

Sáng sớm Sai Nhĩ bèn theo quân đội ra ngoài, có lẽ đi chống lại đội quân Chuột to. Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Bất Lý, đóng tất cả cửa sổ.

Không bao lâu sau, cô bị âm thanh bên ngoài như ngàn ngựa phi chạy đánh thức, lại thấy Cẩu Bất Lý cứ ô hú liên tục.

"Xuỵt..." Nguyễn Kiều Kiều vội vàng bịt miệng Cẩu Bất Lý, "Coi chừng dẫn Chuột to tới."

Cô lén lút nhìn qua khe hở cửa sổ.

Lúc này trên con đường yên tỉnh, từng nhóm bóng đen không nhìn thấy bờ chợt lóe lên.

Nguyễn Kiều Kiều từng xem một đoạn quảng cáo. Một người khoác áo da màu sáng, hắn vừa đi vừa cởi. Ai ngờ da áo khoác biến thành vô số con chuột to có màu lông sáng chạy như bay. Đoạn quảng cáo này để lại bóng ma rất lớn trong lòng Nguyễn Kiều Kiều, nhất là dáng vẻ xấu xí của mấy con chuột, quả thực trở thành ác mộng của Nguyễn Kiều Kiều trong khoảng thời gian đó.

Chẳng qua đó chỉ là mấy con, giờ thì vô số con.

Cả người Nguyễn Kiều Kiều đều sởn gai óc.

Cơ thể thấp bé của cô nhân tiện ôm chặt Cẩu Bất Lý, chỉ hi vọng ban ngày nhanh chóng qua đi. Những con chuột to này mau đi đi!

Không biết trôi qua bao lâu, bên ngoài vang vọng âm thanh hỗn loạn. Trong âm thanh nhiều con chuột to lao nhanh, còn kèm theo vô số tiếng kêu thảm thiết.

Có lẽ đại quân của Sai Nhĩ và Chuột to đang đánh nhau.

Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Bất Lý, cảm giác được cậu đang xao động bất an.

"Sao thế, Cẩu Bất Lý?"

"Ô hú..."

Bốp ... một bàn tay vỗ xuống.

Nguyễn Kiều Kiều nổi giận, "Đã nói là chó, đừng bắt chước sói tru!"

Cẩu Bất Lý cúi đều, khẽ kêu," Ô hú..."

"..."

Trận hỗn chiến không biết giằng co bao lâu, đợi đến khi âm thanh bên tai giảm, đi mặt trời đã ngã về Tây.

Bên ngoài không còn âm thanh đáng sợ nữa, Nguyến Kiều Kiều mở cửa sổ ra. Trên đường không hề có thứ gì, chắc đội quân Chuột to đã bị đuổi rồi.

Cô thở phào nhẹ nhõm, lúc này nghe Cẩu Bất Lý trong lòng bỗng kêu ô hú ô hú liên tục.

"Kêu cái gì? Không nghe nữa mẹ sẽ nổi giận đấy!"

Nguyễn Kiều Kiều vung tay lên, không ngờ Cẩu Bất Lý nhảy phắt dậy, hướng về phía cửa điện cuồng kêu ô hú ô hú.

Bên ngoài có gì ư?

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Nguyễn Kiều Kiều, giây kế tiếp, cửa gỗ cũ nát của cô theo đó vỡ vụn. Bụi bay mù mịt, cô nhìn thấy trước mắt có ba con chuột to béo, trong đầu lóe lên một sự thật.

Lâu rồi cô chưa ăn thịt.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Kiều Kiều kiềm lòng không đặng liếm liếm môi. 

*11haothanh*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro