Chương 4: Husky yêu nghiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*11haothanh*

Chuột to! Chuột to! Chớ ăn nếp của ta*, lại ăn nếp của ta, ta liền làm thịt mi.

*Trích từ bài thơ Thạc Thử (Chuột to) trong Kính Thi: Chuột là loài gặm nhấm bất nhân, tàn hại hoa màu thóc gạo của dân, còn ám chỉ bọn tham quan, ô lại tham nhũng.

Nguyễn Kiều Kiều đã ba tháng chẳng biết mùi thịt. Ba con Chuột to béo vứt đi thì đáng tiếc lắm.

Lột da, giết, phanh thây, cắt thành miếng, Nguyễn Kiều Kiều làm liền một mạch.

Cẩu Bất Lý cực kỳ hưng phấn, thân thể nhỏ bé thấp lè tè còn vây quanh cô, cái đuôi xù đó vẫy đến mức sắp đứt rời.

Mẹ con đồng lòng, có lẽ cậu biết mẹ mình muốn gì.

Chỗ này không có gia vị, chẳng qua không sao cả, thịt chuột hầm khoai tây cũng là món thượng hạng.

Sợ thịt chuột này có ký sinh trùng hay virus gì đó, Nguyễn Kiều Kiều cố ý hầm nhiều thời gian. Lâu tới nỗi mùi hương xông vào mũi, Cẩu Bất Lý hưng phấn điên cuồng kêu.

Có thịt ăn, tâm trạng Nguyễn Kiều Kiều rất tốt, lại thấy Cẩu Bất Lý xoay quanh bên chân mình, trong lòng dâng trào chút chua xót.

Giờ Cẩu Bất Lý còn chưa nói biết nói, thân thể cũng gầy yếu chỉ vì không có thịt ăn.

Lúc này, Nguyễn Kiều Kiều bắt đầu bấm ngón tay, có cần đợi lát nữa ra ngoài cướp thêm một số con Chuột to về không.

Phơi khô Chuột to, muối Chuột to, không có việc gì có thể cho Cẩu Bất Lý làm đồ ăn vặt.

Tối nay, hai mẹ con ăn một bữa cơm no nhất trên thế giới này. Nồi sắt nho nhỏ thấy đáy, ngay cả nước cũng không còn.

Nguyễn Kiều Kiều thỏa mãn đỡ bụng, bên cạnh là Cẩu bất Lý cũng đỡ bụng giống vậy. Hai mẹ con ợ một cái, lập tức nhìn đối phương bắt đầu cười haha.

Nguyễn Kiều Kiều nghĩ, ăn thịt thực sự là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. Cho dù ở nghịch cảnh, nhưng có thể ăn một bữa thịt, thì tạm thời sẽ không cảm thấy cuộc sống quá khó khăn.

Ban đêm, Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Bất Lý chuẩn bị đi 'tìm thức ăn bổ sung'.

Mũi và thính giác của Cẩu Bất Lý tốt hơn Nguyễn Kiều Kiều, mấy con chuột ẩn náu đều bị bọn họ bắt được.

Chỉ tiếc Chuột to không đủ to, cũng không nhiều. Chưa tới mấy ngày, Chuột to đã bị ăn sạch.

Nếm được mùi thịt, đâu còn nuốt nổi khoai tây chứ!

Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy cảm thấy không thể sống tiếp nữa, ở Mỹ Nhân Hương kiếm càng ngày càng ít. Hiện tại Cẩu Bất Lý không có việc gì là hừ hừ rên khẽ, có lẽ ăn thịt nghiện rồi.

Bất quá, trong thành phố đừng nói Chuột to, ngay cả một con gián cũng chẳng có. điều này làm Nguyễn Kiều Kiều có lòng mà không có sức.

Không phải cô không nghĩ tới chuyện rời khỏi thành phố Hắc Kim, nhưng bên ngoài loạn lạc loạn lạc thế. Tuy Hắc Kim không được tính là bồng lai tiên cảnh, song ít ra có thể duy trì sự an bình ngắn ngủi.

Cho dù Nguyễn Kiều Kiều có thần lực trời sinh, chẳng qua mang theo Cẩu Bất Lý, hai quyền khó địch bốn tay, còn chưa biết bên ngoài có nguy hiểm gì.

Nhưng kiềm tiền là chuyện bức thiết. Chí ít sẽ trải qua cuộc sống tốt có thể ăn thịt.

Đại khái thành phố Hắc Kim có hai loại người có tiền: Một loại là nắm giữ nguồn tài nguyên nước tinh khiết, còn một loại là khai thác mỏ.

Mỏ này cũng không phải là mỏ bình thường. trước đây Nguyễn Kiều Kiều từng đánh chủ ý lên khu mỏ, nhưng bị Sai Nhĩ phá hỏng ý định.

Năm nào hắn cũng giúp đi tìm người đào mỏ, song trước giờ chưa từng có ai trở về.

Có đi không có về, thuộc tin tức nội bộ, Nguyễn Kiều Kiều lập tức dẹp ý đinh.

Sau đó cũng chỉ còn dạng người nắm giữ nguồn nước tinh khiết. Chuyện này càng không phải trò đùa, nước tinh khiết của thành phố Hắc Kim bị thành chủ kiểm soát trong tay, người thương muốn tiếp cận căn bản là chuyện không thể nào.

Nhưng gần đây, Hắc Kim có thêm một cách kiếm tiền khác. Chỗ này có một trận đấu thú, tương tự như kiểu boxing ngầm trước kia.

Nghe nói hệ số nguy hiểm không thua kém boxing ngầm, thường xuyên có người thú thẳng người đi vào, mà nằm ngang đi ra.

Nguyễn Kiều Kiều không nghĩ tới chuyện mạo hiểm kiểu này.

Thịt quả thực rất quý, nhưng giá trị sinh mạng càng cao hơn.

Hôm nay, Nguyễn Kiều Kiều từ Mỹ Nhân Hương trở về đã khuya lắm rồi. Cô đếm tiền đồng trong tay, nhưng lòng lại chẳng có chút cảm giác phát tài.

Mỗi ngày gặm khoai tây, gặp đến mức mắt cô nồ đom đóm, hận không thể bắt Cẩu Bất Lý tới cắn hết ngụm này tới ngụm khác cho đỡ thèm.

Song... Hổ dữ không ăn thịt con. Thôi thôi

Dưới trường hợp như thế, Nguyễn Kiều Kiều nhặt được một con 'Husky'.

Ở thành phố Hắc Kim, động vật quá ít, đặc biệt còn là động vật béo tốt bị thương.

Cô không thể xác định được xuất hiện trước mặt cô rốt cuộc là chó hay loài gì? Nhìn lỗ tai thì khá giống Sai Nhĩ và Cẩu Bất Lý, hơn nữa cực giống con Husky ngu ngốc cô và bạn học từng nuôi.

Tuy nhiên ánh mắt tên này sâu kín, lạnh lùng nhìn cô, dù cho chân sau còn đang chảy máu, nhưng tư thế vẫn cực kỳ hung dữ mạnh mẽ.

Căn bản chẳng có dáng dấp của loài Husky ngu ngốc. Có điểu, vậy thì sao?

Nguyễn Kiều Kiều khẽ liếm môi, nhấc tay lên, con Husky vẫn nhìn chằm chằm cô kia đã bị cô vác về nhà.

"Cẩu Bất Lý ! Tới đây tới đây tới đây nào, tối nay khai trai nè!"

Cô mở cửa ra, một thứ mềm mại nhào tới, đương nhiên là con trai ngoan đáng yêu của cô.

 Nguyễn Kiều Kiều ném con Husky xuống đất, nhìn tỉ mỉ tên nhóc này. Màu lông sáng, béo tốt, sờ soạng bộ lông cũng chẳng có rận, sạch sẽ hơn người thú cô từng gặp. Là thú cưng của người có tiền nuôi ư?

Nguyễn Kiều Kiều do dự, cô là một người phụ nữ ghét phiền toái. Mà bây giờ, hình như cô nhặt được một phiền toái to rồi. 

"Cẩu Bất Lý, chúng ta bỏ phiếu đi, tối nay ăn nó nhé?"

Nguyễn Kiều Kiều lấy dao phay ra, "Nó ngon hơn Chuột to lần trước nhiều lắm."

Cô vừa nói xong, chợt nghe Cẩu Bất Lý ô hú một tiếng, nhào lên người con Husky to đùng, vừa cọ vừa liếm.

Liếm... liếm cái chân bị thương của nó.

"... Có ghê qua không?" Nguyễn Kiều Kiều xách Cẩu Bất Lý lên, hai mắt to to của Cẩu Bất Lý ngập nước.

"Ra vẻ đáng yêu cũng vô dụng! Tối nay ăn nó."

"Ô hú..."

Cô gõ đầu cậu, "Đã bảo là chó, đừng bắt chước sói tru!"

Trình tự giết chuột khác với giết chó. Kiếp trước, tuy Nguyễn Kiều Kiều không nuôi chó, nhưng phần lớn Husky ngu ngốc đáng yêu đụng độ trên đường đều không thoát khỏi 'ma chưởng' của cô. Lông xù vuốt đã lắm!

Hiện tại Nguyễn Kiều Kiều mài dao soàn soạt, lại không hạ thủ được.

Chuột to có thể giơ tay chém xuống ngay, vì bọn chúng còn cố gắng công kích cô và Cẩu Bất Lý.

Nhưng con Husky này... mặc dù béo tốt, nhưng nét mặt nó dường như đang viết mấy chữ to... bạn tốt của loài người.

"Không cần biết mày là bạn tốt gì! Giờ bụng tao rất đói !"

Nguyễn Kiều Kiều hạ quyết tâm, ném Cẩu Bất Lý còn đang kiên nhẫn liếm vết thương cho con Husky ra, "Cẩu Bất Lý! Thằng nhóc thối! Có phải tối nay không muốn ăn cơm không!"

"Ô hú!"

Thân thể tròn vo của Cẩu Bất Lý bị ném ra lại tiếp tục nhào tới, răng nanh nho nhỏ cắn cổ tay Nguyễn Kiều Kiều. Tuy hàm răng cậu vẫn chưa đủ sắc bén, nhưng mơ hồ hơi đau. Nguyễn Kiều Kiều giận dữ, cô tức giận rồi.

"Đồ con chó vô ơn! Mẹ tay phân tay nước tiểu nuôi mày lớn! Mày lại vì một con chó mà cắn mẹ!"
Nguyễn Kiều Kiều hận không thể lập tức phanh thây con chó to phá hỏng quan hệ hài hòa giữa hai mẹ con.

Nhưng làm sao Cẩu Bất Lý cũng không bỏ qua, bị Nguyễn Kiều Kiều ném đi, lăn hai vòng trên mặt đất, cậu lại đứng lên điên cuồng rống với cô.

"...Được được được! Mẹ uổng công nuôi mày thật! Mày thích nó đúng không, vậy sống với nó luôn đi!"
Nguyễn Kiều Kiều xác thực tức giận, Cẩu Bất Lý luôn luôn nghe lời cô, bảo cậu lăn, chưa bao giờ dám nhún nhảy. Song hôm nay cậu lại vì một con chó xa lạ mà cắn cô. Con lớn không cần mẹ nữa, Nguyễn Kiều Kiều chua xót không ngớt.

Cô hóa bi phẫn thành sức mạnh, một hơi ăn hết ba củ khoai tây, còn ăn luôn một củ kia của Cẩu Bất Lý.

Cô cho rẳng dưới sự mê hoặc của thức ăn, Cẩu Bất Lý sẽ biết lỗi, sẽ chịu thua. Cô chờ rất lâu, nhưng không chờ được động tĩnh của Cẩu Bất Lý. Nguyễn Kiều Kiều nhìn kỹ, con chó vô ơn không cần mặt mũi con chó kia đã bưng một chén nước qua, cẩn thận đút cho con Husky từng li từng tí.

Đúng là... làm người ta hận đến nghiến răng mà. Nguyễn Kiều Kiều mang theo phẫn nộ đi ngủ. Ngày hôm sau, lúc cô tỉnh lại sờ soạng thân thể nhỏ mềm nhũn bên người, "Cẩu Bất Lý, mềm mại quá, chíp bông thoải mái quá...

Khoan đã...

Nguyễn Kiều Kiều tỉnh táo, cô căn bản chưa từng thấy dáng vẻ chíp bông của Cẩu Bất Lý , trên người cậu có lông nhưng diện tích lông ở lỗ tai không nhiều tới vậy, xúc cảm này toàn là lông xù mà.

Nguyễn Kiều Kiều mở to hai mắt, từ lúc nào Cẩu Bất Lý đã bò đến bên cạnh cô, không chỉ thế, còn có con Husky nhặt về kia cũng nằm bên cạnh cô.

Cẩu Bất Lý nằm giữa bọn họ, dáng vẻ này khiến mắt Nguyễn Kiều Kiều thoáng bị chọc mù.

Tại sao cô lại có cảm giác một nhà ba người nhỉ?"

Bác Chó nói, người thú bọn họ chỉ có lúc ra đời là hình thú, cả đời bọn họ cũng sẽ không biến thành dã thú. Vì biến thân là một chuyện đau khổ vô cùng, đón lợi tránh hại là bản năng của động vật, dần dà bọn họ cũng không biến thân nữa.

"Vậy có người thú biến thân không?"

Nguyễn Kiều Kiều nhớ lại câu hỏi yếu kém mình từng hỏi, cô nhớ lúc đó ánh mắt bác Chó rất kỳ quái, cũng rất do dự.

"Thực ra có đó. Tôi nghe nói, người bán thú có thể biến thân."

Người bán thú là kết quả của người thú và loài người kết hợp. Thế giới này, loài người và người thú không thể kết hợp, nhất là người thú thô kệch, loài người yếu đuối rất khó chấp nhận, nói chi tới sinh con.

Lúc bác Chó nói chuyện này, Nguyễn Kiều Kiều kiềm lòng không đậu vuốt tai mèo của mình. Nếu không phải lúc cô mới tới lỗ tai mèo bất cẩn rơi xuống, thì cô cũng sẽ cho rằng mình là người thú.

Cô là người, cô khẳng định lần nữa. Nhưng Cẩu Bất Lý cô sinh, là người thú.

Cô từng kéo tai cậu, cậu ô hú đau đớn, không phải giả.

Thế chỉ có thể nói, Cẩu Bất Lý là người bán thú rồi?

Thế giới này, người bán thú bị cả loài người và người thú cùng khinh bỉ sao? Sau khi biến thành dã thú sẽ phát điên, mất hết tính người, lãnh khốc vô tình?

Nhưng....

Ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều rơi trên người Cẩu Bất Lý mềm mại trong lòng. Cậu ngoan như vậy, sao có thể chứ...

Hihi, có lẽ cô suy nghĩ nhiều thôi. Nói không chừng, cô là một con mèo bị cắt mất hai tai, vì mỹ quan nên mua tai mèo nhân tạo đó.

Ừm, lời giải thích này cực kỳ hợp tình hợp lý. Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều suy nghĩ miên man, tay không tự chủ sờ soạng bộ lông xù, cô kiềm lòng không đậu hết sức suy tư.

Lông dày vậy ta, nếu làm một chiếc áo chó cho Cẩu Bất Lý, sẽ như thế nào nhỉ?

Cô thầm nghĩ vậy, bỗng một luồng sức mạnh không thể coi thường từ cổ tay truyền ra, Nguyễn Kiều Kiều cảnh giác, nhưng lúc này quá muộn rồi.

Con Husky khỏe mạnh hung hãn đó đã nhào tới, móng vuốt sắc quẹt qua cổ Nguyễn Kiều Kiều, thậm chí cô chưa kịp phản ứng, liền bị đối phương cắn cổ.

Khi đó, điều duy nhất Nguyễn Kiều Kiều muốn nói chính là: Tổ cha nó!

*11haothanh*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro