Chương 3-2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thỉnh thoảng, khi Nguyễn Kiều Kiều thèm ăn hai mắt đều phát ra ánh mắt đói khát, cảm thấy Cẩu Bất Lý đúng 'sắc đẹp thay cơm'. Tuy dáng vẻ cậu là hình người, nhưng có đôi tai xù và cái đuôi đong đưa suýt gảy mất kia, rất giống chó con.

Lẩu thịt chó.

Nguyễn Kiều Kiều lần nữa choàng tỉnh giữa đêm khuya khoắt, người còn mơ mơ hồ hồ, thèm ăn đến mức thực sự chịu không nổi, cắn một miếng.

Miệng đầy lông.

Nhưng Cẩu Bất Lý tưởng cô đang chơi với cậu, nhảy phốc lên người cô cắn liên tục.

Ðúng là một con chó con lộn xộn.

Nguyễn Kiều Kiều đã n tháng không biết đến mùi thịt, Sai Nhĩ sát vách còn gõ cửa báo cho cô biết, gần đây trong thành giới nghiêm.

Lúc mở cửa, Sai Nhĩ mặc trang phục quân cảnh của thành phố Hắc Kim, dáng người cao ngất.

Sai Nhĩ là con trai bác chó sát vách, tướng mạo điển trai, công việc cũng không tệ, nhưng chỉ chưa có đối tượng.

Ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều tập trung trên cái đầu mất đi một lỗ tai của hắn, nghe nói đã mất một tai trong đại chiến người thú và người, nên hắn căm thù loài người đến tận xương tủy.

Khụ khụ--Nguyễn Kiều Kiều sờ sờ tai mèo giả trên đầu. Ðây cũng là nguyên nhân lần nào cô thấy Sai Nhĩ đều không khỏi chột dạ.

"Cô Mèo, mẹ tôi bảo tôi nói với cô một tiếng, ngày mai không nên ra khỏi cửa".

"Tại sao?" Nguyễn Kiều Kiều biết Sai Nhĩ đang làm trong quân đội, tin tức thế này chắc chắn không phải bác Chó ba bước không ra khỏi cửa lớn kia có thể biết được.

Sai Nhĩ cúi đầu, thoáng nhìn nàng Mèo, mặt hơi đỏ bừng. Hắn xoay đầu sang chỗ khác , ho khan một tiếng mới khôi phục lại vẻ bình thường.

"Lương thực bên ngoài đang thiếu thốn. Chúng tôi nhận được thông báo, quân đội Chuột to sắp tới. Các cô không nên ra ngoài, tránh để bị thương.

Nguyễn Kiều Kiều biết Chuột to, giống như chuột đồng của thế giới loài người. Bất quá Chuột to bên này lợi hại hơn, bọn chúng thường sống quần cư, khi lương thực thiếu hụt, sẽ tổ chức thành đoàn tấn công thành phố và thị trấn.

Tuy nhiên Sai Nhĩ có nói thế nào, thì chắc mấy thành phố và thị trấn chung quanh đều chịu tai ương rồi.

Có đýợc tin chính xác này, Nguyễn Kiều Kiều lập tức hành động, cất cẩn thận khoai tây mình không dễ dàng tích trữ. Cuối cùng cảm thấy không an tòan lắm, cô còn định dời giường mình đè lên trên mặt đất.

Ngày đó, cả ngày Cẩu Bất Lý đều không bình tĩnh, trong miệng cứ 'ô hú','ô hú'.

Ðáng tiếc cậu không biết nói, có lẽ là bản năng động vật, Chuột to hợp thành đoàn tấn công, khiến cậu bị uy hiếp thôi.

Sáng sớm Sai Nhĩ bèn theo quân đội ra ngoài, có lẽ đi chống lại đội quân Chuột to.Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Bất Lý, đóng tất cả cửa sổ.

Không bao lâu sau, cô bị âm thanh bên ngoài như ngàn ngựa phi chạy đánh thức, lại thấy Cẩu Bất Lý cứ ô hú liên tục.

"Xuỵt..." Nguyễn Kiều Kiều vội vàng bịt miệng Cẩu Bất Lý lại, " Coi chừng dẫn Chuột to đến".

Cô lén lút nhìn qua khe hở cửa sổ.

Lúc này trên con đường yên tĩnh, từng nhóm bóng đen không nhìn thấy bờ chợt lóe lên.

Nguyễn Kiều Kiều từng xem một đoạn quảng cáo: Một người khoác áo khoác da màu sáng, hắn vừa đi vừa cởi. Ai ngờ da áo khoác biến thành vô số con chuột to có màu lông sáng chạy như bay. Ðoạn quảng cáo này để lại bóng ma rất lớn trong lòng Nguyễn Kiều Kiều, nhất là dáng vẻ xấu xí của mấy con chuột, quả thực trở thành ác mộng của Nguyễn Kiều Kiều trong khoảng thời gian đó.

Chẳng qua đó chỉ là mấy con, giờ thì vô số con.

Cả người Nguyễn Kiều Kiều đều sởn gai óc.

Cơ thể thấp bé của cô nhân tiện ôm chặt Cẩu Bất Lý, chỉ hy vọng ban ngày nhanh chóng qua đi. Những con Chuột to này mau đi đi!

Không biết trôi qua bao lâu, bên ngoài vang vọng âm thanh hỗn loạn. Trong âm thanh nhiều co chuột to lao nhanh, còn kèm theo vô số tiếng kêu thảm thiết.

Có lẽ đại quân của Sai Nhĩ và Chuột to đang đánh nhau.

Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Bất Lý, cảm giác được cậu đang xao động bất an.

"Sao thế, Cẩu Bất Lý? ".

"Ô hú..."

Bốp-- một bàn tay vỗ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#144