chương 3: Chuột to chuột to

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyễn Kiều Kiều quyết định cung phụng Cẩu Bất Lý như thần linh.

Không có nguyên nhân nào khác , bởi vì từ sau khi cô sinh Cẩu Bất Lý ,  rõ ràng cô có thêm sức mạnh tó lớn.

Nếu là thế giới trước đây của Nguyễn Kiều Kiều, thì sức mạnh này chưa chắc tốt, chỉ khiến cô vốn như đàn ông càng trở nên danh xứng với thức hơn. Thế giới đó thịnh hành em gái nũng nịu ngay cả nắp chai cũng vặn không nổi, nếu thuộc dạng nữ thần lực sĩ Kim Cang như Nguyễn Kiều Kiều hiện tại, thì chỉ có thể nói -- nhất định là một tấn bi kịch.

Nhưng bây giờ không giống. Thành phố Hắc Kim tàn khốc tôn sùng tiền tài và sức mạnh.

Sâu khi Nguyễn Kiều Kiều có sức mạnh to lớn ấy, lập tức cảm thấy an toàn rất nhiều. Ít nhất buổi tối đi đường, cô không cần tiếp tục tránh né nữa.

Thành thật mà nói. Nguyễn Kiều Kiều từng nghĩ tới chuyện trở nên xấu xa. Bởi đây là thế giới cường giả mới có thể sinh tồn, hiện tại cô sức mạnh đầy người từng nghĩ đi cướp đoạt lương thực, tựa như mấy tên người thú ban đầu cướp lương thức của cô.

Bất quá, tam quan* còn sót lại đã ngăn cản cô.

*tam quan bao gồm: Nhân sinh qua,thế giới quan, giá trị quan.

Có lẽ cô không phả một người rộng lượng, ôm đạo đức đi khắp thiên hạ. Nhưng cô chẳng muốn có lỗi với lương tâm của mình.

 Cẩu Bất Lý vẫn là một đứa háu ăn như trước,Nguyễn Kiều Kiều thấy lương thực tích trữ dưới sàn nhà càng lúc càng vơi đi, chỉ có thể ra ngoài tìm việc làm.

Không thể múa cột rồi đó, nghe nói người đẹp tới Mĩ Nhân Hương càng ngày càng đẹp, nàng Mèo với vòng eo thô bụng to như cô nên đào thải từ lâu rồi.

Tuy nhiên, Nguyễn Kiều Kiều tìm một vòng, cũng không tìm ra công việc phù hợp. Cuối cùng cô gặp được, dì Heo.

"Cô Mèo, tới uống một ly hả?"

Nguyễn Kiều Kiều sờ túi tiền lép xẹp của mình, lắc đầu."Dì Heo, có công việc nào giới thiệu cho tôi không? Việc nào cũng được!"

Dì Heo nhìn cô từ đầu đến chân, tầm mắt tuần tra tới lui trên cái bụng bằng phẳng của cô, rất khó xử, "Chúng tôi đã tìm được nàng Mèo nhảy múa"

"Tôi biết, tôi... tôi vận chuyển hàng hóa cũng được".

 "Trước đây không phải cô không làm được à?"

Nguyễn Kiều Kiều vuốt đầu cười khổ, "Giờ khác rồi". Cô dừng một chút, lại nói:" Tôi có một thằng cu phải nuôi".

Phụ nữ ở thế giới này kể cả người thú nữ dường như đều có tình cảm đặc biệt với trẻ con, có lẽ, đây gọi là bản năng người mẹ.

"Cô có con?"

Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, nghĩ đến Cẩu Bất Lý, tâm trạng cô thoáng thoải mái. Mắc dù Cẩu Bất Lý thức sự háu ăn, nhưng không thể không nói, cô cô đơn quá lâu, một mình trú trong căn phòng nhỏ hẹp đợi trời sáng, quả thực không bằng bên cạnh có tiếng hô hấp nhàn nhạt tốt hơn.

Có lẽ cô không có tình cảm mẹ con gì với cậu, nhưng cô đã quen với sự hiện hữu của cậu.

 Ánh mắt dì Heo sáng lên, lập tức hiểu ra," Khó trách cô béo như vậy, hóa ra có con rồi. Thực ra tôi cũng từng nghĩ thế. Nơi này không dễ mang thai."

Nghe nói trước đây dì heo cũng có con trai, chẳng qua đã chết trong đại chiến giữa người thú và loài người. Nguyễn Kiều Kiều biết nhược điểm này của dì Heo, nên mặc dù Mỹ Nhân Hương không thiếu người, nhưng lấy Cẩu Bất Lý ra, luôn sẽ có thu hoạch.

Vì vậy dì Heo hiếm khi động lòng trắc ẩn, Nguyễn Kiều Kiều cứ thế được Mỹ Nhân Hương giữ lại.

Công việc cũng thoải mái hơn trước đây, hiện tại rõ ràng Nguyễn Kiều Kiều sống rất chật vật, ít nhất trong mắt đám người thú nam bên cạnh đều cho ràng như vậy.

Lúc khiêng thùng rượu, bọn họ một lần khiêng hai thùng kiếm một đồng tiền. Nguyễn Kiều Kiều cũng thế, không chỉ có thế, cô còn nghỉ ngơi rất ít.

Kết thúc một ngày ít nhất kiếm được hai mươi đồng tiền .

Người thú nam ước ao ghen tỵ cũng từng đánh chủ ý lên Nguyễn Kiều Kiều, chẳng qua sau khi Nguyễn Kiều Kiều dùng một tay vặn gãy móng vuốt, bọn họ liền thành thật.

 Nguyễn Kiều Kiều biết khiêm tốn là cách sinh tồn quan trọng nhất trọng cuộc đời. Nếu có thể, cô cũng không hi vọng người khác biết cô có thần lực trời sinh.

Nhưng chung quy luôn có một số người luôn thích khiêu chiến cực hạn của cô, rõ ràng cô còn phải nuôi Cẩu Bất Lý, nhưng cứ tới cướp miếng ăn của cô.

 Trong một cơ hội thích hợp,Nguyễn Kiều Kiều giết gà dọa khỉ.

Hiệu quả không tồi.

Đám người thú xung quanh cô đàng hoàng hẳn, không chỉ tay chân ngoan ngoãn, mà ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng tràn đầy sự kính nể.

Điều này khiếnNguyễn Kiều Kiều có cảm giác sảng khoái như vùng lên làm chị đại trong đám người thú nam.

Theo sự phát triển của cuộc sống, thành phố Hắc Kim càng lúc càng không dễ lăn lộn.

Khoai tây làm món chính duy nhất lại lên giá. Trước đây mười đồng mua được mười củ, thì hiện giờ chỉ có thể mua được năm thôi.

Nghe nói bên ngoài đang bắt đầu chiến tranh, lương thực cũng bắt đầu thiếu thốn.

Không chỉ vậy, nhiều dân chạy nạn tràn vào tành phố Hắc Kim. Những dân chạy nạn này phần lớn là kẻ liều mạng, thấy lương thực là mắt lập tức phát ra tia sáng đói khát.

Lúc Sai Nhĩ tới đónNguyễn Kiều Kiều, còn dặnNguyễn Kiều Kiều nhật định không được tùy tiện ra ngoài. Mặc dùNguyễn Kiều Kiều toàn thân cậy mạnh, một người có thể làm việc của mấy người, nhưng bị thương vẫn biết đau. Hơn nữa hai quyền khó địch bốn tay, nên cô chọn sống khiêm tốn.

Việc làm ăn của Mỹ Nhân Hương gần đây không tốt lắm, thu nhập của Nguyễn Kiều Kiều giảm đi rất nhiều. Nhìn khoai tây tích trữ dưới sàn nhà, cô liếm bờ môi khô khốc.

Mỗi ngày ăn khoai tây, thiếu hụt dinh dưỡng. Giờ Cẩu Bất Lý vẫn chưa biết nói,Nguyễn Kiều Kiều hiếm khi thấy hổ thẹn, con chó con chẳng biết đầu thai. Người ta đều đầu thai vào nhà vương hầu tướng lĩnh, chỉ có nó-- cha không biết, người làm mẹ này lại không thương.

Vuốt lỗ tai lông xù của Cẩu Bất Lý,Nguyễn Kiều Kiều lo lắng thở dài một tiếng," Chó con đáng thương, chắc chắn chưa từng ăn thịt."

  Nguyễn Kiều Kiều cũng rất thèm ăn có, điều thành phố Hắc Kim đừng nói động vật, thức vật đã rất ít ỏi. Cái giá cho việc ô nhiễm nghiêm trọng là chúng ta đã đánh mất những thứ quen thuộc.

Thậm chí,Nguyễn Kiều Kiều còn cảm thấy thành phố Hắc Kim là thế giới tương lai, cái thế giới loài người không chú ý tới ô nhiễm, không biết nguồn tài nguyên có thể tái chế kia sau này.

Ở đây ăn no cũng khó, đường mạch nha đều là thực cao cấp, chớ nói chi đến thịt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#144