Chương 100: tiện nhân tiểu tam tìm đến cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Minh Tuấn giật mình không thua gì hỏa tinh đâm địa cầu, hắn chỉ biết Cố thị tổng tài là tập đoàn thứ hai của Vương Minh Dương, người này tàn nhẫn độc ác, tâm cơ thâm hậu, vẫn luôn muốn tìm cơ hội diệt trừ Cố Chấn Hải đem Cố thị chiếm làm của riêng, hiện tại Cố Chấn Hải xảy ra chuyện, hắn đương nhiên tiếp nhận vị trí tổng tài.

Khi nào Nam Nam trở thành Cố thị tổng tài?

Nếu tổng tài là cô như vậy hắn đưa ra điều kiện cô đều đã biết.

Du Minh Tuấn tâm bất an, hắn làm như vậy là muốn lấy về Cố thị đưa cho cô, nhưng trong lòng cô sẽ đại khái không nghĩ như vậy.

Nói không chừng trong mắt cô hắn mơ ước chiếm Cố thị.

Hắn muốn giải thích, ngước mặt mắt hắn chạm mắt cô, ánh mắt cô lạnh lùng, coi hắn như người xa lạ, hoàn toàn không có một chút quen biết.

Quả nhiên-----

Cô hiểu lầm hắn.

Cố Nam Nam trên người mặc một bộ tây trang công sở màu đen, tóc dài hơi hơi cuốn khoác trên vai, một bên tóc kéo đến sau vai, nhìn thấy gọn gàng, rất có khí chất của một tổng tài.

Nàng đứng dậy, đem vặn kiện ôm vào trước ngực, ưu nhã vươn tay phải, "Anh khỏe! Tôi là tổng tài của Cố thị Cố Nam Nam!"

Đơn giản giới thiệu.

Hoàn toàn đem thân phận hai người làm rõ, phân rõ ranh giới.

Bọn họ gần đây là cùng nhau hợp tác, ngay cả cách xưng hô cũng trở nên xa lạ.

Du Minh Tuấn giật mình hai giây, điều chỉnh lại cảm xúc, vươn tay,"Cô khỏe, tôi là Du Minh Tuấn."

"Ngồi!" Hắn chỉ vào sô pha.

Cố Nam Nam thong thả thong dong ngồi đối diện hắn, cũng không có nữa điểm xấu hổ, mở vặn kiện trên tay ra, đặt ở trên bàn, ngón tay uyển chuyển nhẹ nhàng đem văn kiện đến trước mặt Du Minh Tuấn, chắp tay ở trước ngực, đặt ở cằm, "Đây là công ty chúng tôi ra điều kiện, thỉnh tổng tài xem qua."

Du Minh Tuấn mày không nhíu, cho rằng cô tới đây là muốn thảo luận điều kiện công ty hắn đưa ra, nhưng mà lại không có, cô lấy ra một phần hợp đồng cho hắn xem, rõ ràng hiện ra điều kiện của Cố thị, so với điều kiện của hắn đưa ra còn có vài phần quá đáng.

Cô là cố ý.

Biết hắn không có cách khác.

Ánh mắt hắn ảm đạm cuối xuống, tay cầm xiết chặt vặn kiện, lại lần nữa nhìn vào mắt cô, hắn gian nan mở miệng, "Anh đáp ứng em."

Chỉ cần cô vui vẻ, không có gì là không thể.

Tính đến việc tổn thất của công ty, cũng chỉ bất quá là không quá tổn thất bao nhiêu như chín trâu mất một sợi lông.

Cố Nam Nam mỉm cười, kết quả này cô đã sớm biết, gương mặt xinh đẹp không gợn sóng, cô sớm lấy cây bút, "Nếu như vậy, mời Du tổng ký tên."

Rốt cuộc giấy trắng mực đen, đã ký thì phải giữ lời.

"Tốt!"

Du Minh Tuấn thậm chí không có nữa điểm do dự, cầm lấy bút viết xuống tên mình.

Thật sự sảng khoái, điểm này Cố Nam Nam hơi kinh ngạc.

Vượt qua sự tưởng tượng của cô, thuận lợi đến làm người cảm thấy không chân thực.

"Cố Nam Nam, ngươi sao lại tới đây?"

Mặc Tuyết tay bưng cà phê đẩy cửa đi vào, lại nhìn đến Du Minh Tuấn ngồi đối diện Cố Nam Nam, tâm tình vui sướng nháy mắt bị tạt một chậu nước lạnh, dùng sức đem cà phê đập mạnh trên bàn, dùng sức rất mạnh, cà phê đều văng ra ngoài.

Mặc Tuyết không quan tâm, đôi tay dùng sức vỗ vào cái bàn hội nghị trước mặt Cố Nam Nam, nhìn nàng như kẻ thù, "Cố Nam Nam tôi đã cảnh cáo cô, đừng mơ tưởng   Minh Tuấn chú ý đến cô, thật là chó không đổi được thói ăn phân, nhanh như vậy liền quên mất? Vẫn không có đàn ông nào muốn ngươi, cho nên ngươi muốn quay lại với anh ta?"

Mặc Tuyết cuối người sát vào Cố Nam Nam, mặt lạnh từng câu từng chữ, "Ngươi - đi - ra - khỏi - cửa."

"Đừng lộn xộn Tuyết Nhi, Nam Nam là tổng tài của Cố thị tới đây bàn chuyện làm ăn, đừng lộn xộn!"

"Lộn xộn?" Mặc Tuyết hiện lên vẽ đau thương, vành mắt hồng hồng cố nén đau thương, chỉ vào Cố Nam Nam, "Là em bát nháo sao? Tiện nhân này là tiểu tam tìm tới cửa, anh còn nói em bát nháo?"

Mặc Tuyết chỉ vào Cố Nam Nam,  "Loại tiểu tam này không biết xấu hổ, anh còn không đuổi ra, còn lưu luyến cô ta, có phải hay không muốn gương vỡ lại lành, trình diễn phu thê tình thâm, Du Minh Tuấn, anh không phải đồ vật, anh làm như vậy không cho tôi thất vọng sao?"

Chỉ cần không nhìn thấy Cố Nam Nam, cô là một người bình thường, có thể có những điểm đáng yêu, nhưng vừa thấy cô, toàn thân xù lông nhím, giống như cọp mẹ mất con, thấy ai đều cắn.

Cố Nam Nam không hề để ý đến, thậm chí tâm tình không muốn xem, ngồi trên sô pha thỉnh thoảng lật văn kiện trong tay, càng không muốn đáp lời, từ lúc bắt đầu đều đem Mặc Tuyết như là con mèo động dục, không phải chó, cũng có thể làm gì cô.

Du Minh Tuấn sắc mặt rất khó coi, một người anh yêu, một người không yêu phải cưới, hai bên đều không thể vứt bỏ.

"Mặc Tuyết, đừng bát nháo, đây là chỗ làm việc, không phải là nơi để em có thể làm bậy."

Mặc Tuyết không dự đoán được Du Minh Tuấn nói với cô như vậy trước mặt Cố Nam Nam, không hề cho cô một chút tình cảm gì, nói như vậy, trong lòng hắn trước nay đều không có cô, một chút đều không có.

Mặc Tuyết hốc mắt đỏ, "Du Minh Tuấn ngươi nói cho ta biết, hiện tại ngươi có phải hay không yêu con tiện nhân này?"

Hắn đau đầu tay buông bút, nói với cô, "Em trước ra ngoài đi, chúng tôi phải bàn công việc."

Mặc Tuyết không chịu, trong lòng hoảng loạn không thôi, "Nói công việc? Nói sẽ không nói tới trên giường không thôi! Du Minh Tuấn có phải hay không người từ đầu đã có quyết định như vậy? Du Minh Tuấn, ngươi đến là nói chuyện kia nha!"

Cố Nam Nam buồn cười nhìn một màn hài kịch trước mặt.

Quả nhiên là mèo cái động dục, nói cái gì đều liên tưởng đến phương diễn kia, não cô ta rốt cuộc cấu tạo từ gì?

Cô đều muốn xem.

Cố Nam Nam ưu nhã uống cà phê, Du Minh Tuấn sắc mặt càng ngày càng mất tự nhiên.

Cố Nam Nam nhấp cà phê, nhàn nhạt nói: "Các người cứ tiếp tục, có thể không cần để ý tới ta, coi ta không tồn tại là được!"

Cô tới là nói chuyện làm ăn.

Kỳ thật, cô cũng không có tưởng tượng quá, cô như thế nào tâm tình có thể bình thản khi nhìn người đàn ông cô đã từng  yêu cùng vị hôn thê của hắn đang ngang nhiên tán tỉnh nhau trước mặt cô, tâm cô không đau không ngứa, thần sắc bình tĩnh thong dong, đâu đó bọn họ tranh luận đều không liên quan đến cô.

Có đôi khi không thể không cảm khái, nguyên lai tình cảm không thắng nổi thời gian, thời gian không phải dài, cô liền quên tình cảm này.

"Ngươi câm miệng cho ta!"

Cố Nam Nam lời vừa nói ra, Mặc Tuyết liền nắm cà phê trên bàn hướng về phía Cố Nam Nam hất đi.

Cô tránh không kịp, cà phê từ trên mặt cô nhỏ giọt ----

Quần áo cũng bị làm dơ hết.

Du Minh Tuấn bỗng đứng dậy, đi tới trước mặt Cố Nam Nam, lấy khăn ướt muốn giúp cô lau, lại bị Cố Nam Nam hoàn toàn lãnh mắt cự tuyệt, "Xin lỗi Du tổng, điều nhỏ nhặt này không phiền đến anh, anh nơi đi coi vợ mình đi, cảm xúc của cô ta không tốt lắm."

Cố Nam Nam không có tâm tình, nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh như sông băng, đem chung quanh hết thảy đều đóng băng.

Nhìn Du Minh Tuấn lo lắng cho Cố Nam Nam, Mặc Tuyết nháy mắt mất khống chế, giương nanh lừa vuốt hướng tới Cố Nam Nam, trong miệng còn nói, "Cố Nam Nam, con tiện nhân này, đồ kỹ nữ không biết xấu hổ, liền như vậy thích làm tiểu tam, thích bị đánh phải không? "

Mặc Tuyết lời nói càng ngày càng khó nghe, thật sự càng không giống giới thượng lưu.

Bang___

Mặc Tuyết bị đánh một bạt tai.

Cảm giác đau đớn nóng rát đánh úp lại, cô không tin vuốt gương mặt mình, ngón tay chỉ hắn nói, "Du Minh Tuấn ngươi dám đánh ta?"

Từ nhỏ đến lớn, cô đều sống trong sự thương yêu của mọi người, chưa từng chịu khuất phục như vậy, vẫn chính mình yêu sâu sắc hắn làm cho cô đau khổ xuống địa ngục.

Cô căm tức nhìn Du Minh Tuấn, mang theo lửa giận giáng xuống trên người Cố Nam Nam," Đều là con tiện nhân này làm ra, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, ta sẽ đi nói cho anh hai ta biết!"

"Mặc Tuyết!"

Du Minh Tuấn ở phía sau kêu, đáng tiếc Mặc Tuyết đã chạy xa.

"Ngươi không đuổi theo sẽ không có chuyện sao?"

Cố Nam Nam dùng khăn giấy lau cà phê trên mặt cô, sau đó lau xuống cổ.

Động tác này quá mất hồn, hơn nữa cổ rất xinh đẹp, động tác dịu dàng, cổ áo ẩm ướt cho người ta cảm giác mê hồn, mặc cho ai chạy trốn bất quá loại tình này là vô tâm dụ hoặc.

Du Minh Tuấn yết hầu trở nên ngứa ngáy, đem nhiệt độ trên người hạ xuống, nhanh chóng dời ánh mắt khỏi cô, nói, " không sao cả, em thật sự không sao?"

Ánh mắt lại nhìn đến cô, hai mắt nhìn nhau, lại nhanh chóng dời đi.

Hiện tại cô đang mặc bộ đồ công sở, càng thêm gợi cảm mê người, cùng với hình tượng thanh thuần thật hấp dẫn lòng người.

"Em không sao cả, anh mau đi đi!"

Còn không biết cô kia đang nổi bão đi ra ngoài sẽ làm chuyện gì đâu.

Nếu dưới sự tức giận liền từ trên lầu nhảy xuống, tự mình tìm chết, lại đem tội danh này gắn cho cô, chẳng phải mệt quá độ.

Đương nhiên, dựa vào cô ta, cô ta một trăm phần ngàn dám làm điều đó.

Du Minh Tuấn không để ý đến lời nói của cô, phủ lên vai cô chiếc áo khoác của hắn, "Đi thôi, anh đưa em về nhà."

"Hợp tác đâu?" Cô hỏi.

Cô tới đây là nói chuyện hợp tác, không phải tới chơi.

Huống chi cùng hắn ở bên nhau, cô không có tâm tư chơi.

Du Minh Tuấn liền cầm bút tiêu sái ký xuống tên mình, khép lại văn kiện đưa cho cô, "Như vậy có thể đi!"

"Tốt!" Cô vừa ý gật đầu.

Đem vặn kiện tới folder trung, khép lại.

Cô đứng dậy.

"Hiện tại hợp tác đã xong, cáo từ. "

Cô không cho hắn cơ hội gì, đã rời đi.

Ở cửa, anh vài bước đuổi kịp giữa tay cô, "Nghe nói em muốn kết hôn, thật là như vậy? "

Cố Nam Nam sắc mặt khẽ biến, sẵn tiện cười lên, "Không cần lo lắng, quen biết cũng lâu, đến lúc đó sẽ đưa anh thiệp mời. "

"Anh không hỏi cái này. " từ ngữ có chút nhanh, "Em thật sự cùng người kia kết hôn sao?''

Người kia, cô đâu biết hắn nói ai?

"Đương nhiên, thật vất vả mới có cảm giác thích một người, kết hôn không phải là tất nhiên sao?"

Có cảm giác?

Ấn đường anh nhan lại.

Nói như vậy, cô thật sự yêu Mặc Lệ Tước?

Không, sao lại có thể?

"Nam Nam, chẳng lẽ anh cùng em nói chuyện em quên mất sao? Em nơi rời xa hắn ta! Em biết hắn là... "








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro