Chương 115: Ngươi chết tâm này đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Bắc Thần lúc này giống như đứa trẻ, ghé vào trong lòng ngực Cố Nam Nam vô luận Lâm Khả Nhi nói như thế nào cũng không đứng dậy.

"Tôi sẽ không đứng dậy đâu,  cô là cọp cái, nhất định sẽ ăn tôi."

Lâm Khả Nhi bị hắn nói mặt biến từ đỏ đến xanh tím, xanh mét, cuối cùng biến thành giống như đáy nồi bị khét màu đen, giơ lấy chổi lông gà đầy bụi hướng đến hắn mà đánh.

"Ngươi tên gia hỏa này, thật không biến xấu hổ!"

"Không biến xấu hổ cũng không bằng cọp cái hung dữ."

Nghe hai người ấu trĩ đối thoại, Cố Nam Nam nhịn không được nở nụ cười.

Cũng chỉ khi ba người bọn họ ở cùng một chỗ không khí mới trở nên hài hòa vui vẻ.

Không có nhiều chuyện thương tâm, cùng bọn họ nói chuyện phiếm là cảm giác nhẹ nhàng chưa bao giờ có.

Cố Nam Nam gõ trên đầu Quý Bắc Thần một cái, "Ăn đậu hủ của bổn tiểu thư đủ rồi, cậu chẳng lẽ không biết tớ còn bệnh sao?"

Cố Nam Nam cũng hùa theo bọn họ.

Lâm Khả Nhi sóng mắt lưu chuyển, nhanh chóng tiến đến gần, kéo lỗ tai hắn lên.

Cố Nam Nam nhấp môi cười.

Tối ưu tự phụ, tuấn dật soái ca đâu?

Ôn lương hiền thục, cao lãnh mỹ diễm đâu?

Này!

Thanh danh của bọn họ đâu cả rồi?

Tiếng cười ba người vang vốn trong vườn hoa.

Tựa hồ đã trở về thời gian bọn họ cùng nhau thực tập ở trường.

Trường học cũng rất ít đi.

Hơn nữa phát sinh biến cố, làm ba người bọn họ ở bên nhau có bao nhiêu tốt đẹp trở nên hy vọng xa vời.

Vui vẻ qua đi, lại quay về trầm mặc.

Tất cả mọi người đều có tâm sự riêng.

"Tiểu Thần ở nơi nào, tớ nhất định không đi, cái này không cần nói đã biết, nam nữ có khác, tuy rằng trước đây khi coi hắn là đàn ông mà đối đãi."

Nói chuyện còn không quên đả kích Quý Bắc Thần.

Lâm Khả Nhi thật sự không nhịn xuống được ôm bụng cười ra tiếng, "Nam Nam, nói đến đây tớ nhớ đến, thời điểm chúng ta học năm nhất, lần Halloween đó Quý Bắc Thần giả gái thật xinh đẹp, có thể nói là kinh diễm bốn tòa. Thậm chí còn có bạn học nam lén tìm đến tớ xin số điện thoại của hắn. Ai da, cười chết tớ."

Nói đến đây, không khí u ám lại một lần nữa bị dìm xuống.

Quý Bắc Thần trở thành đối tượng bị chơi đùa, vẻ mặt khổ sở oan ức không có chỗ trốn.

Chỉ có thể ủy khuất kêu gào, "Này! Hai tên gia hỏa, tiểu ca ca là nam nhân chân chính, tin hay không tớ hiện tại liền ở đây theo pháp luật xử lý các cậu."

"Ha ha, làm đi, làm đi, đến đến đến, không thượng chúng tớ cậu không phải là đàn ông." Lâm Khả Nhi tiếp tục thêm mắm thêm muối, cô mới không lo Quý Bắc Thần sẽ động thủ.

Lúc trước đừng nói cô, hắn cái gì cũng chưa làm gì Cố Nam Nam.

Buông thì luyến tiếc, ở trong lòng bàn tay thì sợ tan chảy.

Đừng tưởng rằng hắn giả bộ không sao bộ dáng coi như thật, cô cái gì đều không rõ ràng lắm.

Ngày thường Lâm Khả Nhi không thích nói chuyện nay lại nhiều lời như vậy, mà ngày thường hắn e sợ cho thiên hạ không loạn, hiện tại lại ngậm miệng không nói.

Đây là chuyện gì còn không có phản bác lại?

"Nam Nam, cậu không tỏ thái độ?"

"Thái độ gì?"

Quý Bắc Thần tự mình đề cử, "Chúng ta đi nơi nào giải quyết chuyện này!"

Lâm Khả Nhi: ".....Cậu cũng thật không biết xấu hổ."

Nam Nam : "Cậu cũng nghĩ thật nhiều."

Nháo đủ rồi, Lâm Khả Nhi ngồi xuống, "Nam Nam, nếu cậu muốn ở đây cũng có thể. Bất quá, tớ cảm thấy hắn sẽ không dễ dàng để cho cậu ở đây."

Về điểm này, Cố Nam Nam cũng không phải không rõ.

Chẳng qua hiện tại cô một chút cũng không muộn về cái nơi đó.

Nhưng nếu không quay về, sẽ mang đến phiền toái rất lớn trong nhà, hiện tại tình huống cha thật vất vả, chị cũng còn mang bệnh, một khi cô tùy ý rời đi, Mặc Lệ Tước giận chó đánh mèo, như vậy Cố gia liền biết rõ mọi chuyện. 

Cô quyết định.

"Tớ sẽ trở về."

Đối với tương lai của mình, cô lựa chọn người nhà.

Quyết định này từ lúc bắt đầu đã là chính xác, cho dù hiện tại thình lình xuất hiện sự tình khiến nội tâm suy nghĩ lệnh lạc, nhưng không ảnh hưởng lớn đến phương hướng, mục đích của cô sẽ không thay đổi.

Bảo vệ Cố gia.

Chỉ cần là có thể lợi dụng người, hận nhất là Mặc Tuyết, cô có thể lấy cô ta làm ván cầu, cất cánh bay lên không trung.

Tâm tình cuối cùng cũng bình tĩnh rất nhiều.

Quý Bắc Thần cũng an tĩnh lại, chẳng qua là đứng sau phía sau Cố Nam Nam vuốt đầu cô, ánh mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, "Tiểu Nam, cậu thật sự quyết định. Nếu cậu đồng ý, tớ có thể chăm sóc cậu cùng người nhà của cậu!"

Hắn là thật sự nguyện ý, một vạn lần nguyện ý.

Tuy nhiên loại lời này mỗi lần nói đến Cố Nam Nam đều sẽ xem là trò đùa.

"Tiểu Thần, cậu lại nói đùa."

Ngươi xem đi, lại trở thành vui đùa.

Quý Bắc Thần trong mắt bi thương thật sự, hắn đối với cô lời nói trước nay là đều thật lòng.

Mỗi một câu đều phát ra từ tận đáy lòng.

Nhưng mà, cô trước nay không tin tưởng qua.

Trong khoảng thời gian ba người nói chuyện, một mình tự hỏi bản thân rất nhiều.

Nếu trốn không thoát, chi bằng đi đối mặt.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bóp còi xe hơi.

Chỉ chốc lát sau, Mặc Lệ Tước một thân cao lớn từ bên ngoài đi đến.

Lâm Khả Nhi đứng dậy, trong mắt tức giận, hận không thể đuổi người.

Quý Bắc Thần mắt lạnh sắc bén nhìn hắn chằm chằm.

Cố Nam Nam ngồi giữa hai người, bởi vì phát sốt, sắc mặt còn tương đối tái nhợt.

Mặc Lệ Tước đi đến, đi đến trước mặt Cố Nam Nam, duỗi tay, "Anh đến đón em về nhà."

Quý Bắc Thần đứng trước Cố Nam Nam một bước, đứng ở trước mặt cô, "Mặc Lệ Tước, ngươi còn muốn tổn thương Cố Nam Nam đến khi giờ?"

Nhiều lần làm cô chịu tổn thương, Quý Bắc Thần đã nhịn không được.

Mặc Lệ Tước tay tạm dừng ở không trung đại khái hai ba giây lại chậm rãi rụt trở về.

"Quý tổng tài, đây là chuyện nhà tôi, tựa hồ người ngoài không bất luận có quan hệ."

"Tổng tài?" Lâm Khả Nhi hồ nghi nhìn Quý Bắc Thần.

Vừa rồi cô không nghe lầm, Mặc Lệ Tước vừa gọi Quý Bắc Thần quý tổng tài–––

Nói như vậy, hắn.....

Lâm Khả Nhi có chút hỗn độn, "Nam Nam, cái này rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Xem bộ dáng Cố Nam Nam, hẳn là đã sớm biết thân biết phận Quý Bắc Thần, nói như vậy, chỉ có cô là vẫn luôn không biết cái gì sao?

Cố Nam Nam đứng dậy, "Chuyện này một thời gian ngắn cũng không nói rõ, hôm nào có thời gian tớ cùng cậu nói rõ ràng, hoặc cậu hỏi trực tiếp Tiểu Thần đi, người cần hỏi căn bản ngay bên cạnh cậu."

Lâm Khả Nhi: "....."

Quý Bắc Thần: "....."

Cùng cọp mẹ này ở bên nhau, sẽ bị đánh chết.

Hắn mới không, hoàn toàn không.
.....

Dọc theo đường đi, trong xe an tĩnh, không có nói một câu.

Cũng như vậy trầm mặc mãi cho đến khi về đến cửa.

Xe mới vừa dừng lại, Cố Nam Nam cũng đã xuống xe đi vào.

Trực tiếp làm lơ sự tồn tại Mặc Lệ Tước.

Xem ra, sự tức giận còn lâu mới hết.

Bất quá, nội tâm hắn đã bớt lo lắng vài phần.

Người đã trở về, không sao.

Cố Nam Nam lên lầu thậm chí còn chưa tắm trực tiếp nằm ở trên giường, quấn chăn đi ngủ.

Hiện tại trong lòng cô đè ép nhiều lửa giận, không có nơi nào phát tiết.

Kẹt kẹt–––

Cửa mở, Cố Nam Nam không phải không có nghe được âm thanh, nhưng cô chính là làm bộ không nghe thấy.

Tiếp tục nằm ở trên giường giả chết.

Mặc Lệ Tước đi đến mép giường, ngồi xuống, duỗi tay muốn kéo chăn, tay đang ở không trung, lại chậm rãi thu về.

"Chúng ta nói chuyện đi."

Cố Nam Nam như cũ giả chết.

Nói?

Hắn muốn nói chuyện em gái hắn?

Hiện tại mới đến nói chuyện, sớm mẹ nó đi đâu?

Đừng tưởng rằng nói như vậy cô liền sẽ lựa chọn tha thứ, tưởng bở!

"Nam Nam!"

Đây là lần đầu tiên hắn kêu tên Cố Nam Nam.

Thanh âm cũng tính là ôn nhu, ít nhất không có giọng điệu giết người.

Mỗi lần đều xem cô như thiếu nợ hắn.

Hắn nhịn không được duỗi tay kéo chăn một chút, "Anh cảm thấy chúng ta cần thiết phải nói chuyện rõ ràng."

Cố Nam Nam dùng sức kéo chăn lại, tiếp tục không để ý đến.

Thấy cô không để ý, Mặc Lệ Tước đơn giản xốc chăn nằm lên.

Cố Nam Nam lập tức mở chăn ra, từ một cạnh giường khác nhảy xuống giường, vẻ mặt không vui nhìn hắn, "Mặc Lệ Tước, ngươi điên cái gì! Hiện tại chúng ta đều trở lại, ngươi còn muốn thế nào?"

"Chúng ta nói chuyện!" Hắn ôn tồn.

Có điểm không giống hắn bình thường.

"Nói?"  Cố Nam Nam cười lạnh lên, "Mặc đại kẻ lừa đảo, ngươi cho rằng chúng ta còn cái gì phải nói rõ ràng?"

Hắn duỗi tay đem cô kéo trở lại lên giường, ôm cô thật chặt, "Anh cho rằng chúng ta có nhiều sự tình cần nói."

Cố Nam Nam căm giận trừng mắt, "Mặc Lệ Tước, tôi là người bệnh."

Cô đem lý lẽ nói với hắn không muốn sự tình này.

"Anh biết, anh còn không có đói khát phải xuống tay đối với người bệnh, bất quá, nếu em nguyện ý, anh không ngại."

"Tôi để ý, tôi một trăm vạn lần để ý."

Cố Nam Nam trực tiếp cự tuyệt.

Đừng nói cùng hắn thời điểm này phát sinh cái gì, ngay cả nhìn đến gương mặt hắn cô đều nhẫn nại ít nhiều chán ghét.

Mặc Lệ Tước không ngốc, hắn cũng không phải không thấy sự chán ghét hắn trong mắt cô, chẳng qua làm bộ không có nhìn đến mà thôi.

"Nếu không nghĩ anh muốn em, tốt nói chuyện."

"Ngươi uy hiếp tôi?"

"Em cảm thấy là vậy thì chính là vậy." Hắn căn bản không có phủ nhận.

Cố Nam Nam đôi tay khoan ở trước ngực, không ngừng gật đầu, "Được, nếu Mặc tổng tài muốn giải thích như vậy, không ngại nghe một chút."

"Về Mặc Tuyết.... "

"Ngừng, ngừng! Đình chỉ!"

Mới vừa nói ra, đã bị Cố Nam Nam chặn đứng, "Nói mặt khác có thể, nếu ngươi muốn nói đến em gái ngươi, như vậy đối thoại chúng ta kết thúc ở đây."

"Nam Nam!"

"Còn có, tôi  cần thiết thanh mở một chút, chúng ta chẳng qua là hợp đồng hôn nhân, nguyên bản sẽ mau không quen biết lẫn nhau, không có quen thuộc đến ngươi kêu nhũ danh của tôi, còn thỉnh Mặc đại tổng tài xưng tôi là Cố tổng tài hoặc Cố tiểu thư, tôi sẽ thật vui."

"Nhưng anh không vui."

"Cùng tôi có quan hệ sao?"

Hắn ôm cô, cô không có giãy giụa.

Hắn nói, "Nam Nam, chúng ta nói chuyện!"

Lại tới!

Cố nhịn xuống sắc mặt có điểm khó coi, "Hiện tại chúng ta chẳng phải đang nói?"

Không nói chuyện cô hà tất ở chỗ này vô nghĩa cùng hắn.

"Kỳ thật em gái ta...."

"Dừng lại, dừng lại."

Cô không muốn nghe lời này.

Hắn muốn nói lại thôi trong lời nói cô nhìn ra được.

Hôm nay buổi tối nhất định muốn nói chuyện này đúng không?

"Mặc Lệ Tước, tôi đêm nay nói rõ ràng với ngươi, muốn tôi tha thứ cho em gái  ngươi, căn bản không có khả năng!  Ngươi liền chết tâm này đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro