Chương 116: Là ai ở giữa làm khó dễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Nam Nam không cho Mặc Lệ Tước cơ hội giải thích, vì em gái mà đến, Mặc Lệ Tước đối với Mặc Tuyết giải thích bảo vệ.

Hiện tại cô không có nhiều tinh thần để nghĩ đến việc này.

Nếu là lợi dụng lẫn nhau, vậy hoàn toàn lợi dụng.

"Mặc Lệ Tước, tình huống ba em anh cũng biết, em mong có cơ hội đem ba ra nước ngoài, tìm bác sĩ tốt nhất chữa bệnh."

Cố Nam Nam chỉ hy vọng thử một chút, cũng không có trông cây vào sự đáp ứng của hắn.

Không nghĩ đến Mặc Lệ Tước liền đáp ứng.

"Có thể, anh sáng mai an bài."

Cố Nam Nam còn một vấn đề lo lắng, "Thân thể mẹ em không tốt, cho nên lúc ra nước ngoài muốn mướn người chăm sóc, tiền đương nhiên em sẽ trả, chỉ hy vọng anh có thể giúp em tìm người đáng tin cậy."

"Thân thể chị em anh cũng thấy, chân chị không có tiện,  không thể đi nước ngoài, cho nên em sẽ dọn về, để dễ dàng chăm sóc cho chị em."

Chỉ cần có thể rời nơi này, đối với cô vậy cũng tốt.

"Việc đầu tiên anh có thể đáp ứng em, nhưng việc cuối cùng không bàn nữa."

"Thân thể mẹ em không khỏe anh cũng biết, chị của em cũng không khả năng ra nước ngoài, nếu chị của em ở một mình sinh ra như thế nào?" Tuy rằng đã sớm đoán biết trước Mặc Lệ Tước không có khả năng đáp ứng.

Tuy đã biết kết quả, nhưng trong lòng vẫn tức giận.

Hắn là động vật máu lạnh sao?

Đối với nhà người khác đạo lý đối nhân xử thế không quan tâm, nhà người khác không phải người?

"Mặc Lệ Tước, anh không có nhân tính, chị của em đã như vậy, anh cảm thấy em để chị em một mình sẽ yên tâm sao? Nếu chị ấy có bất trắc gì, anh đến phụ trách? Anh có khả năng sao?"

"Có thể cho chị ấy ở đây. " Mặc Lệ Tước nói.

Cố Nam Nam ngẩn người, cô như thế nào không nghĩ đến.

Bất quá, tính cách chị, là tuyệt đối sẽ không ở đây cùng sống với cô.

Trước không nói cô và Mặc Lệ Tước cũng có vấn đề, chị là người thích an tĩnh.

Chị ấy tình nguyện ở một mình, cũng sẽ không đáp ứng đến đây.

"Em cũng nghĩ đến, nhưng chị sẽ không đáp ứng."

Hơn nữa, chị ở bên này cũng không còn tiện, cô hiện tại không chỉ có cùng Mặc Lệ Tước có vấn đề, còn có Cố gia, Mặc gia, nay đã trở thành sự việc của hai nhà.

"Nếu như vậy mỗi tuần cho phép em trở về bên chị, nhưng buổi tối phải trở về nhà! Đây là anh nhượng bộ rất nhiều."

Như vậy đáp ứng, tựa hồ cũng không tệ lắm.

Nếu hắn đã nhượng bộ, Cố Nam Nam không nói thêm cái gì nữa.

"Được!"

"Hiện tại nói xong rồi, anh có thể rời đi."

"Hả?"

Mặc Lệ Tước ôm cô, bàn tay đặt trên người cô không an phận tự do lên xuống.

Cố Nam Nam giãy giụa, "Anh muốn làm gì, anh biết hiện tại tôi đang bệnh, Mặc Lệ Tước, anh sẽ không đói bụng ăn quàng đến người bệnh cũng không tha."

Cố Nam Nam khẩn trương kêu lớn lên.

Tay hắn tiếp tục không an phận, thanh âm cũng trở nên âm trầm hơn, "Yên tâm, anh chẳng qua chỉ sờ em, không làm gì khác. "

Cố Nam Nam cắn răng, phẫn nộ, "Ngươi mau lấy móng vuốt ra."

Đàn ông đều là động vật dựa vào nữa thân dưới, cô sẽ không dễ dàng mắc mưu.

Nhưng Mặc Lệ Tước tựa hồ không có nghe thấy, tiếp tục mò mẫm khắp nơi, Cố Nam Nam sắc mặt trở nên khó nhìn, từ kẽ răng phát ra một câu, gằn từng chữ một, "Mặc Lệ Tước, đi ra ngoài cho tôi."

Theo sao vươn chân vô tình đem hắn đá bay xuống giường.

Mặc Lệ Tước cả người ngồi dưới đất, tóc rối tung, bộ dạng có phần chật vật.

Cố Nam Nam mím môi nhìn hắn, chuẩn bị tốt việc hắn tức giận.

Bất quá, Mặc Lệ Tước chỉ từ trên mặt đất đứng lên, vỗ bụi trên người, xoay người đi ra phòng.
.....

Ba ngày sau, ba và mẹ cũng thành công đi ra nước ngoài.

Cố Nam Nam tâm nguyện cuối cùng cũng xong.

Đến nước ngoài, cha hẳn có thể được chữa bệnh tốt nhất.

Hiện tại cô chỉ cần nổ lực quản lí công ty cùng chăm sóc chị thật tốt là được.

Gánh nặng trên người tựa hồ cũng không có nặng lắm.

Một tuần sau, Cố thị cùng Du thị hợp tác thành công, lợi nhuận công ty lập tức tăng trưởng 10%.

Cổ đông bắt đầu mở rộng mắt, dần dần tin tưởng cô có năng lực đưa công ty ra quốc tế.

Tất cả mọi người vì chuyện này đều cao hứng, nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xuất hiện.

Đến đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Không biết tình huống như thế nào, các siêu thị lớn cùng một ít chỗ sản xuất, sôi nổi yêu cầu trả hàng và tiết kiệm.

"Vương tổng, mảng vận chuyển này vẫn do ông phụ trách, như thế nào lại xảy ra chuyện lớn như vậy?"

Vương Dương Minh từ khi  còn làm việc với ba mảng vận chuyển này vẫn luôn do ông ấy phụ trách, tuy rằng hắn là người đáng ghét, nhưng năng lực của hắn không còn giữ đáng trách. Nhiều năm như vậy chưa có phạm ra sai lầm.

Nhưng mà, lần này.

Cố Nam Nam vừa hỏi, Vương Minh Dương đã không vui, "Cố tổng, cô đây là hoài nghi tôi?"

"Không, tôi chưa bao giờ có hoài nghi qua ông, tôi tin tưởng năng lực của ông, lần này xảy ra việc ngoài ý muốn, tôi tin tưởng ông có thể xử lý tốt."

Mặc kệ có phải ông ấy làm hay không, Cố Nam Nam trong lòng biết rõ, bây giờ tuyệt đối không thể động ông ấy.

Ông ấy là tiền bối Cố thị, được đông đảo mọi người ủng hộ.

Nếu đổ tội lên người ông ấy, sẽ hoàn toàn ngược lại, công ty càng thêm bất lợi.

Huống hồ, hiện tại chưa có tra ra vấn đề, cũng không thể vội vàng kết luận.

Vương Minh Dương hừ lạnh một tiếng, "Tuổi trẻ không có kinh nghiệm chính là như vậy, gặp rắc rối đến cuối cùng vẫn là yêu cầu lớp người già đến giải quyết, xem ra Cố tổng cũng như thế."

Cố Nam Nam không biểu tình nhìn theo Vương Minh Dương rời đi.

Lời ông ấy nói, cô không có lời nào biện giải.

Chuyện là như vậy, cô làm tổng tài chạy không thoát được trách nhiệm.

Du Minh Tuấn bên kia cũng nghe được tin tức, lập tức gọi điện thoại đến đây xác minh.

"Nam Nam, em không cần lo lắng, chuyện này anh đã điều tra bên trong, chỉ cần có kết quả sẽ báo cho em, em vạn lần không cần nghĩ nhiều, đã biết sao? Nam Nam? Nam Nam?!!!"

"Gọi tôi là Cố tổng."

Nói xong, Cố Nam Nam lập tức cắt đứt điện thoại.

Mấy ngày liên tiếp điều tra, không có chút kết quả.

Trung gian sai lầm rốt cuộc ở đâu?

Lúc này vận chuyển sắt thép và gỗ ở công trường cũng xảy ra chuyện.

Bên này sự tình còn chưa giải quyết được, bên kia lại xảy ra chuyện.

Rơi vào đường cùng, Cố Nam Nam lập tức lái xe đi.

Nghe nói có một công nhân bắt cóc Vương Minh Dương, muốn cùng ông ta nhảy lầu.

Thực mau, Cố Nam Nam liền có mặt tại công trường.

Ở tầng lầu mười tám bên cạnh, một người mang nón bảo hộ công nhân đứng ở bên cạnh, lung lay sắp đổ, chỉ cần không chú ý một chút, liền rơi xuống đất.

Cho dù ở dưới lầu cũng có thể nghe được tiếng công nhân la hét,  "Kêu gọi Cố tổng lại đây cho tôi, nếu không tôi và hắn sẽ cùng nhau chết chung."

Nhân viên quản lí mồ hôi đầy đầu, "Được được được, tổng tài đang trên đường đến đây, rất mau, có thể đến nơi, đừng có manh động."

Cố Nam Nam không nói hai lời, lấy một cái nón bảo hộ công nhân đeo vào đầu, đi vào.

Một hơi bò đến tầng lâu mười tám.

Mở miệng thở hổn hển, hít thở sâu rất nhiều, mới đi đến, "Nghe nói ngươi muốn tìm tôi, hiện tại tôi ở đây, có thể thả ông ấy ra?"

"Thả ông ấy?" Công nhân cảm xúc thực kích động, "Cô cho rằng tôi là đứa ngốc sao? Thả ông ấy, tôi không có lợi, các người liền có thấy đối với tôi muốn làm gì thì làm, tôi thậm chí tôi không lấy được tiền, tôi vất vả làm việc lâu như vậy, một chút tiền cũng không có đưa cho tôi, bây giờ còn muốn cắt giảm tôi, dựa vào cái gì?"

Đôi mắt công nhân hiện tơ máu đỏ, nhìn qua tương đối mỏi mệt, trong tay cầm dao nhỏ để bên cổ Du Minh Tuấn, tia sáng lạnh lẽo, chỉ cần một chút xẹt qua, là có thể đủ làm đối phương rơi xuống đất.

"Ngươi đừng kích động, chúng ta từ từ nói chuyện."

Cố Nam Nam ý đồ muốn ổn định cảm xúc của công nhân, "Tôi là tổng tài, ngươi có thể cùng tôi nói chuyện, chỉ cần thỏa đáng chúng tôi đều sẽ thỏa mãn ngươi, ngươi trước tiên lại đây một chút, lỡ khi ngã xuống, ngươi hai bàn tay trắng, mất đi sinh mạng không nói, người nhà của ngươi sẽ đau khổ."

"Cô câm miệng cho tôi, lấy tiền đến đây cho tôi, tôi cảnh cáo cô, trong việc nữa tiếng, tôi không thấy tiền đến, các người chờ nhận xác đi!"

Khi nói dao trong tay dùng sức.

Vương Minh Dương cổ có một chút vết thương, cả người Vương Minh Dương đều run rẩy, run rẩy nói chuyện, "Ngươi, ngươi đừng, đừng kích động! Ngươi muốn tiền, tiền lập tức mang đến."

Vương Minh Dương trừng mắt nhìn Cố Nam Nam, "Cô còn không nhanh đi lấy tiền,  chẳng lẽ muốn xem tôi chết sao?"

Lông mày Cố Nam Nam châu vào nhau, công ty lần này đầu tư rất lớn, hiện tại vốn lưu động không còn bao nhiêu.

Nếu đối phương *công phu sư tử ngoạm, đều đó có thể phiền toái.

*công phu sư tử ngoạm: giá cắt cổ hay giá trên trời.

Cố Nam Nam giọng tỉnh bơ, "Yêu cầu nhiều ít."

"Tám mươi.....Một trăm vạn, một phân đều là thể thiếu."

Nhìn dáng vẻ của hắn  không giống như nói giỡn.

"Được, ngươi chờ một chút, tôi liền gọi người mang tiền đến."

Cố Nam Nam xoay người gọi điện thoại, điện thoại thông nhưng không có người nhận.

Hiện tại có thể tìm ai....

Mặc Lệ Tước cùng Quý Bắc Thần, hai người này mặc kệ là ai, cô không muốn tìm đến.

Chẳng qua hiện tại sự việc quan trọng, một khi xảy ra mạng người, ngay cả cô đều khó thoát khỏi pháp luật.

Cuối cùng, Cố Nam Nam gọi điện thoại cho Quý Bắc Thần.

"Tiểu Tiểu Thần, nơi này xảy ra chuyện, yêu cầu một trăm vạn, tiền mặt, cậu hiện tại có thể đem đến công trường kiến trúc Hoa Nam?"
......

Tập đoàn Để Quốc.

"Ai nha, tôi nói cậu, vợ cậu xảy ra chuyện, cậu cứ mặc kệ không hỏi, chẳng lẽ không lo lắng một chút nào?"

Cố thị xảy ra chuyện, Mặc Lệ Tước sớm đã biết.

Hắn im lặng, chỉ đang chờ đợi, chờ đợi cô đến nhờ vả hắn.

"Đó là chuyện của cô ta, không quan hệ với tôi."

Thời gian chờ lâu vậy, bây giờ hẳn phải đến!

Bởi vì cô, buổi sáng đi làm cũng chưa có làm việc được.

Cô gái kia như thế nào lại có thể chống đỡ đến bây giờ?

Chẳng lẽ không muốn nhờ vả hắn?

"Phải không?" Ngự Phong dựa vào sô pha bên cạnh  lấy di động ra mở video thứ nhất, đưa đến trước mắt Mặc Lệ Tước, "Có hay không, xem xong cái này hãy nói."

Mới xem đến một nữa, bang một tiếng, Mặc Lệ Tước cũng đứng dậy, giống như gió biến mất ở cửa.

Ngự Phong; "Này, nói là không quan tâm mà!"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro