Chương 117: Không cần làm ta sợ như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mươi phút sau, Quý Bắc Thần đem theo hai vali tiền đến lầu mười tám.

"Tiểu Nam, em muốn tiền, anh lấy cho em. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Cố Nam Nam ánh mắt đen tối không rõ, tựa hồ cùng công nhân giằng co hồi lâu hắn hiện tại hai chân đều run rẩy, Cố Nam Nam thực lo lắng, một chút không cẩn thận, hắn sẽ ngã xuống dưới.

Cô lấy hai vali tiền, nói với Quý Bắc Thần, "Tiểu Thần, công ty anh bận rộn, đi về trước đi."

Nói xong liền cầm hai vali tiền hướng đến công nhân.

"Ngươi coi, ngươi muốn tiền tôi đưa tiền đến, hiện tại có thể thả người!"

Ý đồ Cố Nam Nam làm hắn mất cảnh giác.

Bất quá, không dễ dàng như vậy.

"Đứng lại tôi kêu cô đứng lại.... "

Cảm xúc công nhân lại kích động lên, tựa hồ so với lúc trước càng nhiều hơn.

Cố Nam Nam không có bước thêm, trong tay như cũ vẫn cầm tiền, "Ngươi coi, cầm dao nhỏ lâu như vậy rất mệt! Tuy rằng Vương tổng là người lớn tuổi, cũng là đàn ông, trong chốc lát ngươi hết sức lực ông ấy phản kháng thì sao? Tôi là đàn bà, mềm yếu vô lực, bắt ta làm con tin như vậy sẽ dễ dàng hơn đối với đàn ông, ngươi nói đúng không?"

Công nhân tựa hồ bị lời nói làm động tâm.

"Được, cô đem tiền đến đây! Kêu bọn họ lui lại."

"Được!"

"Tiểu Nam." Quý Bắc Thần lo lắng kéo cánh tay cô, hướng đến cô lắc đầu.

Cố Nam Nam sắc mặt bình tĩnh, "Đây là việc của công ty, tớ cần thiết đi."

Cô liều mạng giữ gìn Cố thị, không thể cứ như vậy hủy trong tay cô.

Quý Bắc Thần chậm rãi buông tay, hắn biết Cố thị đối với cô quan trọng cỡ nào.

Nội tâm hắn thấp thỏm bất an, vẫn luôn nói bảo vệ cô, nhưng mà hiện tại chỉ có thể nhìn cô đi chịu chết, chưa có nghĩ ra biện pháp.

Quý Bắc Thần nhịn không được nắm chặt nắm tay, nội tâm thầm cầu nguyện, cô nhất định phải bình an không có việc gì.

Cô cầm theo tiền, bắt đầu bước đến, ngữ khí vững vàng, "Được, như vậy tôi đi đến đây."

Cố Nam Nam từng bước một đi qua, ở khoảng cách rất gần, công nhân đột nhiên đẩy Vương Minh Dương ra, muốn bắt lấy Cố Nam Nam, liền ngay lúc này, Vương Minh Dương phẫn nộ xoay người đẩy công nhân một cái, công nhân không có đề phòng, mất trọng tâm, bước về sau hai bước.

Phía sau không có vòng bảo hộ bên ban công, cả người hắn cũng đảo về sau.

Nghìn cân treo sợi tóc, Cố Nam Nam nhanh tiến lên, giữ chặt tay công nhân đột nhiên phía trước có lực kéo, công nhân cũng kéo lại, bởi vì lực đạo trái ngược nên phản tác dụng, cả người Cố Nam Nam bị trượt về phía trước....

"Nam Nam!" Quý Bắc Thần tiến lên, không kiệp kéo tay Cố Nam Nam đang trong không trung, mắt thấy Cố Nam Nam ngã xuống.

Sắc mặt tái nhợt, đầu cũng trống rỗng theo.

Gào rống, "Không!!!"

Nhưng mà, âm thanh thanh rơi xuống đất cũng không có truyền đến.

Quý Bắc Thần cúi người vừa thấy, ở lầu mười bảy bên cạnh ban công, một người nào đó kéo lại Cố Nam Nam.

Hai người đều treo lơ lửng ở không trung, chỉ cần sơ xuất một chút, liền sẽ ngã xuống.

Quý Bắc Thần phản ứng lại, hướng đến dưới lầu chạy xuống.

Mặc Lệ Tước đang đi lên nhìn thấy có người rơi xuống, chạy thẳng đến ban công, thấy người rơi xuống kéo lại, tình huống hiện tại càng không lạc quan.

Chỉ cần buông lỏng tay, là mất đi hai mạng người.

Cánh tay hắn bị thương, máu tươi theo cánh tay chảy xuống dưới, làm đỏ áo sơ mi màu trắng.

"Anh buông tay em ra, bằng không anh cũng mất mạng."

Cố Nam Nam ý bảo Mặc Lệ Tước buông tay.

Cánh tay hắn bị thương hẳn rất đau, sắc mặt hắn thay đổi, lại còn kiên trì.

Cố Nam Nam vốn nghĩ không thiếu hắn ân tình, "Lời nói của em anh có nghe thấy không, còn không mau buông tay."

Hắn sắc mặt tái nhợt, lại lộ ra nụ cười, "Vợ à, có phải rất vui vẻ hay không, thời điểm chết còn có anh bồi em ."

Tay hắn đang rời đi một chút, xem ra sắp chịu đựng không được.

Tay vốn dĩ đang bị thương, còn có thể chịu đựng, đã siêu việt cực hạn!

"Anh mau buông tay em!" Nhìn thấy máu tươi không ngừng chảy xuống, Cố Nam Nam là thật sự sốt ruột.

Mặc Lệ Tước lại nở nụ cười, "Vợ à, xem ra là cứu không được em, nếu như vậy, anh đây chỉ có chết cùng em."

Nói, thật sự buông lỏng tay ra.

Phía dưới thất thanh la hoảng lên.

Tay mới vừa buông ra, Quý Bắc Thần đã cấp bách giữ lại, theo sau mấy công nhân cũng chạy lại hợp lực đem hai người nhanh chóng kéo lên.

Quý Bắc Thần dùng thân thể run rẩy ôm lấy Cố Nam Nam, âm thanh đều nghẹn ngào, "Tiểu Nam, Tiểu Nam, còn tốt em không có việc gì, em không có việc gì!"

Cố Nam Nam buông Quý Bắc Thần ra, đi quan sát tình huống Mặc Lệ Tước, cánh tay bị thương tương đối nghiêm trọng, cô nói với Quý Bắc Thần, "Tiểu Thần, cậu lái xe đến đây! Có thể giúp tớ đem anh ta đến bệnh viện?"

Quý Bắc Thần không vui, ai nguyện ý đưa tình địch đi bệnh viện.

Hắn ta chết mới là xứng đáng.

Bất quá, xem hắn vừa cứu Cố Nam Nam một mạng, trước mắt Quý Bắc Thần không so đo với hắn.

"Được."

Xe nhanh chóng hướng đến bệnh viện Nhân Dân 1.

Cố Nam Nam ở lại xử lí sự việc.

Trên xe, Quý Bắc Thần hỏi Mặc Lệ Tước.

"Vì cái gì lúc ấy anh xông ra cứu cô ấy?"

Trong lòng Quý Bắc Thần, cho là Mặc Lệ Tước không yêu Cố Nam Nam, hắn biết rõ Mặc Lệ Tước cùng Cố Nam Nam là có quan hệ gì.

Nhưng mà, lúc ấy, ngay thời khắc sinh tử, Mặc Lệ Tước không chút do dự lựa chọn cùng chết với cô ấy, nếu thật sự không yêu, như vậy không thể nào làm được việc đó.

Quý Bắc Thần không hiểu rõ, cũng nhìn không thấu, thực không hiểu tâm tư Mặc Lệ Tước.

Nhịn thật lâu, cuối cùng không nhịn được, phải hỏi ra.

Sắc mặt Mặc Lệ Tước càng thêm tái nhợt, tuy rằng cánh tay có mảnh vải được xé ra cầm máu, hiển nhiên không có tác dụng gì lớn.

Hắn nhăn mày đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ai biết được, có lẽ là bị hư não đi!"

Nói xong Mặc Lệ Tước trầm mặc không nói, lúc Cố Nam Nam rơi xuống trong nháy mắt kia, tâm hắn hung hăng xé rách mở ra, cái loại đau đớn này chưa từng có, thậm chí yết hầu cũng đau đớn theo, khó chịu muốn khóc, thời gian không đến một giây đồng hồ trái tim hắn đau nhói, mọi cảm xúc trong lòng hắn đã trào ra.

Ngay cả hắn cũng không rõ lắm, lúc ấy vì cái gì chính mình, cảm giác khó chịu như chết trên biển.

Thân thể mất khống chế liền xông ra ngoài.

Trầm mặc hồi lâu, Quý Bắc Thần mở miệng, "Tuy rằng tôi còn rất hận anh, nhưng thật sự từ trong đáy lòng tôi cảm ơn anh, lúc ấy cứu Tiểu Nam."

Lúc ấy, hắn đã khóc.

Mất đi đau đớn, hắn chân thật cảm nhận được.

"A!" Mặc Lệ Tước khẽ cười, "Thật không nghĩ đến Quý tổng cảm ơn tôi, sao khi tôi trở về có phải hay không nên đi mua tờ vé số?"

Mặc Lệ Tước khóe miệng mở nụ cười bạc tình, ánh mắt đạm mạc không gợn sóng.

Bọn họ từ đầu vốn không có quan hệ, nhưng vẫn thưởng thực lẫn nhau, không bởi vì Cố Nam Nam, có lẽ hai người sẽ trở thành đối tác tốt trong công việc kinh doanh.

Chỉ tiếc....

"Tôi làm việc trước nay việc nào ra việc đó, sự thật chính là sự thật, nên cảm ơn, tôi sẽ nói cảm ơn! Không giống anh, cũng không dám đối mặt với tình cảm của mình! Tôi thích Tiểu Nam, từ thời học trung học!"

Không biết vì sao, Quý Bắc Thần bầy tỏ tình yêu thầm kín với tình địch.

Có lẽ bởi vì hắn cứu Cố Nam Nam, hay còn có mặt khác.

"Vì cái gì muốn nói với tôi vấn đề đó?"

Quý Bắc Thần tiếp tục lái xe, không có quay đầu lại nhìn Mặc Lệ Tước, nhẹ giọng mở miệng, "Có vì cái gì đâu? Có lẽ bởi vì tôi rất muốn cho cô ấy hạnh phúc nhưng làm không được thì tiếc nuối đi!"

Đúng vậy, từ lúc Mặc Lệ Tước quên chính bản thân hắn đi cứu Cố Nam Nam, Quý Bắc Thần liền cảm thấy chính mình thua thật sự, thua hoàn toàn.

"Như thế nào, nghe anh có ý tứ là muốn nhận thua?" Cái này không phù hợp tính cách hắn.

"Đúng vậy, tuy rằng không cam lòng, bất quá, ít nhất tôi nỗ lực qua, có lẽ cũng không có gì hối hận, nhưng tiếc nuối vẫn có."

Mặc Lệ Tước tiếp tục cười khẽ, ngôn ngữ mang theo âm điệu trào phúng, "Quý tổng luôn là một tay chơi tốt."

"Nhưng lời này là có ý tứ gì?"

"Không có ý tứ gì. Đến bệnh viện rồi, anh không cần đưa tôi đi vào, vết thương nhỏ này đối với đàn ông là không thể nào chết được."

Quý Bắc Thần nhíu mày, vẫn mở cửa xe, "Sau khi Nam Nam xử lý tốt bên kia, tôi sẽ đem cô ấy qua đây."

"Quý tổng thật rộng lượng."

Quý Bắc Thần đưa lưng về phía hắn, "Mặc Lệ Tước, tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, tôi sở dĩ buông tay không phải sợ hãi anh, mà là, tôi hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc, nếu anh không lo được cho cô ấy, liền đem cô ấy trả lại cho tôi, tôi sẽ ở cách đó không xa, bảo vệ cô ấy."

Nói xong, trực tiếp lên xe.
.....

Quý Bắc Thần lần thứ hai trở lại hiện trường, sự việc tựa hồ đã giải quyết.

Sắc mặt Cố Nam Nam không to lắm, Quý Bắc Thần đưa qua ly nước, "Mọi chuyện đã giải quyết?"

Cố Nam Nam lắc đầu, "Người đã ổn định, nhưng sự tình vốn chưa có giải quyết."

"Sao lại như thế?"

Trong đây chân còn có việc khác?

Cố Nam Nam uống một ngụm nước, "Chuyện này nói ra thì rất dài, Mặc Lệ Tước bên kia thế nào, có nghiêm trọng không?"

Sắc mặt Quý Bắc Thần ảm đạm xuống, không nhỏ bị thương, "Nam Nam, ở trước mặt tớ cậu quan tâm hắn, cậu có biết không tớ thật bị thương, tớ cũng là người, sẽ khổ sở!"

Cố Nam Nam không cười, cô hiện tại còn một đống việc, nơi nào còn tâm tình cùng hắn nói giỡn.

"Tiểu Thần, đừng náo loạn, tớ là nghiêm túc. Hắn thương tích thế nào?"

Quý Bắc Thần nghiêm túc lại, bắt đầu, "Việc này tớ cũng không rõ lắm, tớ chỉ đưa hắn đến cửa, liền đến đây xem cậu."

"Cậu như thế nào có thể như vậy?"

Cố Nam Nam có chút giận, tuy rằng hắn đã được đưa đi, nhưng ít nhất cũng nên biết hắn bị thương như thế nào, dù sao cũng vì cứu cô mới ---

Nghe hắn vừa nói như vậy, tâm tình uống nước đều không còn, đem nước suối trả lại cho Quý Bắc Thần.

"Tớ phải tự mình đi xem hắn."

Quý Bắc Thần như cũ đi trước Cố Nam Nam một bước đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe, làm ra tư thế mời, "Mời lên xe, công chúa thân ái!"

Cố Nam Nam: "...."

Lúc này còn làm cái hài kịch không đâu vào đâu.

Cũng thật là không giống ai.

Bất quá ít nhiều hắn cũng giúp cô, hiện tại có thể bình yên vô sự.

Lên xe, Quý Bắc Thần đeo dây an toàn vào cho cô, đang chuẩn bị khởi động xe, cũng nghe được Cố Nam Nam mở miệng, "Tiểu Thần, cảm ơn cậu đã cứu tớ."

Quý Bắc Thần tay cầm dây an toàn dừng lại một chút, theo sau càng dùng sức, cuối cùng ôm chặt lấy cô, giọng trầm, "Tiểu Nam, về sau không cần làm tớ sợ như vậy, tớ sẽ bị cậu hù dọa chết."










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro