Chương 118: Vì cái gì để ý như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Nam Nam phát hiện Quý Bắc Thần bả vai đều đang run rẩy, có thể thấy được hắn rất lo lắng.

Có bằng hữu như vậy bên cạnh, là cô may mắn cả đời.

Cô vươn tay vỗ nhẹ phía sau lưng hắn, giọng nói ôn nhu, "Tớ sẽ sống được tốt, không có việc gì, an tâm!"

Cô an ủi hắn giống như là đang an ủi con trai, Quý Bắc Thần nhăn mày lại, lẩm bẩm nói, "Tiểu Nam, tớ không phải con nhỏ cậu."

Ý tứ chính là nói cho cô không cần dùng phương thức ấu trĩ này an ủi hắn, tuy rằng hắn thực sự yêu cầu an ủi.

"Ha ha, tớ đã biết, thật là, bất quá theo ý tớ, cậu là đứa trẻ nhỏ! Vĩnh viễn vẫn không lớn!"

Cố Nam Nam nhẹ nhàng nở nụ cười, nguyên bản u ám cùng mệt mỏi liền biến mất đều bởi vì hắn.

Cả người đều nhẹ nhàng lên rất nhiều.

Nhìn cô không còn gánh nặng cười lên, khóe miệng Quý Bắc Thần cũng chậm rãi giơ lên, cũng nở nụ cười.

"Nhìn thấy cậu như vậy, thật sự là quá tốt."

Quý Bắc Thần sâu sắc mở miệng, trong ánh mắt hiện lên vẻ cô đơn.

Kỳ thật, hắn không mong chờ gì hơn, chỉ giống như bây giờ, có thể mỗi ngày đều giúp đỡ cô, cho cô sự sung sướng, cho dù không là người yêu, thế này cũng đủ.

Còn mặt xa xỉ khác là gì đâu?

Hắn có chút bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra, muốn vượt qua tình bạn bè này, vẫn là một con đường dài....

Bất quá, hắn cũng không có từ bỏ....

"Tốt, cái gì?" Cô quay đầu lại, nhìn hắn, không hiểu ý trong lời nói vừa rồi của hắn.

"Không có việc gì! Đi thôi! Đi bệnh viện."

Nói xong, hắn khởi động xe.
.....

Tin tức Mặc Lệ Tước bị thương truyền đến Mặc gia.

Mặc Tuyết cùng Mặc mẫu lập tức chạy đến bệnh viện.

"Lệ Tước, Lệ Tước!"

"Anh trai!"

Thật xa, không nhìn thấy người, đã nghe hết âm thanh của hai người.

Cố Nam Nam mí mắt hạ xuống, hiện lên một tầng oán trách, nhưng sát khí hắc ám lại biến mất không thấy, sâu thẳm trong mắt cũng trở nên nhẹ nhàng lên.

Xem ra, cũng không muốn nhắc đến phong ba.

Mặc Lệ Tước vì cứu cô mới bị thương, thậm chí thiếu chút nữa là hắn mất mạng.

Thời điểm Mặc mẫu tiến vào, vì tránh cho xung đột  Cố Nam Nam cố ý đi ra ban công.

"Lệ Tước, con không sao chứ!" Mặc mẫu nhìn thấy con bị thương, trong lòng vô cùng đau lòng, "Con trai, con nói mẹ nghe, rốt cuộc như thế nào biến thành như vậy?"

Bọn họ chỉ nghe nói hắn bị thương  tình hình cụ thể như thế nào vẫn chưa biết được.

Mặc Tuyết cũng đi đến, vành mắt hồng hồng, "Anh trai, anh như vậy nào bị thương, có nghiêm trọng không, em cùng mẹ vừa nghe được tin tức, vội vàng chạy đến."

Mặc Lệ Tước con ngươi thâm trầm, liếc mắt về cửa sổ, nhàn nhạt nói, "Chỉ bị thương nhẹ, đừng khoa trương như vậy, các người cũng không cần phải lo lắng như vậy, hai ba ngày sẽ khỏi."

Cánh tay đã  bọc lên băng gạc, bọn họ sẽ không thấy miệng vết thương, tuyệt đối sẽ không bình tĩnh giống như bây giờ, phải biết rằng miệng vết thương chính là bị cái đinh rất lớn làm bị thương, miệng vết thương rất sâu, có một chút chỗ đều lộ ra xương cốt.

Khi thấy Cố Nam Nam trong lòng giật mình run lên dữ dội.

Chẳng qua là mặt không đổi sắc mà thôi.

Thời điểm nhìn thấy miệng vết thương, Cố Nam Nam kinh ngạc không nhỏ.

Chẳng lẽ vì cô, hắn thật không màng sinh mệnh chính mình sao?

Cố Nam Nam đứng ở ban công, nhìn về phương xa, giữa mày dính lại, ngón tay bất an nắm lấy rào chắn, tâm tư hắn, cô thật sự không hiểu một chút nào.

"Anh trai, em nghe mẹ nói  Mạc Đồng không quá hai ngày sẽ trở về, anh vui vẻ không?"

Mạc Đồng?

Rốt cuộc là ai?

Cố Nam Nam chưa từng có nghe Mặc Lệ Tước nói qua, chẳng lẽ người tên là Mạc Đồng là chân ái của Mặc Lệ Tước?

Nếu thật như vậy, chỉ cần nữ nhân kia về tới, mối quan hệ hợp đồng hôn nhân của bọn họ cũng có thể kết thúc.

Nếu thật sự như vậy, Cố Nam Nam cơ hồ có thể trở lại sinh hoạt bình thường.

Nghĩ đến đây, cô có chút mong chờ nữ nhân kia mau đến.

Mặc Tuyết không biết ngoài ban công có người, tiếp tục siêng năng nói, "Anh, chị Mạc Đồng từ lúc nhỏ đã thích anh, lần này trở về, nhất định cũng vì anh mà về. Anh, lần này anh nhất định phải nắm bắt lấy chị Mạc Đồng. Cho nên, đã có chị Mạc Đồng phía trước, anh nhanh cùng cô ấy chia tay đi!"

Sắc mặt Mặc Lệ Tước tối sầm xuống, "Tuyết nhi đừng nói bừa."

Mặc mẫu cũng tiếp lời, "Con à, Tuyết nhi nói thật đúng, cái cô Cố Nam Nam kia không xứng đáng với con, mẹ cũng tán đồng ý kiến của em con, Mạc Đồng thích con, con cũng thích Mạc Đồng, *lưỡng tình tương duyệt*, con cái gì phải suy nghĩ. Cứ như vậy nghe mẹ nói chuẩn không sai."

*lưỡng tình tương duyệt: tình trong như đã, mặt ngoài còn e.

Sắc mặt Mặc Lệ Tước chính xác là khó coi, thậm chí mang theo tức giận, "Mẹ, con cùng mẹ đã giải thích rõ ràng, con cùng Mạc Đồng.... "

"Ai nha, con không cần phải thẹn thùng, mẹ biết con vẫn luôn thích Đồng Đồng, hiện tại Đồng Đồng đã trở lại, con không cần tìm người thế thân  nữ nhân kia, mau bỏ đi."

Cố Nam Nam không tự giác lực đạo trong tay mạnh hơn.

Tuy nói là, thật muốn như vậy, cô sẽ thực vui vẻ.

Nhưng bị người đáng ghét nói như vậy, tâm tình dù có tốt cũng thấy ghét.

Tương phản, tựa hồ so với lúc trước càng tức giận hơn.

Cố Nam Nam vén rèm đi vào, xuất hiện trước mặt bọn họ, "Tôi ước gì hiện tại hắn liền bỏ tôi, bất quá tôi cùng anh ta có quan hệ,  người ngoài không cần nhúng tay vào."

Cô cũng không phải là một người lương thiện.

Mặc Tuyết làm tổn thương cô, đến bây giờ còn chưa có trả thù lại.

Cũng không cho là cô đã quên, chẳng qua là tạm thời phóng khoáng một chút mà thôi.

Chờ đến giải trừ hôn ước với Mặc Lệ Tước, như vậy sẽ thật tốt tính chuyện cá nhân giữa cô cùng Mặc Tuyết.

"Cô? Tiểu tiện nhân, tôi còn tưởng cô chạy đến nơi nào, căn bản là trốn ở ban công nghe lén chúng tôi nói chuyện, thật không biết xấu hổ." Mặc Tuyết nhìn thấy Cố Nam Nam tự nhiên ở trong phòng bệnh còn nghe lén bọn họ nói chuyện tâm tình liền tức giận lên.

Lần trước bị anh trai đánh một cái tát, đến bây giờ cô vẫn còn mang hận?

Thấy cô, Mặc Tuyết liền nhớ đến cảm xúc nóng rát đau đớn trên mặt.

Mặc Tuyết cắn chặt khớp hàm, "Cố Nam Nam, chuyện của chúng ta không đơn giản như vậy là xong."

Cô ý tứ rất rõ ràng, chuyện riêng của bọn họ sẽ còn tiếp tục.

"Phải không?"

Giữa chân mày Cố Nam Nam khinh miệt lên, khóe miệng gợi lên nụ cười nhạo báng, "Đúng lúc, tôi cũng cảm thấy vậy, chúng ta có thù, cô yên tâm, tôi sẽ làm cho cô nhớ kỹ? Đặc biệt là việc cô làm với tôi, cho dù chết, tôi cũng sẽ không quên."

"Hừ! Tiện nhân!"

Lần trước bị anh trai đánh một cái tát, nhưng không phải vì vậy liền sợ Cố Nam Nam, ngược lại, càng không sợ hãi.

Một ngày nào đó, cô nhất định sẽ làm Cố Nam Nam biến mất ở Hải Thành.

Bỗng chốc, lạnh lẽo rơi xuống toàn bộ căn phòng, Mặc Lệ Tước cả người khí lạnh tỏa ra, "Mẹ, Tuyết nhi, nếu hai người không còn chuyện gì, liền trở về đi!"

"Con à, con như thế nào đuổi mẹ cùng em gái đi. Người phía đi là cô ta, con phải hiểu, chúng ta chân chính là người một nhà."

"Phốc ——"

Không đợi Mặc Lệ Tước mở miệng, Cố Nam Nam đã khẽ cười, "Câu này một chút không tồi, ở chỗ này các người chân chính là người một nhà, vì không quấy rầy nhà các ngươi đoàn tụ, tôi sẽ đi trước."

Nói xong Cố Nam Nam dẫm đế giầy cao gót, lạch cạch hướng đến cửa.

"Nam Nam!" Mặc Lệ Tước muốn giữ cô lại.

Nhưng nghĩ đến công ty cần cô về giải quyết, lời nói vừa bên miệng cuối cùng vẫn biến thành, "Trên đường cẩn thận."

"Ân."

Cố Nam Nam nhàn nhạt trả lời một câu, liền quay đầu rời đi.

Mặc Tuyết còn không quên nói bóng gió với Cố Nam Nam, "Cút đi, vĩnh viễn đừng đến, thật là ghê tởm."

"Tuyết nhi, không được nói lời bậy bạ với cô ấy, cô ấy là chị dâu của em, là vợ của anh."

Mặc Tuyết hừ hừ, "Em cho đến bây giờ cũng khá thừa nhận cô ta."

Mặc Tuyết quay đầu lại nhìn Mặc mẫu.

"Mẹ, người nên nói một câu  mẹ không phải cũng không thích cô ấy sao?"

Mặc mẫu kỳ thật không phải là không thích nữ nhân kia, chẳng qua là có một số việc đã xảy ra lâu rồi, không nghĩ đem nó ra làm rõ.

Con trai bây giờ đang tốt lành, quên hết quá khứ, nếu làm hắn nhớ lại, không biết sẽ biến thành công bộ dạng gì.

Như vậy hắn sẽ sống không bằng chết, bà đã không muốn xảy ra nữa.

"A, là, Tuyết nhi nói đúng, con à, con nghe mẹ nói đi!"

"Mẹ, chuyện này không cần nói nữa, con cùng Nam Nam đã kết hôn, về Mạc Đồng, con trước nay chỉ xem cô ấy là em gái, không hề có ý nghĩ khác!"

Mặc Lệ Tước biểu lộ ý nghĩ của chính mình.

Như là một cây gậy đem hy vọng của mẹ cùng em gái cấp bách đánh diệt.

"Anh, anh cũng quá ngoan cố, cô ta có cái gì tốt." Mặc Tuyết có phần không vui, bĩu môi.

Cô ta chính là một người phụ nữ xấu xa, muốn cướp chồng cô.

Anh trai rốt cuộc nghĩ gì.

Còn cưới cô ấy.

Không nghĩ đến như vậy cưới cô ấy.

Mặc Lệ Tước xoa xoa đầu Mặc Tuyết, "Được rồi, những việc này không cần em nhọc lòng, cùng mẹ trở về sớm đi, anh không có việc gì!"

"Chính là.... " Mặc Tuyết còn muốn nói cai gì nữa, lại bị Mặc Lệ Tước đánh gãy, "Tuyết nhi, anh đã nói với em, không cần lo lắng quá nhiều."

"Là, anh...."

Mặc Tuyết biết tính cách anh trai, nếu chọc anh trai tức giận, vậy không xong.

Trải qua lần trước, cô ghi tạc trong lòng.

"Anh ở đây dưỡng thương thật tốt, em cùng mẹ ngày mà lại đến thăm anh."

"Được."

Mặc Tuyết cùng Mặc mẫu rời đi.

Mặc Lệ Tước đứng dậy đi đến ban công, nơi mà Cố Nam Nam đã từng đứng, đứng thẳng người ở đây.

Mở bậc lửa châm điếu thuốc, thong thả nhả khói.

Không biết suy nghĩ cái gì.

Kỳ thật nội tâm hắn cũng hỗn loạn.

Trong nhà cho hắn áp lực không nhỏ, một mình Mặc Tuyết đã đủ làm hắn mệt, bây giờ còn có mẹ, thậm chí sẽ còn có người khác....

Nghĩ đến đây, hắn một trận phiền muộn.

Kẹp điếu thuốc, hắn hút mấy ngụm.

Khi nào bởi vì cô ấy, hắn sẽ trở nên để ý như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro