Chương 119: Tình nguyện hy sinh chính mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Nam Nam rất bận, không có dư thời gian ở bệnh viện chăm sóc Mặc Lệ Tước, cho nên sau khi rời bệnh viện, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Ngự Phong, nói cho hắn biết Mặc Lệ Tước bị thương, nếu hắn có thời gian thì đi thăm hỏi.

Không có việc gì thì cùng Mặc Lệ Tước trò chuyện.

Hắn vẫn là người bệnh, việc này coi như là bồi thường đi!

Trở lại công ty, Cố Nam Nam đầu tiên là đi thăm Vương Minh Dương, lúc này ông ấy đang ngồi trong văn phòng, trên tay cầm điện thoại tựa hồ đang trò chuyện cùng ai.

Cố Nam Nam đứng ở cửa gõ cửa, đúng lễ phép, cũng không đi vào, "Vương tổng."

Sắc mặt Vương Minh Dương khẽ thay đổi, đơn giản nói hai câu trong điện thoại, và cắt đứt.

"Cô đến nơi này làm cái gì?" Thực hiển nhiên, ban ngày phát sinh sự tình làm hắn rất là tức giận, mạng nhỏ của hắn chút cũng không còn, "Nếu tổng tài đến nơi này để chê cười, như vậy xem xong rồi mời đi cho."

Cố Nam Nam mỉm cười đi vào, trong tay còn cầm đồ tặng, "Vương tổng tuổi tác đã cao, hôm nay lại bị người xấu uy hiếp, may là không bị thương, nếu không tôi nhất định sẽ tự trách, Cố thị hiện tại phong vũ phiêu diêu, không thể mất đi một người có khả năng lãnh đạo chuyên nghiệp như ông."

Mỉm cười đưa ra lời an ủi, "Gần đây Vương tổng vì việc công ty ngày đêm vất vả. Hiện tại tôi cố ý đến đây cho Vương tổng mấy ngày nghỉ, tặng Vương tổng 7 ngày du lịch đến Maldives, mọi chi phí do công ty trả hết."

Vương Minh Dương trong mắt hiện lên đắc ý, dù sao cũng là đàn bà, thời khắc mấu chốt vẫn là cần thiết dựa vào hắn, nghĩ đến đây cái mũi Vương Minh Dương liền kéo càng dài.

Giãn cánh tay ra một chút, "Cố tổng nói không sai, thật sự cần nghĩ ngơi bất quá công việc công ty, không có tôi một mình cô có thể làm được sao?"

"Thỉnh Vương tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ nổ lực khắc phục tình trạng khó khăn hiện tại của công ty."

Vương Minh Dương liếc mắt nhìn Cố Nam Nam một cái, trầm giọng, "Vậy làm phiền Cố tổng vất vả chút."
Cố Nam Nam mỉm cười, "Đây là công việc của tôi, một chút cũng không khổ cực."

Cố Nam Nam nói xong liền ra khỏi văn phòng Vương Minh Dương, xoay người trong nháy mắt Cố Nam Nam trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị.

Về sự tình lần này, cô nắm giữ không ít tài liệu, sự tình thực nhanh sẽ trồi lên mặt nước.

Muốn phá đổ cô, sẽ không có dễ dàng như vậy.

Đến văn phòng, phụ tá tiểu Dương nhận được điện thoại từ Du Minh Tuấn.

Nói bên kia có chút chuyện xảy ra, làm cô lập tức qua đó một chuyến.

Cố Nam Nam vừa nghe nói có kết quả, cơm liền không có rảnh ăn, lập tức đi đến mục đích địa.

Thời điểm Cố Nam Nam đến nhà xưởng, Du Minh Tuấn đã ở đó chờ cô.

"Nam Nam, em đến đây nhìn xem."

"Việc gì?"

Du Minh Tuấn lôi kéo cô tránh những người chung quanh, đi vào bên trong nhà xưởng.

"Em xem, bọn họ làm việc không dựa theo tiêu chuẩn  đưa đến, hơn nữa vật liệu nấu ăn toàn bộ đều thấp kém, nhà phân phối này cũng không có giấy chứng nhận và giấy phép chứng nhận vệ sinh, cái gì cũng không có, hoàn toàn là một nhà phân phối bất hợp pháp."

Du Minh Tuấn một bên nhỏ giọng giải thích.

Cố Nam Nam nhìn thấy lúc sau đều kinh ngạc không thôi.

Về phương diện trấn cửa ải này đều do các lão tiền bối phụ trách, là một người tốt mười phần mười, nhiều năm như vậy trước nay đều không có sai lầm, vẫn luôn đều cẩn thận, làm việc nghiêm túc thành tâm, chưa từng vi phạm đạo đức, vẫn luôn làm theo lương tâm của chính mình, chính vì nguyên nhân như vậy, Cố Nam Nam mới yên tâm đem vấn đề thực phẩm này giao cho hắn  không nghĩ đến.

Nói không làm cho người khác không thất vọng là không có khả năng, nhưng Cố Nam Nam không nghĩ sẽ xảy ra việc này.

Cho đến giờ, cô cũng không dám lơ là, chuyện này sẽ thành như vậy.

Du Minh Tuấn cầm camera chụp được chỗ làm ăn bất hợp pháp.

Thời điểm không cẩn thận đụng đổ cái giá để đồ, làm cho trên mặt giá để đồ toàn bộ đều rơi xuống đất, thu hút sự chú ý của các công nhân.

"Là ai, ở kia?"

"Không tốt!" Du Minh Tuấn hô nhỏ, lôi kéo Cố Nam Nam không màng tất cả chạy ra bên ngoài.

Hai người vẫn luôn chạy  tốc độ thực nhanh, chạy đến đường cái, lên xe, chạy bay đi.

Hai người lúc trước lúc sau, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, cùng nhau cười ha hả.

"Ha ha ha!"

"Ha ha ha!"

Tiếng cười sang sảng quanh quẩn trong xe.

Nhìn Cố Nam Nam có thể hạnh phúc cười ra tiếng Du Minh Tuấn trong lòng tuy hụt hẫng, nhưng ít ra cũng vui mừng, "Nam Nam, nhìn thấy em còn có thể giống như trước kia hạnh phúc tươi cười, anh thực sự rất vui!"

Hắn nói lời nói trong lòng.

Đến từ đáy lòng chân thành nhất chúc phúc.

Cố Nam Nam không cười nữa hỏi hắn, "Như vậy còn anh? Anh sẽ hạnh phúc sao?"

Lời vừa nói ra, Cố Nam Nam liền ngây ngẩn cả người, cô không rõ chính mình hỏi ra lời nói này rốt cuộc là vì cái gì.

Vốn dĩ hai người đã không còn quan hệ, hiện tại còn nói lời nói ái muội.

Cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không hề nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng, "Không tính em hỏi đi."

Trên đoạn đường đi về cả hai đều trầm mặc, xe chạy thẳng đến bờ biển, dừng lại.

Du Minh Tuấn vươn tay đụng vào mu bàn tay cô, giọng điệu có phần nhẹ nhàng, "Nam Nam, em hận anh sao."

Cô hiện tại lâm vào hoàn cảnh này phần lớn đều do hắn không phân ra quan hệ rõ ràng.

Từ lúc đó, hắn thật hối hận, lúc trước ở Du gia hắn lại lựa chọn người khác. 

Nếu đã lựa chọn, nên phải quên nhớ về cô, bảo vệ cô, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô ở bên cạnh người đàn ông khác trước mặt hắn tình chàng ý thiếp, máu hắn sôi trào.

Hắn không thể chịu đựng, cô không còn bên cạnh hắn.

Trên gương mặt xinh đẹp mỹ lệ lạnh lẽo, chậm rãi rút tay ra khỏi tay Du Minh Tuấn, "Hiện tại nói lời này có lợi ích gì."

Cố Nam Nam nhìn chầm chầm vào mắt hắn, bộ dáng không phải nói dối.

Cô hít sâu một hơi, đồng thời nghiêm túc nhìn hắn, nói từng câu từng chữ, "Hận, em đương nhiên hận anh, nhưng so với hận còn thương rất nhiều, biết anh không có phản bội em, ngay lúc đầu em rất hận anh, nhưng cũng thật yêu anh. Yêu đến nỗi đối với anh có thể bỏ qua hận thù."

Cố Nam Nam lần đầu tiên đối mặt chính mình chân thật nói ra nội tâm.

Du Minh Tuấn trong mắt lập loè ánh sáng, hắn đã biết, hắn trong lòng Cố Nam Nam không có khả năng nhanh như vậy không có còn tồn tại, hắn đã suy nghĩ đúng, cô vẫn còn yêu hắn như xưa.

Hắn kích động ở trên xe ôm lấy Cố Nam Nam.

Thấp giọng thì thầm, "Nam Nam, anh cũng yêu em."

Cố Nam Nam duỗi tay, muốn đụng vào đầu hắn, nhưng tay dừng lại ở hai centimet, cuối cùng lại không tiếng động, cô hơi nhắm mắt lại, nỗ lực chính mình bình tĩnh, "Minh Tuấn, em xác thực còn yêu anh, nhưng em sẽ không cùng anh ở bên nhau, hiện tại sẽ không, tương lai sẽ không."

Một câu đem hy vọng đang bốc cháy của hắn đổ vào một chậu nước lạnh tiêu diệt hoàn toàn.

"Vì cái gì?" Hắn khó hiểu.

"Có phải không tiếp nhận được anh cùng Mặc Tuyết kết hôn, Nam Nam, anh tuy cưới cô ấy, nhưng chưa có từng chạm qua cô ấy, anh còn trong sạch."

Trong mắt Cố Nam Nam hiện lên kinh ngạc.

Cô cuối cùng có thể lý giải nguyên nhân Mặc Tuyết sở dĩ mỗi lần nhìn thấy cô liền giống như kẻ điên nhào đến.

Nếu là cô, đàn ông mình cưới trước nay không chạm vào mình, đại khái cũng sẽ nỗi bảo.

Nếu là trước đây, nghe đến tin tức này cô sẽ vui vẻ, nội tâm phát ra vui vẻ, nhưng hiện tại chỉ có bi ai tồn tại, vô tình vô tận thê lương, Cố Nam Nam xuống xe, hướng đến bờ biển.

Du Minh Tuấn đuổi kịp.

Hai người song song đứng trên bờ cát, nhìn phương xa.

"Nghe được anh nói vậy em thật sự vui vẻ, chỉ là.... "

Cô dừng một chút, Du Minh Tuấn ngắt lời cô, "Nam Nam, cho anh một cơ hội đi! Hiện tại anh biết được rõ ràng là chính mình muốn gì nhất."

Mất đi cô, là hắn nhất thời không suy nghĩ sự tình.

Cố Nam Nam ngồi xổm xuống nắm lên một nắm cát, lại nắm, hạt cát từ khe hở ngón tay rơi xuống, cô cười nói, "Minh Tuấn, anh xem tình yêu chúng ta tựa như cát này trong tay, vô luận anh muốn như thế nào giữ nó lại, đều không có biện pháp lưu lại."

Cô tuy rằng không nói thẳng, nhưng Du Minh Tuấn hiểu rõ cô muốn nói điều gì.

Hắn mặt mày tuấn tú thê mỹ cười, "Nam Nam, anh không xứng với em sao?"

"Không!"

Gió lớn thổi qua làm rối tóc cô, cô đưa tay trìu mến vuốt gương mặt tuấn tú của hắn, trong mắt khô khốc, "Minh Tuấn, là em không xứng với anh, anh biết em đã, không phải như lúc trước cái gì cũng đều không hiểu biết, cái gì đều không có trải qua như thời thiếu nữ."

Anh biết, hắn duỗi tay ôm cô, "Nhưng anh không để bụng, em trong lòng có anh, lòng anh có em, thế này là đủ, những mặt khác anh hết thảy đều không để ý, Nam Nam, chỉ cần em đồng ý, hiện tại anh liền có thể mang em rời nơi này, vĩnh viễn không cần trở về."

Nghe đến đó Cố Nam Nam khóc.

Du Minh Tuấn trong lòng cũng không phải vì lòng riêng mà hành động.

Cố Nam Nam thong thả đẩy hắn ra, "Nếu anh nói sớm một chút thật là tốt biết bao, nếu ngay từ đầu cùng em nói chuyện, em tuyệt đối sẽ không chút do dự cùng anh đi, hiện tại, chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội, không có cơ hội bên nhau, càng không thể rời đi."

"Vì cái gì?"

Cố Nam Nam đối mặt biển rộng, gió lạnh thổi, khoanh tay mà đứng.

"Minh Tuấn anh nhất định không biết trong khoảng thời gian này em như thế nào lại ở đây. Mẹ em bệnh tim tái phát, ba em bị tai nạn xe cộ hiện giờ hôn mê, chị em bởi vì 5 năm trước gặp sự cố đến bây giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăng, anh cảm thấy em có thể đem họ bỏ lại không vướng bận mà đi theo anh sao?"

Du Minh Tuấn: "....."

Cúi đầu, "Nam Nam, thực xin lỗi, đều là anh hại em."

Ở tình yêu, nào có xin lỗi nhiều như vậy, bọn họ chẳng quan tâm là ở sai thời gian gặp đúng người.

Cũng liền chú định có duyên không phận.

Cố Nam Nam tiếp tục bình tĩnh mở miệng, "Hiện tại em và Mặc Lệ Tước đã có giấy hôn thú, không có làm hôn lễ, cũng coi như là kết hôn. Hơn nữa, hắn đáp ứng sẽ cho ba mẹ em trị liệu tốt nhất, còn có chị em, bọn họ hiện tại trên người đều có bệnh phải chữa, vì bọn họ, em hy sinh một chút, thực giá trị."








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro