Chương 120: Người bị vứt bỏ mới là tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nam Nam, em thật sự nghĩ như vậy?"

Du Minh Tuấn không biết mấy tháng này cô một mình đã trải qua ít nhiều sống hay chết.

Mỗi một lần, thời điểm cô cần hắn nhất, hắn đều không có ở bên cạnh.

Du Minh Tuấn trầm mặc xuống, trong lòng đau như dao cắt.

Đều nói nam tử hán đại trượng phu, không có nên mau nước mắt, nhưng chỉ khi có hai người ở bờ biển, nội tâm bất đắc dĩ mâu thuẫn lẫn nhau, Du Minh Tuấn vành mắt đỏ dần lên.

Cố Nam Nam xoay người, duỗi tay chặn đi đôi mắt hắn.

Cô nghiêng thân mình, cúi đầu xem hắn, thậm chí có chút ghét bỏ mở miệng, " Anh như vậy thật khó xem nha, cảm giác như em là người vứt bỏ anh, rõ ràng tôi mới là người bị vứt bỏ."

Du Minh Tuấn xoay người,  nhanh chóng lau đi nước mắt, lại lần nữa quay lại  vành mắt hồng hồng nở nụ cười, "Em nói rất đúng, kỳ thật anh là cố ý đỏ mắt,  nói như vậy là có thể đủ giảm bớt nội tâm tội lỗi của anh."

Du Minh Tuấn nói đến đây  Cố Nam Nam cũng khom lưng ôm bụng nở nụ cười, "Thoạt nhìn chính xác rất muốn như vậy. Bất quá, có thể nhìn thấy anh, cùng ngươi nói này đó thật là chuyện tốt. Về sau chúng ta cho dù không thành người yêu, ít nhất còn có thể làm bạn bè!"

Tuy rằng, mỗi lần nhìn thấy hắn, lòng vẫn sẽ là không  được đau.

Nhưng việc này cũng không phải cô có thể khống chế, chỉ cần có thể bảo vệ lẫn nhau, cho dù không ở cùng nhau thì có quan hệ gì đâu?

Như vậy tình yêu đại khái là không có tiền đồ, để cho người chỉ nhổ đi.

Thực hiển nhiên, ở tình yêu,  bọn họ đều thua.

Không phải thua bởi đối phương, mà là thua bởi chính mình.
.....

Cách đó không xa bờ biển, một người vẻ mặt màu đen ngồi bên trong chiếc xe đen Maybach trong bóng đêm.

Bọn họ đã ở chỗ này suốt 6 tiếng đồng hồ.

Vẫn luôn từ hừng đông nhìn bọn họ đến trời tối.

Hắn không có đi lên, cũng không có rời đi.

Cứ như vậy lặng lẽ nhìn hai người ở bờ biển, một hồi khóc, một hồi cười, trong chốc lát chơi đùa.....

Bọn họ trong mắt như là hạnh phúc.

Mặc Lệ Tước vốn dĩ ở bệnh viện dưỡng thương, kết quả không hiểu được nhận được điện thoại từ Tư Bạch.

Lúc ấy Tư Bạch là đến biệt thự xem phòng ở cạnh biển, đi ngang qua bờ biển trùng hợp nhìn thấy được hai người, không có làm bất luận cái gì lập tức gọi điện thoại cho Mặc Lệ Tước.

Kết quả Mặc Lệ Tước giống như điên, lập tức nhổ kim tiêm không màng vết thương, ra lệnh Ngự Phong dẫn hắn lại đây.

Hắn lại đây, rồi lại không xa không gần đi theo.

Điều hiện tại đã qua sáu tiếng đồng hồ, hai người đó ở bờ biển ăn cơm hải sản ngoài trời, mà bọn họ vẫn luôn ở bên trong xe, đến bây giờ cái gì cũng chưa ăn, bụng đều đói bẹp.

Ngự Phong xoa bụng, vẻ mặt khổ sở, " Lệ Tước, tớ nghĩ chúng ta vẫn là ăn cơm trước đi! Xem tình huống này hẳn là bọn họ sẽ không phát sinh cái gì đâu!"

Mặc Lệ Tước bị thương băng gạt băng đến tận cổ,   ánh mắt sắc bén lạnh băng mang theo thị huyết lãnh quang, thời tiết vốn dĩ đã lạnh, không khí trong xe càng lạnh thêm.

Tư Bạch bắt đầu run run, kháng nghị lên tiếng, "Này Lệ Tước, tớ nghĩ bọn họ sẽ nói chuyện rõ ràng một lần rồi kết thúc luôn không phát sinh chuyện gì."

Mặc Lệ Tước lạnh lùng trừng mắt nhìn Tư Bạch liếc mắt một cái, Tư Bạch ánh mắt nhanh chóng rụt trở về, lại vẫn cứ không sợ chết nói, "Hiện tại cậu ở chỗ này cũng không có tác dụng gì, nếu bọn họ thật sự có phát sinh cái gì, tớ nghĩ tuyệt đối sẽ không chờ đến bây giờ."

Ngự Phong lần đầu nhấc tay tán thành lời Tư Bạch, "Tớ giơ hai tay tán thành."

Nói xong lập tức ôm bụng, "Tam ca, hiện tại tớ rất đói bụng, nếu cứ tiếp tục ở đây, ba chúng ta sẽ ở chỗ này chết đói."

"Cậu nhìn xem, bọn họ ăn sung mặc sướng, cũng chỉ có chúng ta đều đói thành *vương bát."

Vương bát: tiếng lóng để chửi "đồ con rùa", ý chửi "bọn họ ngay cả rùa cũng không bằng."

Ngự Phong đã chịu hết nổi, quá đói, cũng không vì như vậy mà hạ thấp chính mình.

Tốt xấu là tổng tài máu lạnh, phụ trách toàn bộ khu vực phía Đông Nam.

Lại đem chính mình trở thành con rùa, công phu này cũng đã đạt đến *lô hỏa thần thanh.

* Lô hỏa thần thanh: vô cùng thành thục.

Đó là một so sánh với Cố Nam Nam.

Hiển nhiên, hắn đã nói rất nhiều, chỉ cần lão đại không đáp lại, mẹ nói vô ích cả.

Tư Bạch lên tiếng lần nữa, nhưng lần này chính là xuất chiêu tàn nhẫn, "Lệ Tước, ngay cả khi cậu không tin cô ấy, chẳng lẽ cậu không tin vào sức hấp dẫn của mình sao? So sánh với Du Minh Tuấn đó, kẻ ngốc cũng bị chọn ai, cậu cứ yên tâm đi, mắt của Cố tiểu thư rất là  sáng."

Một con ngươi đen nhánh và u ám cuối cùng cũng có thần sắc khác.

Nhàn nhạt đáp lại, "Ăn cơm."

Tư Bạch và Nguyễn cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Ngự Phong giơ ngón tay cái lên từ phía Tư Bạch.

Ba người xuống xe đi đến một nhà họ cách bờ biển không xa để ăn cơm.

Chờ ăn xong  bờ biển đã không còn bóng dáng của Cố Nam Nam và Du Minh Tuấn.

Cả người Lệ Tước như bị Quỷ Vương bóng đêm nhập vào, u ám đến mức chỉ có thể được mô tả bằng hai từ khủng bố.

Chỉ một lát sau cũng nhận được cuộc gọi từ Cố Nam Nam.

Dường như sau khi Cố Nam Nam rời đi thì đã đến bệnh viện.

Nhưng cách bác sĩ tại bệnh viện cùng không biết hắn đã đi đâu.

Trong tay Cố Nam Nam còn cầm thức ăn khuya, đối diện với căn phòng trống rỗng, lửa giận không khỏi bùng lên.

Cô lập tức gọi cho Mặc Lệ Tước.

"Mặc Lệ Tước, đây là lúc nào rồi  anh còn không ở bệnh viện, cuối cùng anh đã đi đâu?"

"Về nhà."
Mặc Lệ Tước nói xong hai chữ thì lập tức cắt đứt điện thoại.

Nói dối như thế mà mặt vẫn không đỏ mà cũng không khó thở, mấu chốt chính là đối phương lại là người nào đó quan tâm nhất.

Hai người Tư Bạch và Ngự Phong đúng là đang nhìn nhận.

"Lệ Tước  cậu phải về hay là đến Thế Giới Đêm chơi với chúng tôi?"

Ngự Phong cẩn thận lên tiếng.

Mặc Lệ Tước bây giờ quả thực chính là mãnh thú hồng thủy, hơi chút không chú ý, lập tức có thể hoàn toàn bị nhấn chìm.

Mặc Lệ Tước nhìn chằm chằm Ngự Phong vài giây.

Ngự Phong âm thầm nuốt nước bọt, "Cậu nói một câu đi chứ, nếu không chúng tôi đi đây."

Phải biết rằng xe là của Ngự Phong  bây giờ tay Mặc Lệ Tước đang bị thương, nửa tàn phế, lái xe thế nào?

Cho nên có trở về hay không cũng phải hỏi hắn một tiếng không phải sao?

Hắn trừng mắt nhìn Ngự Phong vài lần, cuối cùng đôi mắt mỹ lệ cũng dời đi, lạnh lùng lên tiếng, "Về nhà."

Ngự Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm, trở nên giống như tiểu nhị trong quán rượu cổ đại, "Được."

Rồi vội vàng ngồi vào ghế lái.

Tư Bạch mở cửa sau ra giúp Mặc Lệ Tước, "Lệ Tước, lên xe đi! Một hồi đến muộn Cố tiểu thư sẽ lo lắng."

Mặc Lệ Tước khom lưng, thu lại đáy mắt nghẹt thở  không nói hai lời và ngồi xuống.

Tư Bạch đi theo phía sau cũng lên xe.

Ha ha—

Cuối cùng cũng hầu hạ xong Thái Tử gia.
......

Không hổ là Ngự Phong, gần như là một đường bão táp đưa Mặc Lệ Tước về đến nhà.

Lúc Mặc Lệ Tước về đến nhà, Bán đảo biệt uyển còn chưa bật đèn, Cố Nam Nam còn chưa trở về.

Ban đầu Mặc Lệ Tước cũng đã rất khủng bố thì ánh mắt lúc này lại càng trở nên hắc ám vô biên, đúng là đã hòa tan làm một với bóng đêm dày đặc này.

Ngự Phong cảm giác có điều không đúng, nếu còn tiếp tục ở lại đây, sẽ thật sự nguy hiểm hiểm.

Hắn gọi Tư Bạch lên xe, ném Mặc Lệ Tước ở cửa biệt thự, rồi bỏ trốn mất dạng.

Mặc Lệ Tước đen mặt đi vào, im lặng bước lên lầu.

Rồi đi ra ban công, tiếp tục hút thuốc.

Thuốc vừa được châm cũng đã thấy ánh đèn lờ mờ phát ra từ cửa.

Một chiếc xe thể thao màu đen dừng lại trước mặt hắn.

Cố Nam Nam từ trên ghế phụ bước xuống, dường như trong tay còn cầm mở cửa cái hộp.

Rồi vẫy tay với ghế lái.

Rất nhanh, người trên ghế cũng bước xuống.

Thấy đó là Du Minh Tuấn, cả người Mặc Lệ Tước lại trở nên không ổn một lần nữa.

Lúc ở bờ biển hai người đã dính vào nhau, dường như là không thể tách rời, đến bao giờ trời cũng đã khuya, hai người vẫn luyến tiếc tách ra, tình cảm của bọn họ sâu đậm đến thế phải không?

Rất tốt, cơn tức giận trong lòng hắn vừa mới lặng xuống, đã lập tức trỗi dậy.

Khóe miệng hắn hiện lên vòng cung khinh bỉ, tiếp tục hút thuốc.
.....

Thật ra Du Minh Tuấn vô cùng luyến tiếc rời đi.

Bởi vì hắn biết rõ, lúc này mà rời đi, thì tình cảm giữa bọn họ cũng chỉ có thể là bạn.

Lúc ở bờ biển Nam Nam đã nói rất rõ, giữa bọn họ là không thể, nhưng mà, hắn vẫn muốn tranh thủ một chút.

"Nam Nam, anh...."

"Minh Tuấn, anh không cần phải lên tiếng, lúc ở bờ biển chúng ta đều rất ổn, thật vất vả mới hạ quyết tâm, đừng làm tôi rung động lần nữa, cho dù rung động, tôi sẽ không đáp ứng anh, anh hẳn là rất rõ cuối cùng tôi là một người như thế nào."

Đúng vậy, hắn biết rõ.

Cho nên, hắn vươn tay, dang rộng hai tay ra, mỉm cười sủng nịnh, "Ôm một cái cuối cùng, được không?"

Nỗi đau buồn trong mắt hắn, liếc một cái có thể nhìn ra được, thật sự trong lòng Cố Nam Nam cũng không có vô tình.

Cô cười, hắn cười.....

Nhìn nhau, sau ba giây im lặng, Cố Nam Nam lựa chọn thỏa hiệp, "Được rồi! Để lại cho nhau một cái ôm ấm áp cuối cùng vậy."

Ngay lúc hai người ôm lấy nhau, điếu thuốc trong tay Mặc Lệ Tước cũng bị hắn hung hăng bóp tắt.

Cơn giận trong mắt hắn như muốn đốt cháy toàn bộ ngôi nhà.

Hắn tiếp tục lấy thuốc ra, châm một lần nữa, hút vài hơi.

Cố Nam Nam và Du Minh Tuấn tạm biệt nhau, rồi xoay người đi vào.

Cùng lúc ấy Du Minh Tuấn cũng xoay người lên xe rời đi.

Hai người đã từng yêu sâu đậm nhất, bây giờ lại đưa lưng về phía nhau mà chia lìa.

Mặc kệ đối với ai, sự không nói nên lời này là tàn nhẫn nhất.

Nhưng mặt kệ buông tay hay là không buông, trong lòng vẫn giữ lại một mảng đã từng thuộc về mình, chỉ cần như vậy là đủ.

Lúc Cố Nam Nam đi vào biểu cảm liền trở nên mất mát nhưng cô vẫn biết rõ, giữa cô và Du Minh Tuấn đã trở thành quá khứ.

Bước vào nhà, Cố Nam Nam đặt đồ vào phòng bếp bật lò vi sóng lên hâm nóng lại  đặt cơm lên bàn  rồi kéo cơ thể mệt mỏi đi lên lầu

Cô mở cửa phòng ngủ ra, đặt túi lên giá treo áo khoác  đi vào phòng, chuẩn bị cởi quần áo để tắm.

Bỗng nhiên, một ánh lửa nhỏ trên ban công đã dọa cô  sợ hãi.

Cô bật đèn lên  cũng thấy được gương mặt tuấn tú nhưng lại rất thối tha đó của Mặc Lệ Tước.

Cố Nam Nam vỗ nhẹ lên ngực, "Em nói anh, ở nhà làm gì không mở đèn, anh muốn hù chết người sao chứ!"

Cố Nam Nam cho hắn một ánh mắt xem thường.

Hắn không trả lời Cố Nam Nam, mà tự hỏi, "Hôm nay em đi đâu? Với ai?"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro