Chương 130: Hủy diệt tại đây thế tục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt hắn u ám đến đáng sợ, như muốn ăn thịt người, Cố Nam Nam có chút hoảng hốt, trong khoảng thời gian này đã không nhìn thấy bộ dáng tức giận này của hắn.

Thân thể như bị xé ra, đau đớn mặt xanh mét chịu đựng sự đi vào của hắn, Cố Nam Nam cắn răng thừa nhận.

Như rất lâu tựa hồ đến trời sáng mới kết thúc, trong khoảng thời gian đó cô có vài lần ngất đi, mất đi ý thức.

Ánh nắng ấm áp sáng sớm chiếu vào, chiếu trên người Cố Nam Nam, xương toàn thân đều nhức mỏi khó chịu, tựa hồ như nát ra.

Cô mở mắt ra ngây ngốc nhìn trần nhà một lúc lâu, đôi mắt có chút mệt mỏi, yết hầu cũng khó chịu cực kỳ, nhưng hiện tại cô có thể làm là nhẫn nhịn, cần thiết phải nhịn xuống, cô gian nan đứng dậy, xuống giường. Nơi nào đó đau đớn làm cô suýt nữa té ngã, đỡ mép giường, ngón tay thon dài nắm lấy khăn trải giường, dùng sức một chút, lại dùng lực, khăn trải giường bị cô làm cho nhăn nheo bèo nhèo.

Đứng ở mép giường ngây người một chút, gian nan đi đến phòng tắm.

Ong ong....

Mới vừa đi đến nhà tắm, điện thoại đặt dưới gối vang lên ——

Ở trong nhà tắm, nước ấm áp từ vòi sen vẩy lên người, toàn thân được bao bởi nhiệt độ ấm áp của nước, cô nhắm mắt lại, tận lực không thèm nghĩ đến sự việc tối hôm qua, lại không phải là lần đầu không cần phải để ý, thật sự.

Là một người phụ nữ có tôn nghiêm, khi đã ký kết hợp đồng hôn nhân với hắn đã bị hắn hành hạ như vậy, hiện tại làm ra vẻ gì nữa?

Cô cũng không làm ra vẻ gì, chỉ là tối qua cô tâm tình thật sự không tốt, tùy ý hắn áp bức. Nhưng đây là mệnh của cô, cô không nói quá, bọn họ chính là hai viên sao băng, sẽ không tồn tại mãi mãi mà sẽ đâm vào nhau cho nát tan, hủy diệt thế gian.

Ngâm người trong bồn tắm thật lâu, Cố Nam Nam một lúc sau mới đi ra, tóc cũng ướt hết, yên lặng lau tóc, xoa tóc một đống trong tay, trong đầu ký ức tốt đẹp hiện về, về thời gian cô còn ngây ngô, tình yêu tốt đẹp nhất.

"Nam Nam, tóc em còn ước, nhanh tới đây anh lau tóc cho em, bằng không em sẽ bị cảm, anh sẽ đau lòng." Du Minh Tuấn nói ở bên tai cô, hắn ôn nhu cầm lấy khăn lông, nhẹ nhàng lau tóc cho cô.

Ở bên tai cô nói lời điềm mỹ, "Nam Nam, em thơm quá, cảm giác nhất định rất ngon."

Mỗi khi lúc này, cô luôn sẽ mỉm cười cự tuyệt, "Đừng nói bậy, chúng ta đã nói qua, muốn đem đêm đầu tiên dành cho ngày cưới, anh không thể đụng đến em!"

Hắn thật sự rất muốn ôm cô ngay lập tức, nhưng cô đều nói như vậy, Du Minh Tuấn đành thỏa hiệp, sau đó lại hôn trộm cô một cái, da mặt dày nói, "Nếu hông thể ôm thì phải bồi thường."

Lúc ấy bọn họ giống như là cặp đôi trai gái yêu nhau say đắm, rõ ràng rất là yêu nhau, rất nhiều hạnh phúc.

Nhưng mà, có lẽ bọn họ cho là tình yêu của họ quá mức hoàn hảo, không có xảy ra biến cố, cho nên trời đất muốn tách bọn họ ra, làm cho cô trải nghiệm một chút cảm giác đau lòng sao?

Chính là, chuyện không may xảy ra quá sớm, bọn họ chưa có nếm đủ mỹ vị tình yêu, đã bị đau đớn bao quanh, hơn nữa chu kỳ thực sự dài...

Hiện tại cô đã rơi vào hoàn cảnh đen tối, có còn ánh sáng nào nghênh đón cô đây?

Ong ong ——

Di động lại vang lên suy nghĩ miên man bị kéo về hiện thực, cô nhìn về phía phát ra âm thanh, Cố Nam Nam lại lau tóc, sau đó đứng dậy đi đến mép giường.

Cầm lấy điện thoại nhìn qua không biết dãy số.

Cố Nam Nam nhíu mày, không nhận điện thoại, số điện thoại xa lạ này làm cô bực bội.

Dứt khoát cắt đứt không để ý đến.

Lúc này điện thoại lại vang lên một lần nữa, Cố Nam Nam nghĩ thầm lần này nên nhận, sau đó mắng đối phương một trận, nhưng mà người gọi lại là Lâm Khả Nhi.

Sáng sớm tinh mơ gọi điện cho cô, muốn gì đây?

Chẳng lẽ việc học và công việc bán hoa không bận rộn sao? Có nhiều thời gian để gọi cho cô?

Liền nói, "Khả Nhi, cậu thật nhàn hạ, cậu có nhiều thời gian vậy thì.... " Vội.

Cố Nam Nam cảm giác người bên kia có chút không thích hợp, vì thế liền thay đổi lời nói, "Khả Nhi?"

"Nam Nam, đến bên cạnh tớ đi!" Trong điện thoại nghe ra sự mệt mỏi, hỗn loạn có sự đau thương.

Trùng hợp, hôm nay tâm tình cô cũng không tốt, tựa hồ cũng cần có người để tâm sự.

Thật đúng là chị em tốt, ngay cả đau khổ đều xảy ra cùng thời điểm.

Cố Nam Nam cũng thay đồ, rời đi.

Thời điểm xuống lầu gặp Mặc Lệ Tước ngồi ở phòng khách hắn đang chờ cô ăn bữa sáng, đáng tiếc lúc này Cố Nam Nam không có tâm tình này, nếu Lâm Khả Nhi không có gọi cô, cô cũng không có ý cùng hắn ăn bữa sáng, hiện tại cô, bây giờ càng không muốn.

Có lẽ tối hôm qua hắn có chút quá đáng, nên khi cô đi ra ngoài hắn không có ngăn cản.

Chỉ trầm giọng gọi quản gia đem bữa sáng dọn dẹp xuống.

"Thiếu gia? Đây chính là ngài tự mình làm!"

"Ngươi muốn nghĩ việc, như thế nào lại nói nhảm?"

"Là."

Mặc Lệ Tước rống xong, cũng đứng dậy cầm áo khoác rời đi khỏi biệt thự.

Hắn vốn nghĩ phải làm cô xin lỗi, nhưng mà bị lơ hoàn toàn.

Ngày hôm qua cô trở về, bọn họ thậm chí một câu cũng không nói qua.

Nghĩ đến đây Mặc Lệ Tước càng thêm buồn bực, tốc độ lái xe rất nhanh, như bão táp, như đang phát tiết.

Hắn chẳng qua bởi vì ghen mới trừng phạt cô, như vậy mà cô còn không biết?
....

Lâm gia.

"Mẹ, người nói những lời này rốt cuộc là có ý gì?" Lâm Khả Nhi nhất định cảm thấy chính mình nghe lầm.

Ngồi đối diện cô là Ngự Phong cùng Lâm Uyển Nhi, bọn họ họ nắm tay nhau và  nói cho cô một đáp án tàn nhẫn.

Mẹ Lâm không biết mối quan hệ giữa bọn họ, vẻ mặt vui vẻ nói: "Chị con muốn kết hôn, con chắc vui mừng đúng không!"

Vui mừng?

Sắc mặt Lâm Khả Nhi bình tĩnh, nhưng trái tim cô sớm đã bị một con dao nhỏ sắc nhọn đâm vào làm cho máu tươi đầm đìa. Người đàn ông   lên giường cùng mình mới một tuần trước, hiện tại  người đó ngồi trước mặt mình lại muốn đính hôn cùng chị mình? Cũng thật quá cẩu huyết, kỳ thật cô cũng không muốn Ngự Phong vì mình mà chịu  trách nhiệm, khi nhìn bọn họ ở trước mặt mình tình tứ ân ái, khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ mà thôi.

"Vậy, chúc mừng chị."

Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Uyển Nhi hiện lên một nụ cười quyến rũ, cô nắm lấy tay Lâm Khả Nhi và nói, "Em gái, có thể được em chúc phúc, chị thật sự rất vui,chị cũng tin tưởng một ngày nào đó em cũng sẽ tìm tìm được hạnh phúc cho chính mình."

"Vậy à?" Lâm Khả Nhi cũng mỉm cười, cười đến lạnh lùng, " A, đúng rồi, chị muốn kết hôn vậy có muốn em thông báo chút cho Hứa Nghị không, mặc dù anh ta đã trở thành quá khứ của em, nhưng bây giờ em với anh ta là bạn tốt, nhìn thì chị và người yêu đến với nhau, em nghĩ anh ta sẽ là người thấy vui mừng nhất."

Lâm Khả Nhi vừa nói xong, Lâm Uyển Nhi lập tức thay đổi sắc mặt, vội quá liếc mắt nhìn Ngự Phong, ngay sau đó dịu dàng nói: "Ồ, em nói anh ấy à, lúc ấy tụi chị đều không hiểu chuyện, nhớ lại quá khứ thật đúng là cảm thấy bản thân không hiểu chuyện gì cả?"

"Không đâu, chị hiểu chuyện nhất mà, nếu không sao có thể cướp bạn trai của em gái mình được chứ? Có điều chỉ là giày rách mà em chơi đùa thôi, thật ra cho chị rồi em cũng chẳng thấy tiếc gì cả!"

Lời đang nói với Lâm Uyển Nhi, nhưng tầm mắt lại dừng trên người Ngự Phong, như đang âm thầm tuyên bố, "Chị đừng đắc ý, ngay cả khi Ngự Phong cũng là tôi đã sử dụng qua, ngay cả khi là anh ta tôi cũng không muốn thưởng cho chị."

Sắc mặt Lâm Uyển Nhi càng thêm khó coi, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười tao nhã, kết quả lại biến thành cười gượng.

Lâm Khả Nhi không thể chịu đựng được nữa, tiếp tục mỉm cười nói: "Chị gái tốt của em, không muốn cười cũng đừng cười, chị không biết dáng vẻ không muốn cười nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười của chị thật sự rất xấu sao. Có điều, vẫn có người thích, xấu một chút cũng không quan trọng."

Bà Lâm hơi nổi giận, lạnh lùng cảnh báo Lâm Khả Nhi, "Khả Nhi, Uyển Nhi là chị con, sao con có thể nói với chị con như vậy? Còn không mau xin lỗi!"

"Mẹ, con không sao, Khả Nhi chỉ nói đùa với con mà thôi." Lâm Uyển Nhi lên người giảng hòa, thậm chí còn nở nụ cười ân cần, dường như rất rộng lượng và không có ý trách cô dù chỉ một chút.

Lâm Khả Nhi cảm khái trong lòng, đúng là một người chị tốt, có muốn cô trao cho chị ta một giải thưởng người chị tốt luôn không?

Rất tiếc, sự thân thiện của chị ta trông mắt Lâm Khả Nhi không đáng một đồng nào cả, cô cười khẩy rồi nói: "Nói đùa? Chị gái tốt của em, có phải chị nhầm rồi không, khỏi phải chị cũng rất rõ em không phải đang đùa sao? Em chưa bao giờ nói đùa cả. Được rồi, em còn có việc, đi trước đây."

Nói xong cô quay người lại và đi về phía cửa.

Hít thở cũng khó khăn, nếu còn tiếp tục ở lại bầu không khí bị vẩn đục này, Lâm Khả Nhi cảm thấy mình sẽ thật sự bị nghẹt thở và chết mất.

Phía sau còn truyền đến tiếng rống giận dữ của bà Lâm.

"Khả Nhi, con quay lại xin lỗi chị con cho mẹ!"
.......

Cố Nam Nam đến bờ biển, vừa dừng xe lại đã phát hiện Lâm Khả Nhi đang đứng trên bãi biển, chiếc váy vô cùng mỏng manh, rõ ràng hôm qua tụ họp vẫn còn rất ổn, nhưng sao nhìn bóng dáng của cô lại có cảm giác cô đã già nua rất nhiều.

Nhưng mới chỉ qua một buổi tối, một buổi tối mà thôi, rốt cuộc là chuyện gì có thể xảy ra với cô?

Mà khiến cô có thể thay đổi lớn như thế.

"Khả Nhi!" Cố Nam Nam đứng phía sau Lâm Khả Nhi,  đã đứng được một lúc, nhưng trong lúc này Lâm Khả Nhi cũng không phát hiện ra cô, cho đến khi cô lên tiếng, Lâm Khả Nhi mới biết cô đã đến.

"Nam Nam, cậu đến rồi." Lâm Khả Nhi miễn cưỡng cười cười, "Cậu nhìn xem mình, quả nhiên là không cười được! Mình nghĩ bây giờ mình cười trông rất khó coi."

Lâm Khả Nhi tiêu cực như thế, Cố Nam Nam lần đầu tiên nhìn thấy, lúc trước ngay cả khi cô buồn, cũng sẽ không suy sụp như bây giờ, mà là cô vẫn kiêu ngạo mà tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro