Chương 129: Đột nhiên phát điên gì nữa thế?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên lại hỏi chuyện này làm Cố Nam Nam quay đầu lại im lặng nhìn cô, "Tại sao cô lại hỏi như thế?"

Biểu hiện trên gương mặt Cố Nam Nam lạnh đi, không phải Mạc Đồng hỏi một vấn đề chán ghét, mà là cô thật sự không muốn nghe thấy ba chữ Mặc Lệ Tước này.

Khuôn mặt Mạc Đồng hiện lên sự hoảng loạn, xong nhịn không được đỏ lên  hơi ngại ngùng cuối đầu xuống, giọng nói cũng không lớn như vừa rồi, "Bởi vì lúc ở sân bay cảm thấy quan hệ hai người rất tốt, cho nên, nhịn không được mới hỏi."

Cố Nam Nam im lặng nhìn Mạc Đồng, từ lúc bắt đầu nhìn thấy Mặc Lệ Tước ở sân bay, trong lòng Cố Nam Nam đã chắc chắn rằng, Mạc Đồng thích Mặc Lệ Tước.

Chẳng qua điều này không liên quan gì đến cô, chỉ cần hợp đồng kết thúc bọn họ sẽ *lao yến phân phi*, mỗi người sẽ bay về phía trước theo hướng ngược ngau, vĩnh viễn sẽ không gặp lại, cho nên, hắn có thích ai, hoặc là ai thích hắn, cô thật sự không quan tâm dù chỉ một chút.

Chỉ cảm thấy chính quy còn đang ở đây, đã đi tìm kẻ mạo danh, làm trong lòng cô rất khó chịu, chỉ vậy thôi.

Cố Nam Nam đặt một tay lên bệ cửa sổ, nghiêng gương mặt trắng nõn sang một bên, lạnh lùng nhìn cô, mỉm nói, "Cô từ đâu thấy được chúng tôi có quan hệ tốt?"

Mạc Đồng: "...." Lắc đầu, "Không có."

"Hay là cô thấy tôi bám mãi không buông hắn?"

Mạc Đồng: "...."Vẫn lắc đầu, "Cũng không có!"

"Yên tâm đi, cả đời tôi sẽ không thích loại người này, nếu cô thích thì lớn mật theo đuổi anh ta đi!"

Cố Nam Nam còn nhẹ nhàng vỗ vai cô, không ngừng động viên.

Nếu lúc ở sân bay Mặc Lệ Tước đã tặng hoa hồng đỏ cho cô ấy, thì điều này có nghĩa là trong lòng Mặc Lệ Tước, vẫn còn sự tồn tại của cô gái tên Mạc Đồng này. Nhưng tồn được bao nhiêu? Cái này cô cũng không biết.

Có điều nếu Mạc Đồng thật sự có thể có được trái tim chân thành của Mặc Lệ Tước, thì việc cô phải rời đi sẽ trở thành điều tất nhiên, nếu vậy thì đến lúc ấy hắn cũng sẽ không ép buộc cô nữa.

"Nghe cô nói như thế tôi cũng thấy yên tâm rồi." Thậm chí Mạc Đồng còn vui vẻ nắm lấy tay Cố Nam Nam, "Thật sự cảm ơn cô!"

Như vậy cũng hơi phóng đại, cô không làm gì cả mà.

Cô hoàn toàn không cần cô ấy phải làm như thế.

"Không cần cảm ơn, cô không nợ tôi gì cả."

Trên gương mặt Mạc Đồng hiện lên nụ cười thanh lịch, "Nói là như thế, nhưng nghe cô nói vậy thì trái tim lo lắng và khó chịu của tôi cũng đã dịu lại, vừa rồi lúc ở nhà hàng tôi vẫn luôn nghĩ về chuyện này, tôi đã rất lo lắng, thậm chí đến nhìn cũng không dám nhìn anh ấy, rõ ràng lúc con còn nhỏ vẫn thường xuyên ngủ với nhau, trưởng thành rồi tự dưng lại cảm thấy xấu hổ."

"Lúc con còn nhỏ? Cô và anh ấy là.... "

"Ừ, chúng tôi là thanh mai trúc mã! "

"Như vậy à, khó trách lúc ở sân bay xem tình cảm hai người thật tốt, thì ra là lúc từ nhỏ lớn lên cùng ngày, như vậy càng tốt, đặt nền tảng vững chắc để sau này hai người có thể sớm ở bên nhau."

Gương mặt Mạc Đồng, lập tức trở nên ảm đạm, so với lúc trước, tựa hồ tăng  thêm mất mát.

Thậm chí nói thầm, "Nếu thật như vậy thì tốt rồi, chỉ là hắn thật sự có thể buông người kia sao?"

Giọng nói rất nhỏ, hơn nữa cửa sổ bên cạnh có tiếng gió, Cố Nam Nam nghe được không rõ ràng, "Hả? Vừa rồi cô nói cái gì?"

"A?" Mạc Đồng khẽ a một tiếng, rồi tiếp tục mỉm cười nói, "Không có gì, tôi cũng đã ra ngoài hơi lâu rồi, tôi đi trước đây, nếu không chốc nữa bọn họ sẽ lo lắng."

Nếu tiếp tục nói tiếp, cảm thấy không tốt lắm.

Hành động cô ta rất kỳ quái, tựa hồ che dấu chuyện gì, bất quá Cố Nam Nam không quan tâm, cho nên ngay cả khi lời nói của cô ấy có kỳ lạ thì cô cũng sẽ không đi tìm hiểu sâu hơn.

"Được, cô đi đi! Tôi cũng nên đi rồi."

"Hẹn gặp lại."

Cố Nam Nam: "....."

Nhìn bóng dáng trầm tư Mạc Đồng, cô cùng Mạc Đồng có thể coi nhau là bạn rồi sao?
....

"Nam Nam, sau lâu quá mới  trở lại, chúng tôi còn tưởng cậu rớt trong WC rồi." Cố Nam Nam lúc này mới mở cửa đi vào, mấy tên này đã  mồm nam miệng mười.

Cố Nam Nam cho bọn họ ánh mắt xem thường, "Tôi nói với mấy người, cả cuộc đời thanh thuần tốt đẹp của mình cũng chỉ dành để dạy dỗ hai người bạn như các cậu thôi, cậu đừng nói với mình, bây giờ các cậu muốn từ bạn thân biến thành bạn tồi nha!"

Nói xong cô thủ thế tay như cầm súng đối với hai người "phanh".

"Nếu muốn như vậy, bổn nữ vương liền tễ các cậu."

Vừa nghe Cố Nam Nam hiên ngang lên tiếng, Quý Bắc Thần nhấc tay lên tiếng, "Nữ vương đại nhân thật sự muốn giết tôi, tôi cũng vui lòng."

"Người này thích ngược." Lâm Khả Nhi giải thích.

Dù sao Quý Bắc Thần chính là thích Nam Nam, thật sự muốn hai người ở bên nhau, nói không chừng sẽ có hạnh phúc.

Lâm Khả Nhi nghĩ như vậy, Cố Nam Nam ngồi xuống bên cạnh Lâm Khả Nhi, bưng chén rượu lên, hai người chạm cốc, "Thời gian tớ không ở đây cậu có khỏe không?"

Lâm Khả Nhi ngừng một chút, về sự việc kia cô không biết nói như thế nào với Cố Nam Nam, hơn nữa loại chuyện này cô cũng không dễ mở miệng được, chỉ có thể mỉm, cố ý che dấu, "Còn có chuyện gì có thể xảy ra, mọi thứ đều bình thường, bên cậu thế nào. Cha cậu có khỏe không?"

"Bác sĩ nói là đang khôi phục, chỉ là không biết khi nào có thể tỉnh lại, có lẽ cũng rất nhanh, cũng có thể như vậy mà ngủ vĩnh viễn."

Nếu thật sự như vậy, cô sẽ trách bản thân đến chết.

Mặc kệ cô phải trả giá gì, chỉ cần cha có thể tỉnh lại, việc gì cô cũng làm.

Cố Nam Nam trở nên trầm tư, Lâm Khả Nhi cho rằng cô đang buồn, nên nhẹ giọng an ủi, "Nam Nam, cậu đừng quá lo lắng, cát nhân tự nhiên có thiên tướng, mình tin rằng nhất định bác trai sẽ tỉnh lại."

Cố Nam Nam mỉm cười nói, "Mượn những lời tốt đẹp của cậu."

Sau đó hai người chạm cốc uống rượu.

Kế bên Cố Nam Nam là đóa hoa hồng đỏ diễm lệ, chỉ có ba người ở trong phòng riêng càng thêm không đúng, Lâm Khả Nhi vẻ mặt khinh thường nhìn Quý Bắc Thần, "Tớ nói cậu này, cậu dù có tiền cũng không nên lãng phí như vậy."

"Tớ lãng phí cái gì? Đây là tiệc đãi Nam Nam, dù có mua một ngàn bó như vậy tớ cũng rất vui, lại không tốn tiền cậu."

Quý Bắc Thần cùng Lệ Tước bắt đầu cãi nhau, Lâm Khả Nhi thường ngày nhìn rất lạnh lùng, nhưng chỉ có những người bên cạnh cô mới biết rõ vẻ lạnh lùng chỉ là bề ngoài, nhưng bên trong lại ngớ ngẩn.

"Cậu biết tớ không phải có ý này." Cô đành nói rõ ra, người này còn giả bộ không biết, thật tức chết cô, "Tớ nói là nếu lần sau nếu muốn mua mấy đồ sang quý như champagne và hoa hồng có thể đến tiệm tớ mà mua."

Một bó hoa như vậy cũng đến mười vạn.

Cái tên này lại đến tiệm người khác mà mua?

Coi cô là cái gì chứ?

Nhưng Quý Bắc Thần lại nói, "Nên cậu không muốn lấy tiền thì làm sao bây giờ? " Nói như vậy hắn sẽ ngượng ngùng.

Lâm Khả Nhi cắn răng, "Cậu yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ tính tiền." Bó hoa sang quý như vậy, cô sao không tính tiền, tưởng cô tốt bụng sao.

"Được lần sau tớ đến chỗ cậu mua, giảm giá cho tớ 20% nha?"

Lâm Khả Nhi phỉ nhổ, "Cậu thật không biết xấu hổ!"

"Phốc ha!" Cố Nam Nam nở nụ cười, "Các cậu thật là, không phải đón gió cho tớ sao? Như thế nào đem tớ ném qua một bên?"

"Là là là, chúng tớ sai, đến đây đi, Cố nữ vương."

"Ha ha! Tới Nam Nam!"

Ba người đang chơi cao hứng, không nghĩ đến cửa lại bị mở ra.

"Chơi vui như vậy?" Mặc Lệ Tước ngữ khí âm trầm vang lên.

Ba người ngồi trong phòng ngơ ngác một hồi lâu, căn bản người nên xuất hiện đã xuất hiện, chẳng qua là sự thật không có chút quan hệ nào.

"Anh đến đây làm gì?" Cố Nam Nam ưu nhã bưng rượu, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn hắn một chút, giọng nói lạnh lùng hỏi.

Cô biết, Mặc Lệ Tước tới nơi này rốt cuộc là muốn làm gì, không phải hắn cùng với thanh mai trúc mã Mạc Đồng đón gió sao!

Nếu như vậy, dựa theo lẽ thường sẽ không xuất hiện ở chỗ này sao?

Cái tên gia hỏa với vẻ mặt u ám đang đứng trước cửa là ai thế?

"Chúng tôi ở đây rất bận, nếu Mặc thiếu không có chuyện gì để nói thì tốt nhất đừng quấy rầy."

Cố Nam Nam vô cùng không ngờ, bởi vì sự xuất hiện của hắn đã làm không khí trở nên không tốt.

Quý Bắc Thần cùng Lâm Khả Nhi đều không thích hắn, cũng sẽ tự nhiên không có sắc mặt tốt.

"Cố Nam Nam, em cho anh là ai?"

"Hả?" khóe miệng Cố Nam Nam hiện lên nụ cười yêu dị, "Mặc thiếu anh nói lời này không biết xấu hổ, anh là ai, tôi là ai, chúng ta không phải đều biết rõ sao?"

Mặc Lệ Tước đi đến trước mặt Cố Nam Nam, không nói hai lời trực tiếp kéo tay cô đi ra ngoài.

Cố Nam Nam kháng cự, "Anh rốt cuộc quậy cái gì?"

"Người quậy phá là em!"

Không để ý tới những người khác, cứ như vậy mạnh mẽ đem Cố Nam Nam đi.

Đi ngang qua cửa, nhìn thấy Mạc Đồng đứng ở hành lang.

"Lệ Tước, bác gái nói anh đi toilet lâu quá, như vậy kêu em ra đây tìm anh."

"Vậy à." Mặc Lệ Tước chỉ  nhàn nhạt trả lời, tiếp tục kéo Cố Nam Nam hướng phía trước đi, cho dù đi ngang qua Mạc Đồng  cũng không có liếc mắt một cái, trực tiếp làm lơ đáy lòng nhiệt tình cô.

Lúc Cố Nam Nam đi ngang qua bên cạnh Mạc Đồng thấy được ánh mắt đầy bi thương của cô ấy, việc này không phải do cô làm,  nhưng nội tâm tựa hồ vẫn có điều áy náy, dù sao thì người cô ấy yêu vẫn là Mặc Lệ Tước.

Cố Nam Nam càng thêm kịch liệt giãy giụa, "Mặc Lệ Tước, anh rốt cuộc đang làm gì, buông tay tôi ra, tôi sẽ tự mình đi được."

Mặc Lệ Tước phớt lờ lời Cố Nam Nam, tiếp tục lôi kéo cô đi về phía trước.

Rơi vào đường cùng, Cố Nam Nam nhìn Mạc Đồng  xin lỗi rồi  biến mất ở cửa tiệm cơm.

Mạc Đồng khẽ cắn môi,  dùng sức nắm chặt tay lại.
....

Về đến nhà, Mặc Lệ Tước  không nói hai lời trực tiếp ném Cố Nam Nam lên giường, rồi đè cả người mình lên người cô.

Phát tiết liều mạng xé rách quần áo cô.

Cố Nam Nam chỉ có thể liều mạng giữ lại một cách tuyệt vọng, nhưng cũng đành phí công.

Không quá một phút đồng hồ, quần áo trên người cô đã bị cởi bỏ đến không còn một mảnh, thân thể mịn màng và tinh tế không có một chút che đậy cứ như vậy phơi bày ra ở không khí.

Cố Nam Nam vươn tay bảo vệ trọng điểm, sắc mặt đỏ bừng, hướng tới Mặc Lệ Tước mà rống, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Làm gì? Đương nhiên là làm em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro