Chương 136: Không tiếc gì hết muốn cứu cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Lập Phong có tình cảm với em gái hắn, Mặc Lệ Tước đều biết rất rõ, là loại cảm giác như thế nào hắn hiểu rõ, chỉ khác là bọn họ không phải anh em ruột, điều này thì dễ dàng hơn.

Chỉ cần có thể làm cô ấy đồng ý, như vậy thực hoàn mỹ.

"Chuyện này không cần cậu nhiều lời, tớ biết làm như thế nào, còn cậu thì sao, không phải cậu cũng thích em gái của mình sao? Hiện tại làm sao vì một cô gái khác mà đến tìm tớ? Chuyện này không giống cậu."

Đầu dây điện thoại bên kia im lặng, có lẽ đã nói đến chuyện thương tâm của hắn, một lúc sau Mặc Lệ Tước mới chậm rãi lên tiếng, "Chuyện này tớ sẽ tự mình giải quyết rõ ràng, chuyện kia mong cậu giúp tớ."

Nói xong lập tức cắt đứt điện thoại.

Kỳ thật trong khoảng thời gian này trong lòng hắn vẫn luôn suy nghĩ tình cảm của mình đối với Cố Nam Nam là tình cảm gì, có phải xuất phát từ hạnh phúc của Mặc Tuyết, hay là chính hắn bất tri bất giác đã yêu cô hay không?

Hắn cũng không biết cách làm của hắn là vì ai, thật là vì Mặc Tuyết mà làm?

Hay là vì bản thân hắn mà làm.

Cứ luôn suy nghĩ về vấn đề phức tạp đó, bây giờ việc cần thiết nhất là hoàn cảnh hiện giờ của Cố Nam Nam, vấn đề này là điều quan trọng trước tiên.
.....

Trong một kho hàng bỏ hoang ở vùng ngoại thành.

Tay chân của Lâm Lập Phong cũng thật mau lẹ, trong thời gian ngắn đã điều tra ra chỗ cô bị giam cầm.

Mặc Lệ Tước tìm được Cố Nam Nam, thời điểm tìm thấy cô trên người toàn là vết thương, cả người bất tỉnh, nếu không phải chóp mũi cô có tiếng thở ra gầy yếu, cả người cô liền giống như người chết.

Ôm cô vào trong lòng đều không ổn, toàn cơ thể cơ hồ không có chỗ nào không bị thương, nhìn thực đau lòng.

Tâm trạng Mặc Lệ Tước u ám đến khủng bố, bốn phía tỏa ra hắc khí giống như khí độc, chỉ cần chạm vào, liền sẽ lập tức tử vong.

Mặc Lệ Tước tức giận như vậy rất ít khi xảy ra.

"Người đã mang đến, tính làm như thế nào? "

"Dẫn đi chặt tay toàn bộ." Mặc Lệ Tước không có nữa điểm do dự khi nói.

Dám ra tay nặng như vậy đối với người phụ nữ của hắn, hắn sẽ không đơn giản buông tha.

Cách đó không xa truyền đến tiếng la hét, Mặc Lệ Tước phản phất giống như không có nghe thấy, bế Cố Nam Nam lên, ôn nhu nói, "Thực xin lỗi, Tiểu Nam, anh đến đưa em về nhà."

Về nhà?

Hai từ này thực ấm áp, Cố Nam Nam trong mông lung mở mắt, nhìn thấy Mặc Lệ Tước nháy mắt lại cười, nói một câu mạc danh, "Anh Mặc, anh cuối cùng đến đón em...."

Mặc Lệ Tước tức khắc ngớ ngẩn, những lời này giống như hắn từng nghe qua, như ở trong giấc mơ của hắn.

Vì cái gì, vì cái gì sẽ từ trong miệng của cô nói ra, là trùng hợp, vẫn là....

Cố Nam Nam lại chìm vào trong mộng.

Trong mơ cô gặp lại hình bóng quen thuộc, nơi quen thuộc, thậm chí còn có âm thanh vô cùng quen thuộc.

Cô rốt cuộc đang ở đâu?

"Nam Nam?"

Ai? Tựa hồ có người kêu cô, cô đang ở đâu?

Sao giọng nói lại quá quen thuộc!

Cố Nam Nam rất muốn mở to mắt ra, chỉ có thể di động một chút, đều cảm thấy cả thân đều đau đớn.

Đau như xé rách ra, mí mắt nặng nề không mở ra được.

Đây là đâu, sao lại đau như vậy?

"Anh Mặc, anh Mặc.... " Trong cơn mơ, Cố Nam Nam như kêu lên hai chữ anh Mặc.

Anh Mặc, người cô gọi là ai?

Mặc Lệ Tước không cho rằng cô gọi hắn.

Nếu nói đến tính cách của cô, tuyệt đối sẽ không có khả năng gọi hắn.

Như vậy anh Mặc trong miệng cô là.....

Sắc mặt Mặc Lệ Tước đều đen đến khó coi, cô đã hôn mê mấy ngày, mấy ngày nay hắn vẫn ở bên cạnh chăm sóc cô, buông xuống tất cả công việc, thậm chí trong lúc Mặc Tuyết bị suyễn, hắn vẫn không có đi qua thăm.

Hết thảy đều đủ chứng minh hắn đem Cố Nam Nam  đặt ở địa vị quan trọng trong lòng hắn?

Dù cho Mặc Lệ Tước không biết, nhưng những người khác đều thấy rõ, Lâm Lập Phong chính là nhìn thấy rất rõ ràng.

Mặc Lệ Tước nắm tay Cố Nam Nam, chờ cô dần dần ngủ say, mới đi đến ban công gọi điện thoại.

"Điều tra cho ra hết những người liên quan đến Cố Nam Nam, cho tôi biết toàn bộ."

"Lệ Tước, cậu rõ ràng là ghen tị, đến bây giờ chẳng lẽ cậu còn không biết cậu muốn gì sao?" Lâm Lập Phong khoanh tay dựa vào ban công hướng ra cửa sổ, nói ra sự thật.

"Cậu nói cái gì, tớ ghen Lập Phong cậu cũng đừng có nói giỡn, Cố Nam Nam là người đàn bà của tớ, cũng chỉ là một người đàn bà, tất nhiên tớ sẽ đem hết những người đó tiêu diệt sạch sẽ, cậu biết, tớ không thích đàn bà đa tình."

Dựa theo cách nói của hắn, tựa hồ cũng không có gì không đúng.

Lâm Lập Phong nhẹ dương môi đẹp, "Nếu cậu đã nói như vậy, tớ nói nhiều lời tựa hồ cũng không có ý nghĩa, loại chuyện này tớ nghĩ chính cậu cảm thụ là tốt nhất. Bất quá tớ nhắc nhở cậu, ngàn vạn lần không chờ mất đi lúc đó mới hối hận!"

"Được rồi, nếu mọi chuyện đã xong xuôi, nếu không có gì nói, như vậy tớ đi trước đây."

"Muốn đem tin tức tốt này nói cho em gái cậu biết sao?"

Lâm Lập Phong dừng một chút, "Cậu không phải biết rất rõ sao?"

Biết là được, còn một hai phải nói ra, cố ý châm chọc lòng hắn.

Hắn là như vậy từ nhỏ đã làm người khác chán ghét, cho nên Lâm Lập Phong  mới ít giao tiếp với Mặc Lệ Tước.

Không nghĩ đến nhiều năm qua đi, sự chán ghét vẫn không thay đổi.

"Được, sự việc hôm nay, cảm ơn cậu."

Lâm Lập Phong vẫy tay, tỏ vẻ không cần.

Cũng biến mất ở cửa.
.....

Lâm Lập Phong lái xe đi đến vườn hoa thiên sứ của Lâm Khả Nhi.

Hắn cũng sớm biết em gái hắn có mở một cửa hàng bán hoa ở chỗ này, chẳng qua vẫn luôn đều không có thời gian qua đây.

Mấy ngày nay hắn có một ít thời gian, coi như là đến xem cửa hàng bán hoa của cô, cũng cùng lúc đến xem cô có ổn không.

Mỗi lần sự việc có liên quan đến Cố Nam Nam cô liền trở nên luống cuống tay chân, đến cuối cùng muốn làm việc gì cũng không hoàn thành.

"Khả Nhi."

Lâm Lập Phong đứng ở cửa gọi một tiếng nhỏ, cũng không có nóng lòng đi vào.

Lâm Khả Nhi sau khi trở về tâm trạng vẫn luôn không yên, tình huống Nam Nam bên kia không biết rốt cuộc như thế nào, lại nghe được giọng nói của anh hai, Lâm Khả Nhi liền đứng dậy, "Anh hai, sao anh lại tới đây? Mau đi vào!"

"Anh hai, Nam Nam sao rồi, có tiến triển gì không?"

Lâm Lập Phong vừa mới ngồi xuống, Lâm Khả Nhi gấp gáp không chờ nổi hỏi.

Lâm Lập Phong yêu thương vuốt đầu Lâm Khả Nhi  cười cười, "Được rồi, đừng lo lắng, trước tiên lấy cho anh ly cà phê."

Nghe được anh hai nói như vậy, chắc chắn chuyện này đã xong xuôi, Lâm Khả Nhi đứng dậy pha một ly cà phê cho Lâm Lập Phong, đem cà phê đặt trước mặt hắn, sau đó cô cũng thuận thế ngồi xuống, đôi tay bất an khoanh vào nhau, tạo thành chữ thập, "Anh hai, hiện tại anh có thể nói cho em biết Nam Nam thế nào rồi? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, ai muốn hại cậu ấy?"

"Em đừng vội, hỏi nhiều vấn đề cùng một luc anh không trả lời được, hỏi từng cái một."

Biết được Cố Nam Nam không có việc gì, Lâm Khả Nhi cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Không có việc gì là tốt rồi, cậu ấy không có chuyện gì là tốt rồi."

Lâm Lập Phong nhìn em gái hắn lòng tràn đầy vui mừng, con mắt không gợn sóng chợt xẹt qua một tia đau lòng, "Khả Nhi, về sau không cần lo lắng về người khác, cần phải suy nghĩ cho bản thân, em phải biết yêu thương chính mình."

"Em biết, anh hai, anh nói điều này em hiểu, em không phải còn nhỏ, không cần xem em như con nít mà đối đãi nha!"

"Ở trong mắt anh hai, em vĩnh viễn còn nhỏ, còn có, mẹ nói em đã không về nhà trong một thời gian dài, rất nhớ em, có thời gian về nhà nhiều một chút."

"Cái nhà đó em không cần trở về." Lâm Khả Nhi từ chối.

Cũng không phải cô chán ghét mẹ, tuy rằng ở mức độ thương yêu, mẹ tương đối thiên vị chị, nhưng lý do này không đủ để cô không trở về nhà, muốn nói vì cái gì cô không muốn trở về nhà, lý do kỳ thật cũng chỉ có một, chính là không muốn nhìn thấy người nào đó, đơn giản như thế mà thôi.

"Khả Nhi, cô ấy là chị của em!" Lâm Lập Phong nhìn thấu tâm tư Lâm Khả Nhi.

Lâm Khả Nhi không cao hứng, khuôn mặt tinh xảo vững vàng, "Là chị của em thì sao, là chị cũng có thể cướp bạn trai của em gái, là chị có thể xé quần áo của em gái, em không cần người chị như vậy, những gì em thích chị ta đều muốn đoạt lấy."

"Khả Nhi, em muốn nói ra  với chị em."

Từ nhỏ đã bị lưu lạc khắp nơi, mọi sự đau khổ gì cũng đều đã trải qua, thậm chí bị người vứt bỏ nhiều lần, thật vất vả mới có thể tìm trở về, vào Lâm gia làm đại tiểu thư, Lâm Lập Phong kỳ thật ít nhiều cũng hiểu được Lâm Thục Uyển. Chẳng qua cô làm quá mức cực đoan, cũng có thể hiểu được.

Bởi vì hắn và Lâm Thục Uyển giống nhau, từ nhỏ đã trải qua khó khăn.

Có thể trở lại Lâm gia, trở thành Lâm đại thiếu gia, cũng nhờ công lao của Lâm Thục Uyển ! Lúc ấy là Lâm Thục Uyển cương ngạnh yêu cầu, cha mẹ Lâm gia mới giữ hắn lại. Bằng không hắn sẽ không có hôm nay.

Đương nhiên, hắn nói như vậy cũng không có về bên  Lâm Thục Uyển, chỉ là cô từ nhỏ thật sự quá khổ, khả năng trong lòng sinh ra vặn vẹo.

Cho nên hy vọng Khả Nhi đừng quá so đo. Dù sao Khả Nhi cũng được lớn lên trong sự đầm ấm.

Vừa nghe đến Lâm Lập Phong cũng thiên vị Lâm Thục Uyển, cả người cô lập tức nổi dựng lông lên.

Ngừng một lúc, đứng lên, "Anh, anh đây là có ý gì? Chẳng lẽ anh cho rằng em sai, là em lòng dạ quá hẹp hòi, em cố ý chọc chị ấy sao?"

Mọi người đều hướng tới Lâm Thục Uyển kia. Hiện tại còn muốn cô nhường nhịn, thật là oan khuất, cô đương nhiên chịu không nổi.

"Không, anh không phải ý này."Lâm Lập Phong giải thích.

Lâm Khả Nhi cắt ngang, "Em không muốn nghe, từ lúc bắt đầu em đều biết, các người thiên vị chị ấy, mặc kệ chị ta làm cái gì đều đúng, em làm cái gì cũng sai, loại nhà đó em còn trở về làm cái gì."

"Khả Nhi."

"Không cần nói nữa, sự việc hôm nay anh giúp em, em thật vui vẻ, nhưng em cũng thật chán ghét anh như cũ."

Lâm Lập Phong sau khi rời khỏi, cũng không có đi mà ngồi trên xe hút thuốc.

Vốn dĩ muốn mượn cơ hội này, cùng cô vui vẻ, hiện tại lại bị hắn làm hỏng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro