Chương 137: anh trai thích cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Lập Phong trong lòng thực phức tạp, hắn không thể nào đi nói với Lâm Thục Uyển, lúc trước cô ấy dùng đến cái chết để Lâm gia giữ hắn lại, hắn có ân với Lâm Thục Uyển.

Ngồi trên xe, hắn hút thuốc rất nhiều, lại không có đi, hắn nghĩ rằng sẽ có nhiều thời gian ở bên cô, nhưng mà hắn cảm thấy hắn như cách xa cô ngàn dặm.

Khi nào cô mới mở lòng với hắn.

Lâm Khả Nhi biết hắn không đi, nhưng cô vẫn không đi ra, cô là người chịu ủy khuất, lại muốn cô có điểm thông cảm?

Chó má, còn muốn cô đi thông cảm cho bọn họ?

Cái gọi là thông cảm chính là đem đồ yêu thích của mình cho người khác, thậm chí là bạn trai, còn thích người cô thích, cô còn chưa đủ thông cảm sao?

Lâm Khả Nhi càng nghĩ càng giận, dứt khoát đóng cửa tiệm lại, cầm dù trực tiếp đi vào trong mưa.

Cô hiện tại muốn đi coi Nam Nam.

Lâm Lập Phong không nhanh không chậm đi theo phía sau, không có gọi cô, vẫn luôn im lặng theo phía sau.

Ngự Phong lái xe từ chỗ Mặc Lệ Tước đi ra, trên đường gặp được, Lâm Khả Nhi đang cầm dù đi đến.

Đô đô~

Ngự Phong dừng xe lại, quay cửa kính xe xuống, vẽ mặt xấu xa hướng đến Lâm Khả Nhi chào hỏi.

"Này, mỹ nữ. Muốn đi đâu! Anh cho em quá gian miễn phí một đoạn đường."

Tâm tình vốn dĩ không tốt, nhìn thấy Ngự Phong tâm tình càng xấu thêm.

Trực tiếp không để ý đến hắn tiếp tục đi lên. Ngự Phong vui cười đi theo, không ngừng tiếp tục ấn kèn.

"Người đẹp, đừng như vậy, tốt xấu cũng quen biết, đừng xem anh là người xa lạ."

Lâm Khả Nhi tức giận rống lên, "Đừng đi theo tôi."

"Khả Nhi, em lên xe trước đi, không sẽ bị cảm lạnh."

Ngự Phong biết cô không nói giỡn, biết cô đang giận hắn, nhưng thời điểm bây giờ không thích hợp để tức giận.

Nha đầu này rốt cuộc có bao nhiêu tức giận, mới có thể không lên xe mà dầm mưa.

Lâm Khả Nhi lười để ý đến hắn, theo sao là một tên chán ghét, hiện tại lại xuất hiện thêm một tên đáng ghét, cô rốt cuộc làm ra tội gì, như thế nào cảm giác không ai tha cho cô.

Lâm Khả Nhi bước nhanh hơn, đối với người không ngừng đi theo là Ngự Phong nói, "Tôi nói là anh không cần đi theo tôi, thực phiền phức."

Khóe miệng Ngự Phong tà mị cười nhạt, "Ai nha, Khả Nhi, sao em lại nói như vậy, một cô gái ở bên ngoài buổi tối thực không an toàn, cho là em ghét anh cũng được, không nhìn thấy vẫn chán ghét, anh nên chở em một đoạn! Muốn đi đâu?"

"Không liên quan đến anh, anh nhanh trở về chiếu cố nữ nhân của anh đi!"

"Khả Nhi, hiện tại chúng ta đang nói chuyện của em, nói như thế nào lại xoay qua chuyện của anh." Ngự Phong nhẹ nhàng nói, biết rõ tình cảm của cô đối với hắn, một hai còn giả ngốc, điểm này làm Lâm Khả Nhi thực sự tức giận.

Lâm Khả Nhi thật tức chết, làm một hành động ấu trĩ, đem dù dính đầy nước trực tiếp hất lên người hắn, sau đó tức giận nói, "Ngự Phong, anh muốn đi theo tôi, lần sau tôi sẽ cho anh ăn luôn một xô nước, anh có tin hay không."

"Anh tin, anh tin, em vẫn là lên xe đi!"

Hai người đang đấu võ mồm, không xa phía sau một chiếc xe chạy lên phía trước, mở cửa trực tiếp đem Lâm Khả Nhi bế lên xe.

Xe nghênh ngang rời đi.

Ngự Phong ngồi ở trong xe vẫn không nhúc, yên lặng nhìn xe rời đi, biểu tình trên mặt trở nên lạnh băng, nội tâm phức tạp, trong nháy mắt hắn như là muốn nhấn ga theo sau, đem vô cướp trở về.

Cuối cùng lý trí chiến thắng xúc động, cũng không có đuổi theo, vừa rồi hắn nhận ra người mang cô đi, nếu là hắn ta, như vậy hắn cũng không cần phải lo lắng cái gì.

Chỉ là.....

Đột nhiên cảm giác trong lòng vắng vẻ, dường như thứ gì của mình bị người khác cướp đi....

Không hiểu được bị bắt đi, khi Lâm Khả Nhi bừng tỉnh, mới phải hiện ra người ngồi bên cạnh không ai khác là Lâm Lập Phong.

"Anh làm gì, thả em xuống, en không cần anh đồng tình."

Lâm Lập Phong vẫn bình tĩnh lái xe, mặc kệ Lâm Khả Nhi nói gì, mắng cái gì, hắn hoàn toàn không nghe thấy.

"Lâm Lập Phong em đang nói chuyện với anh, anh rốt cuộc có nghe thấy không? Hảy trả lời em!"

Bị người khác làm lơ đang nói chuyện là cảm giác rất khó chịu, đặc biệt người này lại là anh trai mình.

"Anh, chuyện của em không cần anh bậm tâm, thật sự." Lâm Khả Nhi cúi đầu, đôi tay nắm chặt ống quần, giọng điệu không còn cường ngạnh như vừa rồi, "Anh, em có thể hiểu được hoàn cảnh của anh, Lâm Uyển Nhi là ân nhân của anh, không nói quá, nếu không phải cô ấy giúp đỡ hiện tại anh sẽ không như bây giờ, cho nên.... Em không muốn làm anh khó xử."

Lâm Khả Nhi biết được, trừ bỏ sự tình này, ở những việc khác, Lâm Lập Phong sẽ luôn luôn giúp đỡ cô, chỉ cần cô muốn, mặc kệ là gì hắn đều mua cho cô, mỗi năm đều mua quà sinh nhật cho cô, chỉ cần là sinh nhật dù bận cách mấy cũng sẽ ở cùng cô, điều này cô đều hiểu, chỉ là, trong lòng cô thực hỗn loạn, cho nên liền đem mọi phiền muộn phát tiết lên người hắn.

"Khả Nhi!"

"A?"

Lâm Khả Nhi đột nhiên xoay người, Lâm Lập Phong liền hôn xuống, cô không kịp phòng ngừa.

Một hồi lâu, Lâm Khả Nhi lập tức đẩy Lâm Khả Nhi ra, che môi đỏ mặt hét lên, "Anh làm gì vậy? Đây là trong nước, không phải nước ngoài."

"Anh biết. " Lâm Lập Phong thong dong trả lời.

"Anh biết còn hôn em. Thật là!"

Lâm Khả Nhi nhanh chóng chà lau đôi môi, nói lẩm bẩm, cụ thể nói gì, Lâm Lập Phong cũng không có nghe rõ ràng.

"Khả Nhi, em chán ghét khi anh hôn em sao?" Lâm Lập Phong đột nhiên hỏi.

Lâm Khả Nhi kinh ngạc, "Anh đột nhiên nói lời nói này, rất kỳ quái, anh rốt cuộc muốn biểu đạt ý tứ gì? "

"Anh muốn biểu đạt ý tứ gì còn chưa rõ ràng sao?"

Lâm Khả Nhi xem thường, chưa hết giận, "Nếu hiểu được ý của anh em còn hỏi làm gì?"

"Được là như thế này!"

Lâm Lập Phong thản nhiên diễn giải, như sự việc này không liên quan đến hắn nhìn cô nói từng câu từng chữ, "Bởi vì anh thích em."

"Phốc. "

Lâm Khả Nhi cười ra tiếng nói, "Anh, loại người chê cười này không cần xảy ra trên người em, chúng ta là anh em mà."

"Cũng không phải anh em ruột, không có quan hệ huyết thống, làm vợ chồng cũng có thể."

Lâm Khả Nhi: "...."

Cô lập tức đề phòng, "Anh à, từ khi nào anh lại thích đùa như thế, em nhớ rõ anh vẫn luôn nghiêm túc mà."

"Ừ, bây giờ anh cũng đang nghiêm túc nói với em chuyện rất quan trọng."

Kể từ khi hắn đến Lâm gia và nhìn thấy Lâm Khả Nhi, hắn đã thích cô bé này ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì ngại với thân phận của mình, vẫn luôn không dám thổ lộ, hơn nữa bây giờ hắn có đủ khả năng mang lại hạnh phúc cho cô.

Vốn dĩ không có ý điểm nói vào ngày hôm nay, như thấy cô sao khi nhìn thấy Ngự Phong liền thất lạc hồn phách như thế, tình cảm giấu trong lòng hắn lập tức bùng lên, nhịn không được mà nói ra. Thật ra hắn cũng cảm thấy thời cơ bây giờ cũng đúng lúc.

Lâm Khả Nhi trở nên nghiêm túc, "Anh, anh hơi quá đáng rồi đấy, ngay cả khi em nói chọc anh nổi giận, nhưng cũng không đến mức trừng phạt em như vậy chứ?"

"Trừng phạt?" Lâm Lập Phong đỗ xe bên lề đường, " Em cảm thấy anh là loại người dễ hôn phụ nữ sao?"

"...." Cái này không phải, chẳng qua, hắn đột nhiên thổ lộ, làm cô thực sự lắp bắp kinh hãi. Thật sự đến bây giờ cô vẫn hoàn toàn không tin.

Người anh trai vẫn luôn bên cạnh mình lại nói thích mình gì đó, loại chuyện chó máu này không phải đều xuất hiện trong tiểu thuyết sao? Hiện tại lại xảy ra trên người mình, làm sao cô có thể thích ứng ngay lập tức chứ?

"Sao không trả lời? Tốt xấu gì anh thổ lộ ra rồi, cũng muốn em cho anh một đáp án nha."

Hắn như cũ bộ dạng bình tĩnh thong dong  việc này làm sao cô có thể trả lời?

"Anh à, anh đừng.... "

"Ách, xem ra vừa rồi anh biểu đạt không rất rõ ràng, xem ra phải nói lại một lần nữa." Nói xong tiếp tục hôn lên môi cô.

"Um, um...."

Lần này thời gian hôn dài hơn, sức mạnh cũng tăng lên, thậm chí lấy tay giữ đầu cô, làm cô không có cách nào phản kháng, nhìn qua là biết hắn đang cường hôn cô.

Sau khi hôn thật lâu, hắn mới buong ra, "Lần nay, em có cảm thấy rõ tâm tình của anh không?"

"Anh, ngươi...."

"Lần này hiểu được tâm ý của anh chưa?"

Hắn đột nhiên tới gần cô làm cô cảm giác được áp lực lớn, thậm chí không tự giác lui về phía sau, muốn tránh hắn đụng vào, "Anh, anh thật là xấu xa!"

"Ý của em là em hiểu được anh thích em rồi sao?"

"Ý em không phải vậy!" Lâm Khả Nhi che mặt lại, sắc mặt nóng lên, cô hiện tại không muốn ai nhìn thấy bộ dạng này của mình, hơn nữa người cô thích trước nay chỉ có một người. Điều này cô rất rõ ràng.

Cho nên, dù biết tình cảm này của anh trai, cô cũng không có khả năng đáp ứng lại.

"Vậy ý em là gì, muốn đáp ứng anh sao?"

"Sao có thể, anh đối với em là anh trai của em."

"Anh chưa từng xem em như là em gái!"

"....Nếu anh nói như vậy em cũng.... Kỳ thật em đã có  người trong lòng."

Ở trước mặt anh trai, Lâm Khả Nhi cũng không muốn giấu diếm, "Kỳ thật từ trước đến giờ em vẫn luôn thích.... "

"Anh biết rõ em thích Ngự Phong, anh đã biết từ lâu."

Đúng vậy, từ khi còn nhỏ hắn đã biết, mỗi lần Ngự Phong tới nhà chơi, ánh mắt cô đều dừng trên người hắn,  chưa bao giờ dời đi, mỗi lần có thể cùng hắn nói chuyện một câu, cả ngày đều vui vẻ. Gương mặt hạnh phúc tươi cười như ánh sáng mặt trời, ngày đó hắn đã biết đến.

"Anh, anh...."

"Cũng chính vì biết em thích hắn, anh chưa từng nghĩ muốn đem điều trong lòng này nói với em, nhưng hiện tại không giống nhau, Ngự Phong đã cùng chị em kết hôn, Khả Nhi, em nên buông tay. Em hẳn đã rõ, anh cũng không thua kém gì hắn bất luận cái gì."

Những lời này nghe rất bình thường, như thế nào lại khiến cho cô mặt đỏ tim đập chứ?

"Anh không miễn cưỡng em sẽ cho anh đáp án, anh sẽ chờ, đã chờ nhiều năm như thế rồi, chờ thêm một chút nữa cũng không sao."

"Nhưng em...."

Lâm Khả Nhi đang chặt hai tay vào nhau, "Anh, em không thể đáp ứng anh."

Lâm Khả Nhi liền cự tuyệt.

"Vì cái gì?"

Lâm Khả Nhi đau khổ cười, cười đến thực châm chọc, rơi nước mắt nói, "Nếu em nói cho anh biết một tuần trước khi Ngự Phong kết hôn, em cùng hắn đã lên giường, anh còn thích em sao?"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro