Chương 139: Rốt cuộc là ai muốn giết cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Lệ Tước bước đến bên cạnh thi thể, ngồi xuống kiểm tra từng ngóc ngủ của thi thể một cách cẩn thận.

Sau đó Tư Bạch cũng vội vàng chạy đến.

"Lệ Tước  mọi chuyện thế nào rồi?" Tư Bạch rất lo lắng, vừa nghe thấy xảy ra chuyện, hắn lập tức bay trở về từ nước ngoài, máy bay vừa hạ cánh, hắn lập tức lên núi.

"Cô Cố thế nào?"

Tư Bạch vừa nói ra lời này, nhiệt độ không khí xung quanh lập tức giảm đi vài độ, Tư Bạch ngơ ngác nhìn Ngự Phong chăm chú, "Cuối cùng tình hình là gì cậu nói đi chứ!"

Ngự Phong run lên vài cái, hai tay mở ra và lắc đầu, ý bảo hắn không biết, lúc này ngay cả khi biết cũng không thể nói, chẳng lẽ không nhìn thấy sắc mặt của lão đại đang dần trở nên tối tăm sao?

Hắn còn muốn sông thêm nhiều năm nữa.

Thấy Ngự Phong không nói, Tư Bạch đem tầm mắt khi dễ dừng trên người Vân Lý, Vân Lý so với Ngự Phong càng nhát hơn, trực tiếp quay đầu làm bộ không phát hiện.

"Lệ Tước.".

"Cậu thật quan tâm đến cô ta quá!" Mặc Lệ Tước nói những lời này không nhanh không chậm, lời nói như gió,  nhưng làm cho người nghe không thể đứng dậy được, ngược lại vô cùng nặng nề.

Tư Bạch cảm nhận được ánh mắt sắt bén Mặc Lệ Tước, giật mình giải thích, "Đương nhiên, Lệ Tước, tớ đến giờ vẫn luôn hối hận lúc trước lừa gạt cô ấy trở thành món đồ chơi của cậu, tớ vẫn tự trách đến bây giờ, nếu không phải.... "

Sát khí, mười phần sát khí.

Tư Bạch nhanh chóng ngậm miệng lại, "Bỏ đi, coi như tớ chưa có nói gì."

Mặc Lệ Tước dần thu hồi sát khí, trở nên im lặng, ban đêm rất tối nên không thấy rõ biểu tình của hắn, nhưng thấy bóng dáng hắn có thể cảm nhận được hắn tự trách bản thân hắn, "Tớ không coi cô ấy là món đồ chơi, là người tớ quan tâm."

"Chuyện lạ!" Ngự Phong giống như xem kịch vui, "Lệ Tước, chẳng lẽ cậu đang thổ lộ sao?"

Rốt cuộc hắn cũng thừa nhận. Không tồi, không tồi.

Dựa theo tiến triển của tiểu thuyết, kế tiếp chính là con đường theo đuổi vợ dài dòng.

Ngự Phong đi đến vỗ vai Mặc Lệ Tước, tỏ vẻ cổ vũ, "Đại ca, cậu cần nỗ lực nhiều hơn."

"Cút đi."

Tuy rằng hắn tức giận, nhưng giọng nói cũng không còn mãnh liệt, tựa hồ ôn hòa đi nhiều.

Vân Lý cạnh bên cũng giật mình, tam ca hắn như vậy chưa bao giờ thấy qua. Hắn rất muốn nhìn thấy, rất muốn nhìn thấy biểu hiện này của tam ca nha!

Vân Lý lấm la lấm lét đi lên, chuẩn bị quay nhìn hắn, đúng lúc này Mặc Lệ Tước quay đầu lại, Vân Lý dừng bước chân, từng bước lùi về sau, theo sau dứt khoát cất bước chạy đi, hướng đến Ngự Phong, "Tứ ca, mau cứu tôi."

"Cứu cái rắm, chính cậu tìm đường chết."

"Làm ơn, tớ hiện tại sám hối, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy?"

"Thấy." Đôi tay Ngự Phong khoanh trước ngực thật nghiêm túc gật đầu, "Không có việc gì, cậu tiếp tục sám hối đi."

"Tứ ca, cậu thấy chết mà không cứu, sinh con ra không có lỗ đít."

Kết quả, Ngự Phong trực tiếp đá hắn bay đi, Vân Lý bị thương xoa mông của mình, vẻ mặt khóc lóc nhăn nhó trông rất khó coi.

"Tớ nói này Tứ ca, cậu khi nào trở nên bạo lực như vậy, tớ nhớ rõ cậu đối với tớ thực ôn nhu. Lúc trước chúng ta ngủ chung còn đắp chung một cái chăn."

Nói đến chuyện này, Ngự Phong cả người cảm thấy không tốt, nguyên nhân chính là chuyện này, có đoạn thời gian dài hắn đều sống trong địa ngục, thậm chí nói ra tới đều cảm thấy mất mặt.

"Cậu còn dám nói tới sự việc kia?" Ngự Phong giữ chặt tay Vân Lý ở sau lưng, mỗi từ hắn nói ra hàm chứa sắc nhọn.

"Ha ha ha."

Tư Bạch nở nụ cười, "Thời gian dài như vậy các cậu vẫn còn cảm tình thật tốt."

"Cậu câm miệng lại!" Ngự Phong trực tiếp rống lên.

Tư Bạch khổ sở hướng tới Lệ Tước, "Ô ô....Tốt xấu gì tớ cũng là Nhị ca, vậy mà lại bị nói như thế, còn bị ghét bỏ nữa, Lệ Tước, cậu phải làm chủ cho tớ đấy nha!"

Ngay khi Tư Bạch sắp bổ nhào vào Mặc Lệ Tước, hắn đã dễ dàng lui về phía sau hai bước, kết quả gương mặt Tư Bạch đẹp trai ngã trên mặt đất dính đầy đất bùn.

Ngự Phong và Vân Lý thấy tình huống như vậy nhịn không được cười.

"Các cậu nháo đủ chưa."

Tất cả mọi người không dám lên tiếng, cái Tam ca này tức giận thật rồi.

Mặc Lệ Tước hít sâu một hơi, trấn định xuống, trầm giọng, "Đủ rồi, đừng náo loạn nữa, nói ra suy nghĩ của mấy cậu đi."
....

Cố Nam Nam sau khi tỉnh lại cũng không có đến công ty, bởi vì tình huống này không có cách nào đi làm, chỉ có thể đem công ty giao cho Du Minh Tuấn xử lý.

Nhưng hai ngày nay bên Du Minh Tuấn cũng không liên lạc được, Cố Nam Nam nằm ở trên giường bệnh lo lắng, thậm chí không có tâm trạng ăn uống. Hai ngày nay  Mặc Lệ Tước không có ở nhà, cũng không biết đã đi đâu, trừ việc bác sĩ đúng giờ lại đến đây kiểm tra sức khỏe cô, cơ hồ không thấy người khác tới.

Di dộng không thấy, muốn liên lạc ai đều khó khăn. Cố Nam Nam nằm ở trên giường, nghĩ đến ngày đó chiếc xe kia hướng tới cô mà đâm tới, bóng người bên trong có chút quen thuộc, giống như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi.

Cố Nam Nam gõ đầu, đột nhiên, mắt sáng lên, cái người tài xế đó, cô đã nhớ ra.

Tai nạn lúc trước, người tài xế xe tải tông tới cô là cùng một người. Như vậy những tai nạn này không đơn giản là tai nạn xe cộ, mà là có âm mưu giết người. Rốt cuộc ai muốn giết cô?

Trong khoảng thời gian ngắn Cố Nam Nam không nghĩ ra, là đối thủ một mất một còn trong công ty? Hay là Mặc Tuyết?

Trừ bỏ hai người này, cô không nghĩ sẽ có người khác.

Còn có ngày đó khi cô trong trạng thái hôn mê, tựa hồ nghe được có người gọi Tuyết Nhi?

Chẳng lẽ là Mặc Tuyết?

Những việc này giống như một cây kim châm vào đại não cô. Cô cần bình tĩnh, phải bình tĩnh lại, không thể hấp tấp đưa ra kết luận, phải suy nghĩ kỹ lại một lần nữa.

"Nam Nam."

Ngay cánh cửa vang lên giọng nói.

Cố Nam Nam muốn đứng dậy đi mở cửa, nhưng thân thể trên dưới toàn thân đều là vết thương, không thể di chuyển động, đành phải ngồi trên giường nói vọng ra, "Cửa không khóa, trực tiếp vào đi."

Trên tay Lâm Khả Nhi cầm rổ trái cây và hoa tươi đem đến, thời điểm thấy trên cánh tay và mặt Cố Nam Nam đầy vết thương nghẹn ngào khóc lên. Ôm chặt Cố Nam Nam, "Nam Nam, cậu chịu khổ rồi."

"Đau, đau, đau."

Cô hiện tại là người bệnh, thiếu chút nữa là đi đời nhà ma rồi.

Lâm Khả Nhi lập tức buông tay, cô thật kích động mà quên Cố Nam Nam còn đang bị thương, lập tức xin lỗi, "Xin lỗi! Bất quá cậu da thật béo, ôm một chút vẫn không chết được."

Cố Nam Nam liếc Lâm Khả Nhi, "Cậu đi đi. Cậu tới thăm bệnh, hay là chê cười tớ?"

Lâm Khả Nhi cấm hoa xong, ngồi xuống, "Tất nhiên là tới thăm cậu."

Nhìn Cố Nam Nam bị thương từ đầu đến chân, trông rất ghê người, "Nam Nam, chuyện này là sao?"

"Do người hại." Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lâm Khả Nhi có thể tưởng tượng được hoàn cảnh lúc đó đau đớn và tàn nhẫn đến cỡ nào.

Cậu ấy nhất định chịu bao nhiêu đau đớn, ngất xỉu không biết bao nhiêu lần. Nhịn thấy cậu ấy tâm cô cũng đau lên.

"Rốt cuộc là ai hại cậu?" Nếu như cô biết, tuyệt đối đem người kia chặt ra làm tám khúc, ném cho biển cho cá ăn.

"Cái này, tớ hiện tại không rõ lắm, bất quá nếu phải nói ra, có vài người trong diện tình nghi."

Vừa rồi cô tự hỏi mình, khả năng chỉ có vài người.

"Nói nghe xem."

"Mặc Tuyết, đối với việc Du Minh Tuấn, cô ấy vẫn luôn hận tớ. Còn có nhà máy đen bị kiểm tra đến cùng, muốn trả thù tớ. Còn có giám đốc tài chính trong công ty của Mặc Lệ Tước, bị tớ vạch trần hắn ta làm giả sổ sách. Cuối cùng.... "

Cái cuối cùng Nam Nam do dự một chút, cái này theo lý mà nói không có khả năng, không muốn bỏ sót, cô vẫn tính vào.

"Cuối cùng chính là thanh mai trúc mã của Mặc Lệ Tước, Mạc Đồng, mới từ nước ngoài trở về, cho nên tớ cảm thấy ra cái ít có khả năng."

"Thanh mai trúc mã?" Lâm Khả Nhi kinh ngạc nói, "Cái này tớ như thế nào trước nay chưa từng nghe nói qua?"

"Vậy hả?"

Cô cùng Ngự Phong từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ngày thường không có việc gì sẽ nói chuyện của Mặc Lệ Tước, ngay cả Mặc Lệ Tước thích em gái hắn cô biết rất rõ, nhưng nói đến thanh mai trúc mã của Mặc Lệ Tước, cô trước nay chưa nghe nói qua nha! Chuyện này thật kỳ quái.

Cố Nam Nam hoài nghi,"Cậu ngạc nhiên cái gì? Có phải thấy tớ phúc lớn mạng lớn, hồng phúc tề thiên không."

Lâm Khả Nhi xem thường, "Được rồi, cậu mạng lớn, cậu cho rằng cậu là Tề Thiên Đại Thánh hay là Đông Hải Long Vương? Còn có hồng phúc tề thiên nữa!"

Lâm Khả Nhi nói với vẻ mặt ghét bỏ, nhưng ngay lúc nhìn thấy vết thương ở tay Cố Nam Nam, giọng nói trở nên vô cùng dịu dàng, "Có điều, cậu không chết thật sự là quá tốt."

"Tất nhiên, mình phải sống thật tốt để chứng kiến cuộc sống hạnh phúc sau này của chúng ta không phải sao?"

Lúc bọn họ ở bờ biển ngày hôm đó, đã thực hiện một lời hứa, phải sống, sống tự hào, sống rực rỡ.

Sao có thể vì chút chuyện này mà chết được chứ? Cô vẫn không yếu đuối đến vậy.

"Cậu nói phải."

Lâm Khả Nhi cũng vô cùng tin tưởng, những chuyện không cần thiết đó đều cho chúng nó đi gặp quỷ đi thôi, bây giờ các cô chỉ cần sống tuyệt vời và tự mình là đủ rồi.

"Ồ, đúng rồi."

Cố Nam Nam muốn ngồi dậy, Lâm Khả Nhi vội vàng đến quay giường cho cô, quay đầu giường lên cao một chút, Lâm Khả Nhi cẩn thận lấy gối lót cho cô, lúc này mới ngồi xuống mép giường hỏi, "Cậu muốn nói gi?"

"Gần đây chuyện công ty thế nào rồi?"

"Cái này.... "

Sắc mặt Lâm Khả Nhi khẽ thay đổi, nhưng cô giấu đi rất nhanh, cười khẽ ra tiếng, "Cậu yên tâm đi, có anh ta ở đấy nhất định sẽ phát triển không ngừng."

Thật ra cô không dám nói với Nam Nam, ngay cái đêm cô bị tai nạn giao thông, Du Minh Tuấn cũng biến mất, đến bây giờ vẫn không có tin tức.

Bây giờ công ty do Quý Bắc Thần xử lý.

Ban đầu Quý Bắc Thần đang đi nước ngoài, nhưng vừa nghe thấy Nam Nam xảy ra chuyện, đã lập tức gấp gáp trở về, phỏng chừng hai ngày nay vẫn đang xử lý chuyện công ty, bận tối mày tối mặt.

Thậm chí là thời gian đến thăm Nam Nam cũng không có.

"Ồ, vậy à, mình đây an tâm rồi."

Lâm Khả Nhi cũng mỉm cười theo, "Cho nên là, cậu đừng suy nghĩ bất cứ điều gì cả, dưỡng thương cho thật tốt đi biết không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro