Chương 140: Anh thật sự yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, được rồi, mình biết rồi, nhất định sẽ dưỡng thương cho thật tốt." Cố Nam Nam mỉm cười, mặc dù trông rất khó coi bởi vì vết thương ở trên mặt.

Lâm Khả Nhi đau lòng vuốt ve mặt cô, "Rốt cuộc là cái tên nào lại dám đem con gái mà biến thành như vậy, đừng có cho tớ phát hiện, tớ nhất định băm hắn ra."

"Mình không có việc gì!"

Vết thương ngoài da một ngày nào đó sẽ lành lặn, nhưng vết thương tâm linh, lại không có dễ dàng tốt lên được.

Hiện tại biết được, tai nạn xe cộ không có khả năng là tình cờ, mà là có ý định tổn thương cô, tâm tình cô càng không thể bình tĩnh trở lại. Cô thật sự muốn nhanh chóng tìm ra hung thủ!

Nhưng loại tình huống trước mặt này, có thể đứng lên đi đứng thật sự khó khăn, làm sao mà tìm người?

Cho nên chỉ có thể chính mình mau chóng bình phục, cơn bão lớn đều đã qua, chút bọt sóng này hoàn toàn không thể đánh bại cô được, chắc chắn.

Những người tổn thương cô, cô sẽ trả lại hết, cho dù có một số người hiện tại cô không thể đụng đến, quân tử báo thù mười năm không muộn, cô tuyệt đối sẽ không để bọn họ ung dung ngoài vòng pháp luật.

Bởi vì cửa hàng bán hoa buôn bán thật tốt, ngồi nói chuyện với Cố Nam Nam một chút, cô liền phải trở về, thời điểm trở về mắt có chút muốn khóc.

Có lẽ bởi vì nội tâm áy náy cùng đau lòng, lúc vừa lên xe, Lâm Khả Nhi liền nhịn không được khóc thành tiếng.

Cô thật là quá vất vả!

Rất nhiều lần cô muốn đem chân tướng tàn khóc kia nói ra, nhưng mỗi lần đến lúc này, nhìn bộ dáng của cậu ấy, muốn nói ra giống như bị mắc xương cá ở cổ họng, mỗi lần đều yên lặng đem nuốt trở về.

Bởi vì cô không rõ lắm nếu đem chân tướng sự việc nói ra, Nam Nam còn có thể hay không mất hết sự kiên cường?

Trong lòng có một nỗi băn khoăn, mới làm cô không có biện pháp nói ra.

Không biết lúc sau Nam Nam biết rõ sự tình, sẽ đối xử với cô như thế nào, không phải vì như vậy mà chán ghét cô đi?

Nghĩ đến đây cô càng thêm rối rắm.
....

Thời gian buổi tối ăn cơm, cho rằng chỉ có một người ăn, kết quả người đưa cơm lên không phải là dì Lý, mà là Mặc Lệ Tước.

Mặc Lệ Tước cong môi, một câu cũng không nói, chỉ đem đồ ăn để ra hoàn hảo, sau đó múc một muỗng để lên miệng thổi thổi, đưa đến bên Cố Nam Nam, "Đã nguội, ăn chút."

Cố Nam Nam liếc hắn một cái, an tĩnh há miệng, kết quả ăn đồ ăn hắn đưa tới, ngoan ngoãn nuốt.

Mặc Lệ Tước hơi giật mình, cho rằng Cố Nam Nam sẽ tức giận quay đầu không ăn.

Nhìn thấy cô ăn, trong lòng có bao nhiêu vui vẻ.

Lại múc một muỗng, thổi thổi đưa đến bên miệng cô, Cố Nam Nam mở miệng yên lặng ăn.

"Hôm nay thực ngoan."

"Anh hy vọng tôi không ngoan?"

Cố Nam Nam xem thường, tình huống hiện tại cô không còn sức lực cùng hắn cãi nhau đâu.

Chẳng lẽ hắn không rõ, cô hiện tại chỉ muốn tiết kiệm sức, khôi phục sớm một chút mà thôi.

"Em mỗi ngày đều như vậy, thật tốt biết bao?"

Phụ nữ lúc an tĩnh vẫn là đáng yêu. Tuy rằng cô có lúc nóng bỏng cũng thật làm người khác thích.

Cố Nam Nam lười biếng nhìn đến hắn, cố gắng ăn, cũng không có nói chuyện.

Mặc Lệ Tước cũng có thể hiểu, lúc sau không có nói thêm, vẫn luôn im lặng đút cơm cho cô xong, đứng dậy cầm lấy bàn ăn đi ra ngoài.

"Mặc Lệ Tước."

Trong nháy mắt hắn rời đi, Cố Nam Nam đột nhiên gọi hắn.

"Sao?" Hắn xoay người.

"Không có gì." Cố Nam Nam lại không nói.

Là có chuyện muốn nói cùng hắn.

"Đừng lo lắng, anh không đi, trong chốc lát sẽ lên với em, có cái gì đến lúc đó nói sau!"

Cố Nam Nam tức giận không thôi, cái người đàn ông này mặc kệ khi nào nói chuyện đều là kiêu ngạo như vậy, thậm chí mọi chuyện xảy ra trong mắt hắn đều là giống nhau.

Nhắm mắt nghỉ ngơi, hít sâu.

Qua một thời gian ngắn, Mặc Lệ Tước đẩy cửa đi đến, lần này trong tay hắn còn cầm thuốc, "Nam Nam, đem quần áo cởi ra."

"Cái gì?"

Vừa bước vào liền ra lệnh cô cởi quần áo, đây trước là muốn gì. Thấy hắn cầm lọ thuốc cùng tăm bông, cô sửng sốt một chút, không có làm gì chỉ là nhàn nhạt nói, "Đưa đây, tôi tự mình làm."

"Chỗ nào của em mà anh chưa từng thấy qua?"

Nói là nói như vậy, nhưng thời điểm đều là bất đắc dĩ, cũng không phải cô tự nguyện, tuy rằng thời điểm cũng có phụ họa cùng hắn, nhưng thân thể kết hợp với nhau không nhất định có tình cảm mới kết hợp, cũng có nhiều nguyên nhân khác, như là sinh lý dục vọng, đây cũng thật sự là bình thường không phải sao?

Tóm lại cô cho rằng hai người bọn họ nhất định sẽ không có tình cảm.

Hắn đã đi tới trước mặt cô, ngồi ở mép giường, duỗi tay cởi quần áo cô, tay mới vừa đụng vào vết thương, Cố Nam Nam nhíu mày, sợ tới mức Mặc Lệ Tước thu hồi tay, "Như thế nào, có phải rất đau không?"

"Anh nói lời này không phải vô nghĩa sao? Đổi lại là anh thử xem?"

Cố Nam Nam thật không khách khí trực tiếp đáp trả, dù sao hai người bọn họ bên nhau vĩnh viễn đều là xảy ra xung đột, không có hòa thuận được một ngày. Kỳ thật đến bây giờ Cố Nam Nam cũng không rõ, Mặc Lệ Tước rốt cuộc có coi trọng cô một chút, vì cái gì đến bây giờ đều không có buông bỏ cô.

"Mặc Lệ Tước, chúng ta kết thúc hợp đồng hôn nhân đi!"

Hiện tại công ty đã đi vào quỹ đạo, ba bên kia tình huống dần dần chuyển biến tốt đẹp, cô cũng muốn xuất ngoại chăm sóc bọn họ.

Một mình ở trong nước thật sự rất cô đơn.

"Nếu anh cảm thấy lo lắng tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với Du Minh Tuấn, tôi hiện tại có thể cam đoan với anh, chỉ cần hợp đồng hôn nhân kết thúc, tôi liền sẽ xuất ngoại, sau đó sẽ không bao giờ trở về. Như vậy anh sẽ không lo lắng tôi có cơ hội gặp Du Minh Tuấn."

Hiện tại bọn họ bên nhau cũng không có giá trị gì hết. Mặc kệ là phương diện gì, bên nhau đã không còn ý nghĩa. Nói như vậy Mặc Lệ Tước cũng phải biết rõ ràng.

"Không, anh sẽ không để em rời đi, đương nhiên anh cũng sẽ không cho em đi gặp hắn, anh nói rồi em là của một mình anh, từ đầu đến chân đều là của một mình anh."

Hắn đặt tay lên chăn, đem chăn nắm đến nhăn dúm dó, lạnh lùng bá đạo tuyên bố.

Hắn nhẹ nhàng ôm cô, lại sợ làm cô bị đau, không dám ôm thật chặt, ở bên tai cô nhỏ nhẹ nói, "Nam Nam, anh không có bảo vệ em thật tốt, thật sự rất xin lỗi, em biết không, ngày đó biết được em xảy ra chuyện, tâm anh đau cỡ nào! Còn một chuyện em không biết, anh chính là yêu em, anh thật sự rất yêu em!"

"...."

Cố Nam Nam nghe được vẻ mặt khó hiểu, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Nói yêu cô?

Lúc này có cái gì mà vui đùa, vẫn là nói muốn làm cô giảm bớt đau đớn nói ra bị chê cười?

"Mặc Lệ Tước tôi đã nói rồi anh sẽ không yêu bất cứ ai."

Cô và Mặc Lệ Tước giống nhau một điểm, đem ý nghĩa ban đầu tiêu diệt hoàn toàn.

"Anh nói anh yêu em, vì cái gì em không tin anh!"

Nói đến cái này cũng nên là có thể lý giải được. Vẫn luôn không đối xử tốt với cô, cô sau khi bị thương đột nhiên nói yêu cô, đổi lại là người khác đều không có khả năng tiếp thu được!

"Rốt cuộc muốn như thế nào em có thể tin tưởng anh?"

"Mặc Lệ Tước, anh làm tôi đau."

Mặc Lệ Tước lập tức buông lỏng tay co ra, "Thực xin lỗi, anh không phải cố ý, chỉ là tưởng tượng đến em phải rời khỏi anh, anh liền...."

Một tên nhấc tay vô thố thật là một người lạnh máu vô tình Mặc Lệ Tước mà cô biết sao?

"Mặc Lệ Tước, anh đừng nói giỡn."

Cố Nam Nam như cũ không tin, hắn sẽ thật sự yêu cô, nguyên nhân chính là vì có tín niệm như vậy, khoảng thời gian ở chung bên nhau thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, mỗi thời mỗi khắc duy trì thanh tĩnh, mới sẽ không trầm luân đi vào.

Cho nên, đến bây giờ ngàn vạn lần không cần nói thích cô, nói lời yêu thương tới cô, nếu không cô sẽ bị lạc phương hướng.

Bị lạc phương hướng, liền sẽ giống như đi vào rừng rậm nguyên thủy, tìm không thấy con đường từng đi qua. Cô đã đi lạc một lần, lúc này không nghĩ lại bị lạc.

Cho nên thỉnh buông tha cô đi!

"Anh không có nói giỡn, Nam Nam, em hiện tại nói cho anh biết, anh phải làm như thế nào, mới có thể đủ làm em hoàn toàn hiểu rõ tâm ý của anh đối với em."

Nếu đổi là người khác, cô sẽ cảm động đến chết.

Nhưng người này là Mặc Lệ Tước tha thứ cô thật sự cảm động không nổi.

Cố Nam Nam vẻ mặt đề phòng, tuy rằng thời gian sinh hoạt ở bên nhau không nhiều lắm, nhưng cô hiện tại mơ hồ có thể miễn cưỡng thấy rõ hắn có ít thành ý, chẳng qua đều đã quá muộn. Đều không còn kịp rồi, cô chỉ có thể hướng phía trước, sẽ không lại lui về phía sau.

"Nếu tôi muốn anh hướng tới tôi quỳ xuống cầu hôn tôi trước mọi người ở Hải Thành, anh có thể làm được sao? Làm được đến đó nói ra tôi còn có lẽ sẽ suy xét muốn đáp ứng anh hay không?"

Loại chuyện này ngẫm lại biết là cố ý làm cho hắn nản, tốt nhất có thể biết khó mà lui, như vậy liền vạn sự cát tường.

Lại không nghĩ đến, hắn cư nhiên lập tức đáp ứng xuống.

"Tốt, một lời đã định, chỉ cần anh làm được, em liền đáp ứng cho anh cơ hội theo đuổi em trước."

Cố Nam Nam cơ hồ toàn thân cứng đờ vô pháp nhúc nhích, cô thật sự không tin, trên người Mặc Lệ Tước rốt cuộc đã xảy ra cái gì, như thế nào tính tình đột nhiên chuyển biến, lại có cảm giác được hơi thở âm trầm khủng bố.

"Được, hiện tại chúng ta trước không nói vấn đề này, anh bôi thuốc cho em trước."

Rút đi quần áo, Cố Nam Nam an tĩnh nằm trên giường, hai tay đặt ở trên gối, đầu nằm lên hai cánh tay, còn đang suy nghĩ vấn đề Mặc Lệ Tước vừa nói. Người này thật sự kỳ quái!

Trong đầu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

Bộ dáng vừa rồi làm cho người ta cảm giác có vẻ nghiêm túc, tựa hồ hắn thật sự sẽ làm như vậy.

Rốt cuộc hắn sẽ làm như thế nào?

Kỳ thật cô cũng có chút tò mò.

Bất quá, vấn đề cô để ý chính là cái gì làm tâm tính hắn thay đổi.

"Uhm!"

Tăm bông di chuyển ở trên thân thể của cô, mặc dù động tác rất nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt chạm vào miệng vết thương, cảm giác xé rách nóng rực và đau đớn làm cô không ngừng phát ra âm thanh rất nhỏ.

Mỗi khi lúc này, Mặc Lệ Tước sẽ luôn cẩn thận thổi vào miệng vết thương cô, nhẹ nhàng hỏi, "Làm em đau sao?"

Mỗi lần đụng vào hắn đều thật cẩn thận, giống như là che chở bảo bối yêu dấu của chính mình.

Cố Nam Nam là con người, trong lòng cũng sẽ ấm áp.

Cô nằm trên giường, sâu kín mở miệng, "Anh rốt cuộc là yêu tôi ở điểm nào?"
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro