Chương 141: Hạnh phúc tới quá đột ngột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời vừa nói ra khỏi miệng ngay cả chính Cố Nam Nam đều cảm giác kinh ngạc, như thế nào đột nhiên lại nói ra loại lời nói này, "Coi như, tôi chưa nói gì."

Chẳng qua là thời điểm trong lúc này không đúng.

Mặc Lệ Tước tự nhiên cũng không nghĩ Cố Nam Nam sẽ hỏi như vậy, giữa mày tự nhiên giãn nở ra, "Anh yêu mọi nơi của em, yêu tính quật cường, yêu tính hiền ôn nhu, yêu sự khả ái, yêu toàn bộ."

Hắn tới gần ở lưng cô nhẹ nhàng thổi miệng vết thương, có chút ngứa, tựa như là khiêu khích.

Cố Nam Nam khuôn mặt hơi hồng hồng, còn đang nằm úp, hắn cũng không có thấy.

Cô hừ nhẹ, "Anh cho rằng nói vậy, tôi liền sẽ tin tưởng sao?"

Tuy rằng lời nói là nói như vậy, nhưng giọng nói hiển nhiên là hoàn toàn ôn nhu xuống, ngược lại cho người ta một cảm giác đáng yêu ve vãn.

Khóe miệng hắn cũng treo mỉm cười, "Hảo, hiện tại ngồi dậy, anh mặc quần áo cho em."

Vốn dĩ đã đủ ngượng ngùng, Cố Nam Nam không có động, chỉ làm đối với Mặc Lệ Tước nói, "Không cần, anh đem quần áo tôi tới, tôi tự mình mặc."

"Nam Nam, cánh tay em bị thương, động sẽ đau, em là con gái cùng đừng cậy mình mạnh, vẫn là anh giúp đi!"

Nói cùng lúc đem cô ôm lên, chỉ là lúc bế cô lên không biết thời điểm là cố ý hay chỉ là vô tình, hắn đưa tay xẹt qua ngực cô, gương mặt Cố Nam Nam liền hồng như trái cà chua chín.

Lập tức dùng tay che đậy, "Anh làm gì, Mặc Lệ TưTướ

"Lão bà, anh giúp em mặc quần áo nha!" Mặc Lệ Tước có vẻ thật vô tội.

Cố Nam Nam giận dữ, "Anh đánh rắm, anh chính là rõ ràng ăn đậu hũ tôi."

Ý cười trên mặt Mặc Lệ Tước gia tăng, thành thạo thay cô mặc quần áo, càng thêm ủy khuất, "Lão bà, anh đâu có như lời em nói, anh rõ ràng giúp em mặc quần áo, anh có lòng tốt giúp em như thế nào lại có thể lý giải thành anh muốn sờ em, tuy rằng trong nội tâm anh vốn dĩ có suy nghĩ như vậy."

Cố Nam Nam duỗi tay muốn đánh hắn, lại bị hắn nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau, "Chi Tinh, lúc này đây anh sẽ không muốn buông tay em ra nữa."

"Ân? Anh nói gì?" Cố Nam Nam tưởng hắn đem cô thành người khác, ôn nhu trên mặt trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa, muốn đem hắn đẩy nhanh ra," Mặc Lệ Tước, anh đây là có ý tứ gì, cư nhiên đang ôm tôi gọi tên người con gái khác, anh như thế nào đột nhiên đối với tôi ôn nhu như vậy, nguyên lai là anh muốn trước mặt tôi diễn cảnh ân ái với người khác, muốn liền trực tiếp đem người con gái khác đến đây trước mặt tôi. "

Cố Nam Nam nổi giận, lời nói bất ngờ bộc phát như một trận lũ quét, dũng mãnh ập đến.

Trực tiếp thổi quét não cô, nghe thấy hắn gọi tên cô gái khác trước đây mặt cô, tại sao cô bây giờ lại tức giận như thế?

Vốn dĩ là chuyện tốt không phải sao?

Cố Nam Nam cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, không phải, chuyện không phải như thế, làm sao cô có thể yêu một người đàn ông ngay từ đầu đã hành hạ cô chứ?

"Nam Nam, em hiểu lầm rồi, Hạ Chi Tinh là tên của em!"

Mặc Lệ Tước giải thích, từ lúc hắn chăm sóc Cố Nam Nam thì đã ba ngày ba đêm không ăn không uống, lúc bước xuống lầu vô ý nên bị ngã cầu thang, hắn nằm trên mặt đất lạnh lẽo, trí nhớ trong đầu hắn rõ lên từng chút một, ngoài ra còn có sợi dây chuyền trên cổ cô, chạm đến hơi ấm của nó, cũng có thể làm hắn nghĩ về tất cả quá khứ.

Ngay từ đầu, cuối cùng ba mẹ đã che giấu hắn điều gì.

Tại sao mọi thứ về Hạ Chi Tinh, gần như đến bây giờ hắn mới nhớ ra.

Vào ngày hôm đó, hắn đã một mình nằm trên sàn nhà và lặng lẽ rơi lệ thật lâu, một người đàn ông cứ như vậy nằm ở đấy khóc lóc, đi ra ngoài cũng thấy xấu, nhưng ngày hôm sau đó trái tim hắn như một tấm gương sáng, tất cả quá khứ đều được phản chiếu một cách rõ ràng vào trong tâm trí hắn.

Người mà hắn vẫn luôn yêu thương và bảo vệ hoàn toàn không phải Mặc Tuyết, mà là Cố Nam Nam, Hạ Chi Tinh thuộc về hắn.

Những việc này hắn còn muốn đi tìm mẹ hỏi cho rõ ràng, nhưng để tìm ra hung thủ và chăm sóc Cố Nam Nam đã phải mất rất nhiều thời gian và công sức, nên chuyện của mẹ đành phải tạm thời để sang một bên.

Tất nhiên còn có chu vi của Mặc Tuyết, tất nhiên hắn cũng phải trở về tìm mẹ hỏi rõ ràng.

Cố Nam Nam ngây người, sau đó chế nhạo nói, "Mặc Lệ Tước, anh đang nói đùa sao, ten tôi là gì, bản thân tôi cũng không rõ à, tên tôi là Cố Nam Nam, Cố-Nam-Nam!"

Hai tay của Mặc Lệ Tước nhanh chóng nắm lấy bả vai Cố Nam Nam, nhưng lo sẽ làm cô đau, nên từ từ buông ra, cảm xúc hơi kích động, "Nam Nam, anh nói đều là sự thật, em là Hạ Chi Tinh là Hạ Chi Tinh của anh, chẳng lẽ em không nhớ một chiếc nào cả sao?"

Trước sự điên rồ của hắn, Cố Nam Nam có vẻ hơi bực bội, "Tôi nói lại một lần nữa, tôi không phải Hạ Chi Tinh gì đó của anh, tôi là Cố Nam Nam, anh nhận nhầm người rồi."

"Chi Tinh, rm nghe anh nói. "

"Không nghe không nghe tôi không nghe, nếu anh còn tiếp tục nói những lời vô nghĩa này, thì anh lập tức cút ra ngoài cho tôi."

Cố Nam Nam tức giận đến mức đẩy hắn một cái, Mặc Lệ Tước trọng tâm không vững, ngã xuống đất.

Cố Nam Nam ngây người, cô chỉ đẩy nhẹ mà thôi, không dùng nhiều sức mà, sao có thể đến mức đẩy ngã một người chứ?

Cứ cho là vậy nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy, miệng cô khẽ há, muốn lên tiếng xin lỗi, nhưng lời nói đến bên miệng rồi, lại bị cô nuốt trở về.

Lời còn chưa kịp nói, tại sao cô phải xin lỗi, không phải đều do hắn nói lung tung trước mặt cô, nên cô mới có thể tâm phiền ý loạn sao, vốn dĩ cô chính là người bệnh, không chăm sóc cô thì thôi, bây giờ còn sử dụng cô gái khác để đã kích cô.

Cả hai im lặng đối diện trong vài giây, Mặc Lệ Tước đứng dậy khỏi sàn nhà, hắn đứng bất động, cụp mắt xuống, không thể thấy rõ biểu hiện của hắn, nhưng nghe thấy một giọng nói nặng nề vang lên, "Xin lỗi, Nam Nam, là anh quá sốt ruột, em yên tâm, anh sẽ làm em nhớ ra từng chút một."

Cố Nam Nam dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ nhìn hắn, cô phát hiện ra hôm nay Mặc Lệ Tước làm người khác rất khó hiểu, toàn nói những lời nghe không hiểu.

Cuối cùng trong lòng hắn đang suy nghĩ gì?

Có điều nếu hắn cũng nói như thế, dường như cô cũng không thấy khó nghe chút nào, thôi thì cứ theo ý hắn.

"Quên đi, tôi cũng lười quan tâm, bây giờ tôi muốn nghĩ ngơi, anh đi ra ngoài đi."

Mặc Lệ Tước lại bế Cố Nam Nam lên.

Cố Nam Nam sợ tới mức nhảy dựng, hét lên, "Anh muốn làm gì nữa hả, Mặc Lệ Tước, tôi thấy anh hôm nay rất kỳ lạ đó!"

"Anh biết. "

Cố Nam Nam: "...." Biết còn làm.

"Có điều, Cố Nam Nam này, trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn bận rộn, không có thời gian chăm sóc em và cùng em ra ngoài đi dạo, hiếm khi thời tiết hôm nay nắng nhẹ, để anh đưa em ra ngoài đi dạo vậy!"

Điên rồi, hắn nhất định điên rồi.

Cái dạng này của cô, ngay cả đứng lên cũng đau, làm sao có thể ra ngoài đi dạo chứ?

Não hắn bị úng nước, hay là bị chập mạch rồi.

Nhưng nhìn biểu hiện nghiêm túc của hắn dường như cũng không giống như đang nói đùa, cuối cùng là thật hay giả ngay cả cô cũng không làm rõ được.

Trong sự im lặng, Cố Nam Nam cũng nhìn thấy có một chiếc xe lăn trong phòng khách của phòng ngủ.

Cố Nam Nam theo bản năng chỉ về chiếc xe lăn, "Mặc Lệ Tước, không phải anh muốn tôi ngồi trên xe lăn chứ?"

"Ừ." Hắn trả lời ngắn gọn.

Điều này làm cho Cố Nam Nam càng thêm nghi ngờ, từ lúc nào người này trở nên tốt bụng như thế?

Cô bị thương, không ném cô đi, còn tốt bụng chăm sóc thì thôi, vậy mà bây giờ còn muốn đẩy cô ra ngoài hóng gió, nhất định đầu óc có lổ hỏng.

Hắn đặt  cô ngồi lên xe lăn, rồi đẩy cô đi ra ngoài, "Bây giờ thời gian còn sớm, còn có hoàng hôn, có thể đưa em tới bãi biển ngắm hoàng hôn."

Cố Nam Nam ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ, hắn sẽ không đưa cô đến bãi biển rồi sao đó ném cô xuống bãi biển cho cá mập ăn chứ!

Khi đến bên cầu thang, Cố Nam Nam phát hiện có thêm một lối đi dành cho người tàn tật, Cố Nam Nam lập tức thay đổi sắc mặt, quay về phía Mặc Lệ Tước, "Mặc Lệ Tước, tôi chỉ bị thương, không phải người tàn tật."

Thế nhưng gia hỏa này lại đối xử với cô như người tàn tật?

Mua xe lăn không nói đi, còn làm mình lối đi chuyên dụng cho người tàn tật...

Sao cô có thể không tức giận chứ!!

Mặc Lệ Tước nói với vẻ đương nhiên, "Em bây giờ khác gì người tàn tật không?"

Cố Nam Nam tức giận đến mức nắm chặt tay lại, "Mặc Lệ Tước, tôi là người bệnh, những vết thương sẽ lành, sẽ lành nhanh thôi."

Gia hỏa này cố tình làm cô chết tức đây mà!

"Nam Nam, lúc này em không nên quan tâm vấn đề này, bây giờ là vì tiện cho em nên mới làm như thế, muốn em sớm bình phục."

"...."Những lời này nghe cũng không đau tim lắm.

"Nam Nam, em đứng dậy nhanh lên."

Quên đi, coi như vì lợi ích của cô, đừng quan tâm tới hắn.

Cả hai mặc áo khoác vào, Mặc Lệ Tước lo lắng Cố Nam Nam sẽ lạnh, nên đội mũ cho cô, còn đắp lên chân cô cái chăn.

Sau đó đẩy Cố Nam Nam ra khỏi cửa.

Đối với hành động của hắn, Cố Nam Nam im lặng xem ở trong lòng, dường như hắn đã trở thành một ngôi sao khác.

Có điều, rốt cuộc vì sao hắn thay đổi?

"Lệ Tước, Nam Nam, hai người muốn ra ngoài."

Bọn họ vừa ra tới cổng lớn, đã gặp Mạc Đồng đang xách theo đồ đến thăm.

Mạc Đồng mặc áo khoác màu đỏ, quần da màu đen, đi giày cao gót màu đỏ, choàng khăn cổ màu trắng, đội mũ từ trong xe bước xuống, trong tay còn cầm một giỏ trái cây.

Cố Nam Nam cảm thấy bầu không khí tốt đẹp đã lập tức biến mất.

Cô khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh cũng biến mất.

Hơi há miệng, mỉm nói, "Chào, Mạc Đồng."

"Nam Nam, xin lỗi, hôm nay tôi mới nghe cô bị thương nhưng hôm nay công việc tương đối bận, vì vậy đến bây giờ mới tới được, cô không giận tôi chứ!"

"Tất nhiên sẽ không rồi!" Dường như giữa bọn họ cũng không có thân thiết đến mức có thể giận!

Chào hỏi Cố Nam Nam xong, tầm mắt của Mạc Đồng cũng dừng lại trên người Mặc Lệ Tước, mỉm cười càng thêm dịu, "Lệ Tước, hai người muốn ra ngoài à!"

Nhìn dáng vẻ của bọn họ cũng đã biết, còn hỏi nhìn nữa à?

Mặc Lệ Tước mặt không đổi sắc, lạnh giọng, "Ừ, đồ cô có thể cho quản gia Phúc Bá lấy vào, chúng tôi đi trước."

"Này, đợi đã!" Mạc Đồng vội vàng nói: "Dù sao bây giờ em cũng có thời gian, em sẽ đi cùng hai người!"

Kết quả thế giới của hai người đột nhiên có một người chặn ngang, biến thành một bộ phim ba người.

Mà trong ba người này, luôn có hai người là vai chính, một người là vai phụ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro