CHƯƠNG II : Chịu Đựng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Người hầu trong nhà đến cầu xin cha cô thả cô ra , cô chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện làm như vậy là rất tàn nhẫn . Cha cô có chút mủi lòng dù gì chăng nữa đó cũng là con ruột của mình nhưng nhìn sang người phụ nữ đang ngồi bên cạnh mình ông bỗng

   - Dù có là đứa trẻ đi nữa cũng nên biết trên biết dưới không thể nào để mọi chuyện tiếp tục xảy ra như ngày hôm nay , phải để nó trong đó hối cải khắc cốt ghi tâm bài học này để không lặp lại chuyện này một lần nữa .

     Trong căn nhà kho tối tăm , lạnh lẽo cô vừa đói , vừa sợ . Cô bắt đầu tự nói với bản thân mình rằng " mọi chuyện chỉ là cơn ác mộng , tỉnh dậy là mọi chuyện lại như cũ " cô vừa nói vừa khóc chợt nhận ra rằng đây là sự thật . Cô tự nhủ với lòng mình rằng sau khi ra khỏi đây cô sẽ cố gắng chịu đựng rồi từ từ trả thù .

     Sáng ngày hôm sau , căn nhà kho được mở cửa từ từ ánh nắng chiếu trực tiếp vào người cô như đang muốn nói với cô rằng " sau cơn mưa trời lại sáng "
Cô bước ra khỏi nhà kho với vẻ mặt lạnh lùng , cha cô tiến lại gần phía cô
   - Ngươi đã biết lỗi chưa ?

     Cô bây giờ không còn ngu ngốc như trước nhưng cô lại muốn chọc tức cha của mình

   - Con có lỗi , người có lỗi không phải là con người có lỗi chính là bà ta và con gái bà ta nếu không có sự xuất hiện của bà ta thì có lẽ con đã không phải chịu nhiều uất ức . Cha à cha chưa lớn tuổi nhưng có lẽ cha đã quên mất rằng ai mới là người chăm sóc cho mình trong những năm qua .

    Cha cô không thể nói được nữa vì những lời cô nói hoàn toàn đúng . Mẹ cô mới là người chăm sóc cho ông trong những năm qua . Nhưng ông không thể chịu đựng được đứa con ngỗ nghịch này của mình ông nói .

   - Kể từ nay về sau ngươi không còn là con gái của ta , từ bây giờ trở đi ngươi sẽ trở thành người hầu trong nhà . Ta chỉ có một đứa con gái duy nhất là Lý Tố Như .
Cô tự cười cho bản thân của mình từ một tiểu thư của nhà danh gia quý tộc bây giờ lại trở thành một người hầu trong nhà . Cô tự nói với lòng sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ta và con gái bà ta . Cô tự thu dọn đồ đạc của mình xuống nhà kho thì gặp Lý Tố Như , cô ta buông lời trêu chọc cô .

   - Đây chẳng phải là Lý Bạch Cẩm tiểu thư sao không ngờ cô lại có ngày này .

    Cô không trả lời , chỉ bước đến lấy chú thỏ hồng đáng yêu đặt trên bàn vì nó là món quà sinh nhật mẹ cô tặng cho cô
Lý Tố Như thấy cô không trả lời , lại âu yếm con thỏ , cô ta bực tức chạy tới giành con thỏ với cô . Con thỏ bị hai người giành co nên bị rách làm đôi , cô gom lại những phần của con thỏ ôm chặt vào lòng và khóc . Cô ta cười đểu với cô rồi nói :

  - Cô đúng là loại người yếu đuối , chỉ vì một con thỏ mà đã khóc như vậy . Xem ra cô không phải là đối thủ của tôi .

    Cô nhìn cô ta với ánh mắt như muốn bóp chết , cô ôm con thỏ vào lòng lấy đồ đạc xuống nhà kho . Cô lấy hộp kim chỉ may lại con thỏ , mặc dù con thỏ không còn được đẹp như trước nhưng cô vẫn vuốt ve nó . Vì sợ bị Tố Như phát hiện nên cô giấu con thỏ ở một chỗ chỉ mình cô biết .   

   Từ khi cha cô đoạn tuyệt cô , mọi người làm trong nhà khinh thường cô , họ bắt cô làm mọi việc trong nhà . Trong số đó có duy nhất một người là Thanh Tú , là quản gia trong nhà này cũng là người chăm sóc cho mẹ cô , bà luôn đối xử tốt với cô giúp cô làm việc .  Bà chăm sóc cho cô khi cô bị ốm , khi cô bị mọi người ăn hiếp . Cô coi bà như người mẹ thứ hai của mình nên cô đã nhận bà làm mẹ nuôi của mình .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro