Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Và anh muốn nói
Katy Katy em hãy vui lên
Hãy cứ vui cười lên
Nỗi buồn sẽ trôi dần trong lãng quên
Và em yêu đi đừng suy tư mãi
Để anh luôn thấy Katy Katy mãi giữ trên môi
Những đóa hoa thật tươi
Em đẹp nhất khi em cười
Và xin chớ quên lời anh
Đừng để vụt mất tuổi xanh....."
--------------------------
Mấy hôm sau tôi thấy anh Nam có xuống lớp tìm chúng tôi. Nam có khuôn mặt sáng sủa, vóc người khá cao ráo, cặp kính cận khiến cho anh ấy trở nên thật trí thức. Anh ấy cứ ngập ngừng đứng trước cửa lớp tôi, gãi đầu gãi tai một lúc, chưa biết nên mở lời thế nào. Linh lúc đó cũng nhìn thấy, nhưng cô ấy lại e dè, thẹn thùng ngồi nguyên đó như một thục nữ, hai má phiếm hồng và trên môi nở một nụ cười bẽn lẽn như chờ đợi. Lúc này Thu cũng quay ra và nhìn thấy Nam. Nó mạnh mẽ bước tới, thấy vậy hai mắt Nam sáng lên:
- Chào em, hôm trước em lên lớp anh giới thiệu rất nhiều, nhưng lại quên chưa giới thiệu cho anh biết tên em là gì?
- Em? - Không chỉ có Thu ngỡ ngàng, mà tất cả nhóm chúng tôi đều ngỡ ngàng về câu nói mở lời của Nam. Chẳng phải anh ấy chỉ cần đến trước mặt Linh rồi cho cô ấy một câu trả lời là xong hay sao?
- Đúng thế, là em. Em tên là gì?
- Anh hỏi làm gì?
- Để cho công bằng thôi, em đã biết tên anh, đã từng trò chuyện cùng anh, không có lí do gì mà anh lại không biết tên em là gì.

Tôi cảm thấy Nam là một người rất hoạt ngôn chứ không hề nhút nhát như biểu hiện lúc ban đầu của anh ấy. Nhất là nụ cười của anh ấy khi nói chuyện với Thu, một nụ cười tràn đầy tự tin và dứt khoát. Có lẽ Thu cũng vì bất ngờ mà trở nên luống cuống, nó vội giải thích: "Em là Thu. Nhưng mà, nhưng mà người thích anh là Linh, cô ấy ngồi ở kia kìa", vừa nói, vừa chỉ tay về phía Linh vẫn đang cúi gằm mặt ngồi đó. Nam nhẹ nhàng gật đầu.
Kể từ sau hôm đó, giờ giải lao Nam rất hay xuống lớp tôi chơi, càng ngày càng trở nên thân thiết với nhóm chúng tôi, có điều anh ấy chưa một lần cho Linh câu trả lời, cũng không có bất cứ cư xử đặc biệt nào đối cô ấy. Ngược lại, hình như anh ấy có vẻ thích gần gũi với Thu nhiều hơn, tính cách Thu mạnh mẽ, hai người hay cùng nhau đá cầu trong giờ ra chơi. Xin thứ lỗi cho cái miệng cứ hay nói lời thật lòng của tôi, nhưng tôi cảm thấy hai người họ mới thật xứng đôi, thật hòa hợp, sân trường của chúng tôi trở nên đẹp đẽ nên thơ hơn rất nhiều khi có hình ảnh họ cùng nhau đá cầu, cùng cười vui vẻ, hay đôi khi Nam vô thức gạt đi những giọt mồ hôi rơi trên má của Thu.
Dần dần, không chỉ riêng chúng tôi, mà ngay cả Linh, người trong cuộc cũng nhìn ra bản chất của vấn đề. Có lẽ vì thế mà cô ấy giận Thu, dần dần càng trở nên xa cách với ba chúng tôi. Bây giờ cô ấy hay đi chung với mấy cô gái nổi tiếng trong trường tôi, chính là các Hot Girl trong truyền thuyết, hay còn gọi là "Hót Gơn Hội". Nhìn họ sóng vai nhau đi trong sân trường hay trong hành lang càng giống với một tổ hợp người mẫu sàn catwalk hơn là một nhóm nữ sinh. Có lẽ những cô bạn ấy sẽ hợp với Linh hơn. Chỉ cần cô ấy cảm thấy vui vẻ, thoải mái là được, tôi, Quyên và Thu đều thống nhất điều đó. Nhất là Thu, có lẽ trong lòng nó vẫn có một nút thắt chưa thể tháo gỡ được, nên cho dù Nam có trực tiếp bày tỏ, nó cũng không dám đón nhận.
Học kỳ một năm lớp mười trôi qua như một cơn lốc đối với tôi, nhanh, nhưng mang lại cho tôi cảm giác đau đớn. Tôi, một học sinh đạt thành tích học sinh giỏi xuất sắc trong chín năm liền nay lần đầu tiên bị tụt hạng. Nhưng nếu chỉ tụt một bậc thì còn có thể tiếp nhận được, đằng này, tôi rất vinh dự được đứng trong hàng ngũ năm học sinh xếp cuối lớp cùng danh hiệu học sinh trung bình. Tuy điểm các môn của tôi đều khá, nhưng có một môn Hóa tôi chưa đủ năm phẩy.
Đây là một cú sốc không chỉ dành riêng cho tôi, mà còn nguy hiểm hơn đối với một người luôn kỳ vọng quá cao vào con cái, đó chính là mẹ tôi. Mẹ tôi là một người không giỏi kiềm chế lời nói, một khi đã bực mình, bà có thể nói ra bất cứ điều gì khi đó bà thuận miệng: "Nhục nhã chưa con? Người ta ai cũng khen con cái nhà này học giỏi, ngoan ngoãn. Bây giờ thì còn dám nhìn mặt ai nữa. Đã dặn dò mày thế nào? Học thì môn nào cũng phải học, phải học cho đều các môn. Các môn khác điểm cao mà một môn dưới năm phẩy thì làm ăn gì? Tao thật không thể ngờ, con tao mà lại học sinh trung bình. Cho mày ăn học, lo cho mày đầy đủ để mày báo đáp thế này à?". Đây là nội dung tôi đã nghe được nguyên một tuần liền sau khi tổng kết học kỳ một. Hầu như ngày nào mẹ tôi cũng nói những lời đó, mà mỗi ngày không phải chỉ nói một lần. Có thể nói là cứ nhìn thấy mặt tôi là mẹ tôi sẽ nói như vậy. Tôi đã từng có suy nghĩ không muốn về nhà. Tôi không hề cãi lại mẹ tôi dù lời bà nói đều như những nhát dao cứa sâu vào lòng tôi. Tôi biết, là tôi sai, đều là lỗi của tôi. Nhưng tôi không cho rằng thành tích học tập không cao lại khiến bản thân trở nên hèn kém đến như lời mẹ tôi nói. Cái Tết thì đang đến gần, mà tâm trạng của tôi thì chả còn được vui như Tết nữa rồi. Tôi lấy điện thoại và nhắn tin cho Hiếu: "Em bị học sinh trung bình rồi!". Cứ nghĩ rằng anh sẽ hỏi vì sao lại như vậy, nhưng anh lại gọi điện trực tiếp cho tôi, chưa đợi tôi nói "Alo", anh đã hỏi: "Em đang ở đâu?".
Khác với mọi lần, lần này là tôi đến đón anh bằng chiếc xe đạp điện của tôi, bởi vì hôm nay anh đi gặp khách hàng, nhưng đi bằng xe bus. Từ khi nhận kết quả, rồi đến những ngày nghe mẹ tôi mắng, tôi cũng chưa từng khóc, nhưng vừa nhìn thấy anh, tôi thấy lòng mình rạo rực, khóe mắt đã bắt đầu cay cay. Hình ảnh của tôi và anh lúc này có lẽ giống như một bức tranh. Anh cao lớn, trên vai còn đeo túi laptop, lái chiếc xe đạp điện màu hồng nhỏ xinh của tôi, tôi đeo ba lô, ngồi đằng sau, ôm lấy anh, áp mặt vào lưng anh, nước mắt đã thấm ướt cả áo của anh. Anh yên lặng, không hề hỏi gì đến tôi, chỉ chăm chú lái xe, con phố mùa đông giữa trưa yên tĩnh mà vắng lặng. Tấm lưng rộng lớn của anh đã mang lại chút bình yên cho tâm hồn tôi.
Anh đưa tôi lên con đường ven hồ Tây giữa một buổi trưa mùa đông rét buốt. Gió hồ lồng lộng thổi bay hết những bức bách trong tôi. Anh hỏi tôi có sợ lạnh không, tôi nói rằng bởi vì có anh chắn ở đằng trước, nên tôi không lạnh. Bỗng nhiên anh dừng xe. Thế là chúng tôi ngồi bên ven hồ, anh ngồi đó, lặng lẽ nghe tôi kể mọi chuyện. Gần đó, mấy đầm sen đã chẳng còn xanh mướt tỏa hương ngào ngạt như mùa hè nữa rồi.
- Em rất giận mẹ em sao?
- Không, em biết, mẹ em mắng không có gì là oan
- Vậy em cảm thấy tổn thương vì những lời nói đó sao?
- Một chút, em cảm thấy mẹ nói có hơi nặng nề. Em biết kết quả học tập sa sút là lỗi của em. Nhưng nếu mẹ có thể để ý một chút đến tâm trạng của em, đừng làm cho nó nặng nề thêm như vậy thì tốt biết bao.
- Thực ra đối với một người phụ nữ, họ luôn muốn được tự hào, ngẩng mặt trước mọi người xung quanh. Khi còn trẻ thì thích tự hào về người đàn ông của mình, khi có con rồi, lại chỉ luôn muốn con cái mang lại cho mình vinh dự, để mình được tự hào.
- Anh có vẻ rất hiểu phụ nữ nhỉ?
- Anh nhìn thấy điều đó từ mẹ anh, từ mẹ em, và một vài bà mẹ khác nữa.Anh cũng cảm thấy mẹ nói em như vậy có hơi quá nặng nề, tạo áp lực cho em. Nhưng đó là cách mà mẹ em thể hiện tình yêu thương đối với em. Mẹ em luôn mong muốn con đường em đi thật bằng phẳng, thật nhẹ nhàng. Mẹ nói nhiều như vậy là bởi vì lần nào mẹ nói em cũng chỉ im lặng, nên có lẽ mẹ em cảm thấy lời nói của mẹ không có trọng lượng gì đối với em. Hãy thẳng thắn với mẹ một lần, nhưng thẳng thắn một cách điềm đạm, bình tĩnh, đừng gây xung đột, anh nghĩ mẹ sẽ hiểu em. Chẳng có cha mẹ nào có thể trách cứ con cái mãi được. Anh tin là thực ra mẹ đã tha thứ cho lỗi lầm lần này của em từ lâu rồi. – Giữa trời đông mây xám mịt mù, nụ cười của anh cứ như vậy tỏa ra hơi ấm len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể tôi, tiếp thêm không biết bao nhiêu năng lượng, bao nhiêu sức sống. Anh vẫn cưng chiều mà xoa đầu tôi, véo mũi tôi, rồi bỗng nhiên anh hỏi: - Cô bé, khóc nhiều vậy có đói không? Không định cho anh ăn trưa à?
- Anh không nói em cũng quên mất, em cũng chưa ăn gì đây này. Để cám ơn anh đã an ủi tâm hồn mỏng manh như pha lê dễ vỡ của em, bữa hôm nay em sẽ mời anh.
- Được thôi, ai có tiền người ấy là đại gia. Em cho anh ăn gì nào?
- Đại gia trưa nay đãi anh ăn bánh mỳ sốt vang nhé!
- Kinh quá nhỉ, thế anh có được gọi thêm bánh mỳ không?
- Gọi thêm sốt vang còn được, nữa là gọi thêm bánh mỳ, riêng tương ớt với xì dầu cho anh gọi càng thoải mái. Hôm nay Gia bao tất.
Cứ như vậy, nhẹ nhàng mà sâu lắng, anh đã truyền được nụ cười trên môi anh sang cho tôi, sưởi ấm trái tim tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro