chapter I: Tiếng nói đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ghét cuộc sống này! Bởi quá ồn ào vội .

Tôi yêu cuộc đời này! Bởi dịu dàng ý nhị trầm tư...

Ta sẽ chẳng thể biết nắng ấm như thế nào nếu màn đêm không buông xuống.

Ta sẽ chẳng thấy nhớ những cơn gió cho đến khi ta chìm trong căn phòng tĩnh lặng.

Ta không cảm thấy hơi thở ấm áp của một người cho tới khi người đó rời bỏ ta mà đi.

Và ta cũng chẳng thể biết giá trị của tình yêu cho đến khi ta đã tiêu hết những đồng xu đam mê cuối cùng...

Ta chẳng biết một lời nói có ý nghĩa như thế nào nếu ta vẫn còn giữ nó trong bầu ngực của ta...

Hai ngày sau khi viết những dòng này lên facebook, An có thai... và nó hoàn toàn không biết gì về điều này. Điều đáng nói: nó chưa từng có bạn trai.

An đang là sinh viên năm thứ hai của một trường mỹ thuật và học về chuyên ngành thiết kế thời trang. Nó thích sau này mình sẽ trở thành một stylist chuyên về thời trang cho trẻ em; nó hình dung về điều này nhiều đến nỗi trong chính giấc mơ của nó cũng đã thấy mình mặc những bộ đồ tự thiết kế ấy trên dưới chục lần. Đương nhiên, điều ấy thật vui.

Nó vốn rất hiền. Hiền đúng kiểu con gái, như những hạt mưa của ngày đẹp nhất vậy: mát lạnh, xanh thẳm màu trời, êm dịu màu đất; không ồn ào, mà rả rích ru dương giữa bao nhiêu đôi mắt con người...

Và nó cũng ích kỷ, vì nó là con gái và cũng vẫn như hạt mưa vậy: ầm ào giữa biết bao cơn bão, hay lặn sâu xuống tưởng chừng như vô tận không một ai thấy hay tìm được dưới biển sâu...

Nhưng... nó chưa hề biết yêu...

Vậy thì, cơ sự gì lại tạo nên sinh linh đang lớn dần lên trong bụng của nó kia? Ai hay điều gì đã gieo hạt mầm sống ấy vào người nó mà chẳng biết chẳng hay vậy? Chuyện này có lẽ có liên quan đến buổi lễ hội hoá trang ở trường nó gần đây. Đó thực sự là một câu chuyện điên rồ đối với một cô gái bình thường như An và mặc dù cô bé chẳng thể nhớ về nó được rõ ràng cho lắm, nó cũng thật đáng xấu hổ.

Hôm ấy là ngày đầu tiên trong tuần lễ kỉ niệm thành lập trường, và cũng là ngày kết thúc của môn thi cuối cùng. Tối hôm đó nhà trường có tổ chức sơ khảo cuộc thi văn nghệ nên tất cả các lớp đều phải tham gia. Thực ra An vốn chẳng giỏi hát hò cho lắm, nhưng nó nghĩ cũng nên tham gia để lấy thành tích cho lớp và cũng là để nâng cao cho điểm rèn luyện của chinh nó. Hôm đó là một buổi thi sơ khảo chóng vánh và buồn tẻ nhất mà mọi người từng thấy. Lớp nó có một tiết mục dự thi và nó nằm trong tốp múa phụ hoạ cho tiết mục đó. Mọi người bước lên sân khấu thực sự như một đàn cừu bị thúc phía sau vậy. Lúc cả nhóm múa bước vào sân khấu một cách vội vã sau cánh gà, An cảm giác thấy có một ai đó thúc vào phía bên sườn của nó một cái thật mạnh; nhưng cũng không đau lắm; và nó bước ra múa mà đánh rơi mất một dải áo xuống ngay nơi tấm rèm lớn ấy. Và tiết mục ấy đi qua nhanh trong những tiếng vỗ tay rải rác và những lời khen, chê như mọi tiết mục khác. An cùng đội múa cùng đi thay đồ để nhường lại sân khấu cho tiết mục kế tiếp. Nó đang đi vào cánh gà thì có một cánh tay níu vai lại.

" Bạn ơi mình trả này! " – tiếng nói nghe như một thanh âm mai mái cất lên.

Đó là một cậu trai rất bảnh đang mỉm cười nhã nhặn và đưa một cánh tay có chiếc vạt áo ra. Lúc đó An mới biết rằng áo của nó bị rơi mất chiếc vạt kia tự khi nào. Nó hơi đỏ mặt. Khẽ cảm ơn rồi rời đi ngay cùng đội múa của mình. Và, nó có cảm giác buồn buồn ở sau gáy mát lạnh.

Đêm đó là một đêm sao phủ kín đầy trời, gió dịu và mát như mân mê mái tóc những ai mải ngước nhìn lên bầu trời. An đi về cùng cái Hoài, bạn thân nhưng khác lớp của nó; lớp của cả hai đứa đều đã diễn xong tiết mục của mình mà cũng chẳng cần phải ở lại để theo dõi gì thêm nên hai đứa nó chỉ muốn thoát khỏi chốn ồn ào này ngay lập tức. Quãng thời gian thi cử vừa qua đã đủ để khiến chúng nó mệt mỏi rất nhiều rồi. Hai đứa nó vừa đi vừa cười vui vẻ, cái Hoài đang kể về một cậu trai khoá dưới đang theo đuổi nó.

" Đó là một thằng nhóc ngốc! Rất ngốc! " – nó nói.

" Nhưng cũng dễ thương... " – nó vịn trĩu tay cái An và cười rạng rỡ.

" Mày thì ai chả dễ thương... " – cái An khẽ ra bộ cau mày rồi lắc lắc đầu mà mỉm cười nói với bạn mình. Đột nhiên nó lại nhớ đến lá thư để trong ngăn bàn của nó hồi học năm nhất. Đâu còn là cái thời phổ thông mà đem thư gửi hộc bàn như thế nữa chứ... – nó nghĩ. Ai ai cũng trêu nó và dù nó chẳng dám đọc và toan vứt lá thư đó đi nhưng cả lũ con gái lớp nó đã chẳng để cho nó yên. Chúng nó đọc lá thư đó trên tay nhau say sưa. Và trầm ngâm rồi xao xuyến khi đọc bài thơ trong đó. Đó là một bài giản dị, có đoạn:

Một hai nhớ kẻ trong long

Một hai nhớ hẹn nhớ mong mắt người

Một hai nhớ mùa hoa tươi

Nhớ thu lá rụng nhớ người xa xăm...

Nhớ ai chớm hạ tháng năm

Nhớ ai đông giá sương nằm ngủ quên...

Và, sinh nhật nó là ba mươi tháng năm. Nhiều người luôn luôn trêu nó rằng nó là cái nụ cười đầu tiên của mùa hạ. Còn nó đôi lúc lại nghĩ rằng: " đó chẳng phải là lúc những cơn mưa rào bắt đầu đến đó sao? " Rồi nó lại tự mỉm cười vu vơ với mình "dù là nắng hay mưa, chúng vẫn chạm vào da thịt mỗi con người đó thôi..." – nó nghĩ; rồi nhận ra rằng mình cứ mộng mơ linh tinh mà lớn dần lên từng ngày.

Điện thoại của cái Hoài chợt reo; nó nheo mắt đọc dòng tin nhắn mới đến rồi khúc khích cười.

" Của tên ngốc đó hả? " – cái An hỏi.

" Ừ, rủ đi lễ hội hoá trang. "

" Nó??? " – cái An ra vẻ nghiêm giọng hỏi lại.

" Thì chả nó..." - cái Hoài ngúng nguẩy, băng băng mà tiến lên trước bạn.

" Mà bà phải đi với tôi đấy! " – nó ngoái lại nói tiếp.

" Đi đâu cơ? Đi lễ hội ấy á? Không! Tôi chả đi đâu. Bà đi đi... " – An nói. Nó ngại.

" Đi đi... - cái Hoài lại vít tay nó – ngay gần đây í mà... Thế bà định bắt tôi đến chỗ đấy một mình à? "

" Thì không đi nữa.. " – cái An ngập ngừng.

" Không được! Phải đi chứ! Mà thi xong hết rồi còn gì. – Hoài nói, đưa tay dứt khoát – À, hay bà không muốn đi với tôi? "

" Không mà... " – cái An nói nhỏ.

" Thế thì đi thôi chứ còn gì nữa! " – cái Hoài nói rồi kéo tay bạn mình đi theo nó ngay. Điều ngạc nhiên với An là cô bạn thân lại đưa nó quay trở lại con đường về trường mà hai đứa nó vừa mới đi qua. Đêm tối nay thanh mát, trời nhiều sao và gió nhẹ. Con đường vào trường đột nhiên vắng lặng đến nhẹ nhàng, bóng tối dường như lặng im mà mải mê trốn sau những gốc cây lớn. Đường sáng đèn như đêm hội hoa đăng vậy. Thi thoảng có những bóng người đi với nhau. Chẳng có ai đi con đường trở ra như họ khi nãy cả; người đi gấp gáp, kẻ đi khoan thai cười khúc khích nhưng có một điểm chung là họ ăn vận như thể là cả thế giới ngày hôm nay đã gặp nhau ở đây rồi vậy.

" Tại sao mình lại chẳng hề hay biết về lễ hội hoá trang này nhỉ? " – cái An trộm nghĩ như thế. Nó định hỏi cái Hoài nhưng rồi lại thấy nhỏ đang mải dáo dác mà ngóng ai đó thì lại thôi. Cứ như bạn nó lôi nó đi mà chẳng còn biết đến sự tồn tại của nó vậy. Nó cười rồi bất giác thở dài.

Hai đứa nó đi xa hơn nữa, vào tận lối đi cũ kỹ của ký túc xá trường nó, đó là một con đường đã cũ lắm, mộc mạc mà phủ rêu già nua trên những bậc cấp đi xuống với hai bên là những cây bồ hòn già cao lớn, mát lạnh. Lối đi này vốn nổi tiếng cổ kính với những cột đèn đường nghe đâu đã từ thời Pháp thuộc. Trường nó vốn là một cụm những quả đồi ngày xưa, tất cả những khối nhà lớn phục vụ cho việc học tập và vận hành đều xây trên nền những quả đồi ấy. Chỉ có riêng khu ký túc xá là riêng biệt dưới thung lũng ở giữa những quả đồi xanh thẳm. Ký túc xá này có hai con đường để vào chính, một là con đường lớn để cho các phương tiện đi lại từ thành phố đi thẳng vào trung tâm của thung lũng ấy; hai là con đường cổ kính đi từ khối nhà có hội trường lớn với những bậc thang từ xa xưa đi xuống cứ dốc thăm thẳm mà hai đứa nó đang đi. Nói thật, con đường này cái An cũng hơi sợ nhưng vì có bạn nên nó cũng cảm thấy vững tâm hơn nhiều. Cái Hoài, nó là đứa chẳng sợ cái gì bao giờ cả.

" Ô! Trông kìa An! " – Hoài reo lên và chỉ cho nó trông thấy một cảnh tượng tuyệt đẹp phía trước. Ở nơi phía giữa con đường là một tháp nước cổ kính, vẫn phun nước đều đặn; và hôm nay nó đã được thắp nến lung linh bao quanh cả cái vòng tròn nước ấy và trải dài hai bên lối đi xuống đến tận cổng ký túc xá. Cái Hoài chạy ngay xuống phía dưới đài phun nước ấy. Thích chí nhún nhảy rồi ngắm nhìn những ánh nến lung linh kia. Nó selfie ngay vài tấm mà chẳng cần suy nghĩ gì nhiều. Rồi khi cái An xuống nó lôi cái An vào ngay những trò nghịch với chuyện chụp ảnh của nó. An cười, nó cũng thích mấy chuyện này chỉ có điều ít tuỳ tiện hơn. Và nó mải ngắm tháp nước với làn nước phun lên trong ánh nến vàng hệt như một cô gái vũ công ballet mặc chiếc đầm xoè trắng như váy cưới đang nhảy một điệu valses tình yêu bất tận. Cô ấy vươn bàn tay về phía xa như đang đáp một lời mời của một điệu nhảy mãi mãi. Và cô gái ấy chắc hẳn có một đôi môi ngủ say trăm năm và đôi mắt biết cười chỉ trọn vẹn một phút.

" ...Bây giờ đã ra sao

Những điệu valses ở Viên năm cũ

Hãy nói với anh em đã làm gì

Suốt những năm tháng đó

Nếu những câu từ vẫn còn nguyên vẹn

Nói anh nghe, liệu em có còn yêu anh...

Bây giờ đã ra sao

Những điệu valses ở Viên năm cũ

Những khung cửa sắt đã cọt kẹt đóng

Cửa lâu đài nơi một vùng quê

Ngày hôm nay khi đang khiêu vũ

Hãy nói anh nghe, em đang nghĩ gì? "

An khẽ giật mình quay lại bởi cái giọng đọc ấm áp bài Điệu valses của tình yêu ấy. Nhưng nó chẳng biết cái giọng nam trầm trầm thanh mảnh như tơ ấy cất lên từ đâu cả. Có một hai tốp người gồm cả nam lẫn nữ đã hoá trang đi qua hai đứa nó; nhìn họ xuống dần từng bậc thang ấy mà nó cảm giác hệt như có những ngón tay mải miết lướt trên phím đàn vậy.

Có tiếng dế kêu. " Ôi mùa hè! " – An nghĩ; như choàng tỉnh. Nó lại thấy mình vẩn vơ và tự ngượng nghịu với chính bản thân mình. Như để thoát khỏi trạng thái xấu hổ ấy, nó kéo cái Hoài ra khỏi trò chụp ảnh selfie và tiến xuống lối cổng ký túc xá; trên con đường trải đầy những ngọn nến vàng.

" Này, hình như tụi mình là những người duy nhất không hoá trang ấy. " – An khẽ vịn tay bạn mình nói khẽ. Chúng nó đang đứng ở giữa sân lớn của ký túc xá. Nơi đây đang thắp đầy những ngọn đèn và lao xao tiếng cười, nói.

" Chẳng sao! Tụi mình được mời cơ mà. " – cái Hoài nói nhát ngọt và mắt nó vẫn ráo hoảnh mà tìm ai đó.

" Người đó đó hả? " – An tủm tỉm hỏi.

" Ừa... chả thấy đâu cả... – giọng cái Hoài dần thất vọng – thế mà nói cho người ta thấy sự bất ngờ... "

" nói hả? " – An vẫn tủm tỉm.

Hoài không trả lời. Nó đang chán, cái sự chán thường thấy và đến nhanh của nó; và đăm chiêu...

Đột nhiên có tiếng lộc cộc, lộc cộc cứ lớn dần dội vào những bức tường với đá và rêu phủ kỹ. Đó là tiếng vó ngựa. Điều quá đỗi bất thường trong thành phố và còn ngạc nhiên hơn nữa kia: đó là một cỗ xe ngựa.

Và cỗ xe ngựa như trong câu chuyện cổ đó dừng lại trước mặt hai đứa nó. Khỏi phải nói cũng biết hai đứa nó ngỡ ngàng như thế nào. Nhất là cái Hoài, tim nó đang run lên; nó có cảm tưởng như một vị thần vừa mới chạm vào nó vậy...

Và tên ngốc trên xe bước xuống, ăn vận lịch thiệp nhưng trông không hề giống một vị hoàng tử; đó là một chàng trai dễ thương và hai người bạn của cậu ta. Họ cười rất tươi và mời hai đứa nó lên xe. Án ngạc nhiên khi thấy cái Hoài khẽ ngập ngừng, điều cực kỳ hiếm thấy. Nên, mặc dù sự ngạc nhiên của con gái trong nó vẫn còn lớn lắm, nó khẽ ghé tai cái Hoài:

" Nào, đi thôi chứ! "

Cái Hoài khẽ cúi đầu rồi lại ngẩng lên cười tươi rạng rỡ. Nó dắt tay ngay bạn mình lên xe trong nụ cười của những người mời đó. Vị thần đã đi đâu mất rồi? Có lẽ nó chẳng quan tâm đến điều đó nhưng tâm hồn của nó thì đang nhảy chân sáo theo một con đường có leng keng những tiếng chuông vàng. An cũng cười, chúng nó chưa bao giờ trải qua một chuyện ly kỳ đến thế này. Chiếc xe ngựa ấy bắt đầu đi chầm chậm về phía sâu bên trong của khu ký túc xá, trên con đường trải những viên đá cũ đã vỡ đi nhiều; hai bên đường, những dòng người hoá trang đông như trẩy hội cứ hiếu kỳ, trầm trồ mà chỉ trỏ cỗ xe của chúng nó đang đi. Có rất nhiều ánh đèn chụp ảnh. Hai đứa nó ngồi một bên ghế xe còn phía đối diện là ba chàng trai kia. Ngồi ở giữa bọn họ chính là tên ngốc cái Hoài kể đang nhìn nó mà nở nụ cười vừa ngô nghê mà lại đắm say mê mải. Cái Hoài siết chặt bàn tay An. Chúng nó khẽ nhìn nhau. Các chàng trai thấy vậy cũng nhìn nhau cười, dường như họ định nói với hai cô gái này điều gì đó nhưng niềm vui đã cản họ lại và thế là tất cả bọn họ đều nhìn nhau và nở nụ cười. Người rạng rỡ nhất dĩ nhiên là cặp đôi của câu chuyện. Chẳng ai trên xe nói với nhau điều gì cả. Nhưng họ hiểu điều gì đang diễn ra, điều gì thổn thức; và, như thế là đủ rồi.

Cỗ xe đưa họ đi được một lát rồi dừng lại. Nó đưa họ đến ngôi nhầ lớn phía sau khu ký túc xá. Đó là một ngôi biệt thự cổ, vốn được xây dành riêng cho hiệu trưởng và những giáo vụ người Pháp thuở trước. Bây giờ nó đã được sử dụng quyền sở hữu tư nhân của một ai đó, người ta đem ngôi nhà ấy trưng bày những tác phẩm nghệ thuật như tranh, tượng, điêu khắc...vv và tổ chức những bữa tiệc nho nhỏ nhưng đắt tiền. Và hôm nay không rõ ai hay tổ chức đoàn thể nào đã thuê trọn chỗ này để tổ chức một buổi vũ hội hoá trang lớn. Bối cảnh vốn là bao gồm toàn bộ khuôn viên của ký túc xá bao gồm cả vườn hoa và những hàng cây nhỏ với ghế đá và bàn tròn nữa dành cho tất cả mọi người nhưng để được vào bên trong toà biệt thự này để tham dự vũ hội chính thì phải là người trong danh sách được mời. Hai đứa chúng nó vốn chẳng nhận được tấm thiệp mời này bao giờ, nhưng đi cùng những người kia, chúng nó được những người gác cửa nhũn nhặn nghiêng mình và đối xử nhẹ nhàng đến khó tin.

" Này, cậu ta là ai vậy? " – An kéo tay cái Hoài hỏi thì thầm.

" Có Chúa mới biết! Học lớp dưới! " – cái Hoài đưa tay che miệng đáp.

Và thế là chúng nó bị cuốn vào một đêm vũ hội mà hai đứa chúng nó là những người duy nhất chẳng ăn vận cầu kỳ.

Bên trong toà biệt thự này rất đẹp, dù học mỹ thuật nhưng đây là lần đầu cái An được bước chân vào đây và nó hoàn toàn bị choáng ngợp bởi cảnh sắc này. Nó thích từng bức tranh treo, hoạ bích trên trần, tường và những bông hoa trải dàn khắp mọi sảnh. Tượng và những bức điêu khắc cũng rất sống động tựa như mỗi cái đều đang kể nên những câu chuyện của riêng chúng vậy. Cái Hoài kéo tay An đi nhưng hai đứa nó từ trước đến giờ luôn luôn để ý đến những điều khác nhau nên gần như chẳng có chuyện bàn tán nhiều như những đôi bạn thân khác. Cái Hoài lúc nào cũng thích ngắm người khác và quần áo. Mỗi khi bắt gặp thứ gì đẹp hay lạ, nó lại kéo kéo tay An và chỉ cho bạn mình thấy. Rồi chúng nó tủm tỉm cười, bày tỏ thái độ khen chê bằng điệu bộ và rồi lại cười vui vẻ. Ba chàng trai đi cùng họ, thích thú đến yên tĩnh ngắm nhìn họ và nhã nhặn mỗi khi có ai đó đến chào hỏi hay bàn chuyện. An thi thoảng cũng có để ý đến ba người, nó thấy đó giống như là hai chàng vệ sĩ và một gã si tình vậy. Cái Hoài thì đột nhiên hôm nay e ấp hợn một chút, nói ít hơn và mỗi khi cậu chàng kia hỏi chuyện nó thì nó lại lảng lảng dở chừng như bước hụt chân vậy. An nhận thấy những điều đó ở đứa bạn lúc nào cũng vô tư của mình và nó thấy cũng vui lây đến lạ. Có vẻ con bé thích cậu chàng kia.

" Hai bạn có muốn uống hay dùng chút gì không? " – cậu ta hỏi.

An nhìn cái Hoài, ý là tuỳ nó quyết định. Cái Hoài nhìn quanh suy nghĩ một lát rồi nói rằng tụi nó muốn đi dạo một lát thăm thú đã rồi sẽ nghỉ chân sau. Thế rồi mặc cho biết bao nhiêu người đang nhìn vào tụi nó lúc ấy và ba chàng trai đi theo mải phân vân, nó lôi tuốt cái An lên trên lầu.

Trên lầu rất tĩnh lặng, có một số bàn tiệc buffet bày sẵn với rất nhiều đồ ăn nhẹ, thức uống và trái cây. Có tương đối ít người ở trên lầu này và hầu hết giống như là họ đang bàn bạc chuyện gì đó. An không thích cái trạng thái trầm tĩnh này cho lắm nhưng cái Hoài đã lại kéo nó đến sau một tấm rèm kín để nói chuyện.

" Bà ơi, - nó nói như nài – tôi bị làm sao í... "

" Sao là sao? " – cái An ra vẻ bình thản cố giấu điệu cười nụ hỏi.

" Chuyện này thật điên rồ! " – cái Hoài ôm đầu nói.

" Ừ... " – An trả lời chờ đợi.

" Đột nhiên tôi nhận lời đi đến đây, đột nhiên được chào đón như chuyện cổ tích, đột nhiên tôi thấy có thứ gì đó chạm vào mình, tôi thấy run run lạ... Rồi tôi ngại khi nói chuyện với họ. Tôi không biết phải biết bắt đầu như thế nào và kết thúc câu nói hay cử chỉ ra sao... Tôi... "

" Bà nghĩ bà thích cậu ta chứ gì? " – An cười nhẹ nhàng hỏi bạn mình.

Cái Hoài mím chặt lấy môi cười; người nó xoay xoay, xoay tròn và rồi nó nhìn thằng vào mắt An khẽ gật đầu và nở nụ cười tươi tắn.

" Phải! " – nó nói.

" Thế thì phải bắt lấy! Hãy tận hưởng điều này. Xuống đó và hãy là con bé Hoài xinh xắn, lắm lời và vui vẻ mời cậu ta nhảy một bài nếu cậu ta thực sự là một gã ngốc. – nói đến đây An đưa bàn tay nắm lấy tay bạn mình – Nhảy đi! Cô gái. "

Cái Hoài khẽ nhắm mắt rồi vui vẻ gật đầu. Nó rời khỏi An và tiến về phía cầu thang để xuống bên dưới. Nó đi chầm chậm, rồi ngoái lại bàn tay khẽ nắm rịn lấy cái cổ áo và hỏi:

" Nhìn tôi ổn chứ? "

" Xinh lắm! OK! OK! " – An vui vẻ ra dấu tay ngón cái và gật gù.

Cái Hoài thấy vậy tươi cười, nụ cười của chính nó rồi vui vẻ tiến xuống dưới cầu thang. An dõi theo bạn mình mà nó cũng có cảm giác hồi hộp lạ đến mức hệt như có một thứ gì đó chạy rộn ràng trong lồng ngực.

" Mình làm gì bây giờ nhỉ? " – nó tự nói khe khẽ; rồi cảm thấy trên tầng lầu này có lẽ yên tĩnh quá, hơi lạnh và ngàn ngạt. Nó cảm thấy dường như có vị của gió phía xa xa đằng kia. Nó đi về phía đó và thấy một ban công thật rộng với hai tấm rèm đỏ phía sau tung lên nhẹ nhàng như vạt áo thướt tha vậy. Ngoài ban công ấy là cả một lan can đầy những bông hoa tigon lúc lắc như những chiếc chuông gió vừa mới ngủ dậy. Cơn gió đã mở tấm rèm ra như vén mái tóc để nhìn thấy cả khoảng trời. Sao đêm nay sáng rực, trăng non như mới thức dậy, và nó thấy một chiếc máy bay xa xa trong trời đêm lấp lánh rồi tan hẳn. Gió mơn man cái má tròn của nó, nó thấy lạnh; nhưng thật thoải mái.

" ... Tại thành Rome cổ kính

Những lãng mạn vẫn còn vấn vương

Và những cuộc tình không còn chung thuỷ

Dường như đã được sắp đặt sẵn rồi

Từ sâu thẳm của màn đêm ấy

Cứ mãi dâng lên sự buồn chán này

Và những u sầu thời ta còn thơ dại

Vẫn còn mãi trên trang sách Grand Maulnes... "

Lại có tiếng nói với lời bài hát Điệu Valses của tình yêu ấy... An lại ngỡ ngàng ngó quanh đây. Chẳng thấy ai ngoài cơn gió lạ đột ngột đến và thổi tấm rèm lộng lên làm che khuất đi tầm nhìn của nó. An bước vào trở lại trong ngôi nhà, tay giơ lấy trên đầu để trôi đi tấm rèm vướng. Và nó thấy có hai người đang đứng nói chuyện nơi cuối hành lang kia. Đó là hai chàng trai nó không quen biết. Họ cũng nhìn ra nó, và rồi có vẻ như một người có nói nhanh với người kia điều gì đó rồi tiến lại ngay chỗ nó. Đó là một chàng trai mặc vest rất bảnh, từng đường nét trên người cậu ta toả ra sự cầu kỳ kỹ lường nhưng cũng chẳng thiếu đi sự phóng túng tiềm ẩn. Nó thấy hơi sợ.

" Chào bạn! – cậu ta ra dấu tay nói – Chúng ta lại gặp nhau rồi! "

An ngạc nhiên, đồng tử nó hơi giãn ra. Nó ngẫm nghĩ.

" Chúng ta gặp nhau ở đâu rồi sao? " – nó hỏi lại.

" Phải, - cậu ta tươi cười – mới vừa khi nãy đó thôi mà bạn đã quên rồi... Ở buổi diễn văn nghệ đó bạn có nhớ không.

An đứng chôn chân. Nó vẵn băn khoăn suy nghĩ cố hình dung ra một vài người có thể đi cùng người quen biết của nó.

" À, có thể bạn không nhớ... - cậu ta nói – Vụ cái vạt áo ấy! Cậu có nhớ không? "

An nhớ ra ngay, nhưng nó ngạc nhiên. Vốn dĩ trước đó thoáng qua cũng có thể thấy được ngoại hình cậu ta rất bắt mắt nhưng như thế này thì thực sự hơi quá. Nó có thể tưởng nhầm cậu ta với một nhân vật nổi tiếng nào đó. Cậu ta quá trau truốt và nổi bật. Nói thực, An thấy xa lạ và ngại ngùng khi phải nói chuyện với những người như thế.

" Mình nhớ rồi. – nó nói nhỏ nhẹ, hơi ấp úng chút - Thực ra mọi chuyện lúc ấy nhanh quá... "

" Phải, - cậu ta tán đồng ngay lập tức – mình cũng nghĩ vậy. "

" À đây! – cậu ta reo lên khi người bạn còn lại của cậu ta cũng tiến tới gần – Cô ấy đây này! "

Má cái An bừng đỏ ngay lập tức. Nó chẳng biết diễn tả cái cảm xúc lúc này ra sao nữa, và chỉ muốn trốn ngay phía sau tấm rèm như một bông hoa tigon vậy.

" Cậu ta nghĩ gì mà nói vậy cơ chứ? – nó nghĩ vậy và khẽ đưa mắt ngượng nghịu mà nhịn người mới bước tới. Đó là một chàng trai hơi lạnh nhạt, đeo kính cận dày, ăn mặc dù hợp thời trang nhưng vẫn giản đơn và bụi bặm hơn bạn mình nhiều. Đôi mắt cậu ta nâu và sâu thẳm. Cậu ta chẳng cười cũng chẳng nói gì chừng một lát. Rồi bước ra phía ban công và ngước nhìn lên trời khẽ nói:

" Gió to rồi... "

" À phải! – cậu chàng đẹp mã kia nói với An – Chúng ta đi vào bên trong thôi! Ngoài này lạnh lắm! "

Cái An định từ chối, nhưng nó nhìn ra ban công thấy cả bầu trời đêm dần tối lại và một con người trầm lặng đứng ngay dưới ấy. Nó hơi sợ một điều gì đó bồn chồn. Bất giác, nó gật đầu.

Sau này, mỗi khi nghĩ về cái gật đầu đấy, cái An đều cảm thấy tự xấu hổ với mình. Và buồn mênh mang...

Buỗi vũ hội bắt đầu diễn ra trong những điệu Valses cổ điển của Pháp. Những bộ váy xoay tròn trong tiếng nhạc du dương và những bàn tay tự tìm đến bàn tay như gửi ấm một bức thư hẹn hò cuồng nhiệt mà phong kín. Những cô gái đeo mặt nạ ôm lấy chàng trai của mình, nở nụ cười hạnh phúc hoặc sâu kín đến ma mị... Đôi lứa trong tiếng nhạc và điệu nhảy xoay vòng nhanh ấy hệt như đoá hoa nở bung ra rồi e ấp lại như một nụ tròn xinh xắn trên nền của bầu trời tự do và xanh thẳm.

Rồi đến những điệu Blue jazz với những chàng trai nhạc công trẻ ăn vận như những kẻ si tình lãng tử của những năm thập niên năm mươi, sáu mươi trở về trước; đó là một bản free jazz với tâm điểm là một chàng trai đắm mình với chiếc saxophone se lạnh... Bài hát đó là những lời tâm sự buồn, một chàng ca sĩ bước ra và hát những câu từ như của một trái tim lang thang trên vỉa hè ướt sũng sau trận mưa rào...

" Này em yêu ơi, đừng về lối cũ nữa

Đôi mắt tôi chắn hết lối em rồi

Này em yêu ơi, đừng về lối cũ nữa

Ngồi xuống đây ta hát một bài thôi...

Này em ơi, em có thấy cỏ mọc dại trên đường hoang

Hoa nở nơi đâu? Lá xa xưa có biết tìm về ngày đã cũ...

Đi với tôi, em ơi! Ta đi hái quả chín đỏ trên cao

Đi với tôi đi, em ơi! Ta ăn trái đời trên môi ta ngọt ngào...

Này em ơi, em có muốn lấy chiếc gối của màn đêm?

Em có muốn nhặt cho khu vườn ta đầy nắng đẹp...

Em có đang thêu không chiếc áo cưới bằng sợi tơ hồng?

Em hát bài ca gì? Uống nước con sông nào?

Ôi yêu sao...

...em ơi ta đem đến cho em chiếc gối màn đêm nhé!

Để em ngả lòng ta vụng dại...

Và ta hát mê mải...

Này, này em yêu ơi, đừng về lối cũ nữa... "

Bài hát sâu lắng đến mức có nhiều cặp đôi đã ngừng nhảy chỉ để ôm chặt nhau vào lòng. Hẳn là nếu lúc này An mà đi cùng cái Hoài là thể nào hai đứa nó cũng châm biếm rằng đây là vũ hội hoá trang chứ đâu phải Valentine... Ấy vậy mà hai đứa nó giờ đây đều đang phải trải qua những chuyện lạ lùng riêng biệt. Với cái An, nó đang đi cùng hai người con trai mà nó chẳng quen hay cũng không hề có lời mời nó đến đây từ trước. Còn với cái Hoài, lạ lùng hơn nhiều đó là cậu chàng ngốc kia vừa mới ngỏ lời cầu hôn nó... Và, trong sự bàng hoàng đến ngỡ ngàng: cái Hoài từ chối và bỏ chạy.

Nó chạy vội vã mà chẳng hiểu vì sợ, bối rối hay hạnh phúc nữa. Hiểu được những gì đang diễn ra trong cái tâm hồn vốn tự do của nó bây giờ có lẽ chỉ có thánh thần là biết được. Nên nó chạy, bỏ lại phía sau bài hát và chàng trai đã buông lời ngốc nghếch vội vã kia cùng với bạn cậu ta đang đứng bần thần đến tội nghiệp ở đó. Mặc kệ. Nó cần phải bỏ trốn khỏi tình cảnh này. Và nó đâm sầm lấy cái An đang bước từ trên lầu xuống cùng hai chàng trai lạ. Nó chẳng để tâm đến bất kỳ ai ngoài bạn mĩnh nữa. Nó hổn hển, vội vã kéo tay cái An đi ra khỏi toà biệt thự mà chẳng biết có một cậu chàng đẹp mã cũng kéo áo bạn đi theo ngay phía sau họ.

An và Hoài đến một khu có ghế đá và bàn ở khu mái vòm ngay phía sau khu ký túc xá một chút. Đến đây, cái Hoài ngừng kéo tay An và chẳng cần phải ngồi xuống đó cứ vừa đi lại quẩn quanh, vừa giày vò mái tóc bứt dứt và bàn tay nó để kể lể về câu chuyện lời cầu hôn đột ngột ấy vừa diễn ra, về những gì nó nghĩ như nó cảm thấy; và về cả những thứ nó chưa biết...

An nắm lấy tay bạn, kéo nó xuống ghế nhẹ nhàng rồi từ từ hỏi chuyện kỹ lưỡng hơn một chút để nắm bắt lại toàn bộ những điều xảy ra với cái Hoài. Nó nghe kỹ, rồi nhẹ nhàng cười mà lắc lắc bàn tay đứa bạn thân.

" Dễ thương đấy chứ! " – nó nhận xét.

" Gì mà dễ thương chứ? – cái Hoài lắc lắc đầu – Tôi thấy thật điên rồ! "

" Phải, vì không có nhiều người biết yêu... " – cái An khẽ lấy ngón tay gõ trán bạn rồi châm chọc nhẹ nhàng.

Cái Hoài ngúng nguẩy, ngồi bần thần một lát rồi nói:

" Tao muốn uống cái gì đó... "

An biết cái giọng này của bạn, nó là một lời không thể chối từ; những lúc một đứa tự do thấy mình chơi vơi nhất.

" Ừ, - nó nói – thì uống! "

Và đưa tay xoa xoa mái tóc phía sau bạn.

Đúng lúc đó thì cậu chàng bảnh trai kia bước ra từ phía sau rặng cột của mái vòm.

" Mình xin phép nhé! – cậu ta nói – Nếu hai bạn đều muốn uống thì mình có ý này... Đợi mình một chút nhé! "

Cậu ta ra dấu tay rồi chạy ù đi mất. Cả hai đứa nó ngạc nhiên mà nhìn theo cho tới khi thấy cậu ta đứng trước một người phục vụ đang đẩy một chiếc xe mang đồ ăn, thức uống. Chúng nó thấy cậu ta đang thao thao điều gì đó với người kia thích thú lắm. Cái Hoài hơi dò giọng, quay sang An hỏi:

" Bạn quen của bà à? "

" À, ừ... trước nữa thì không... " – cái An chẳng biết nói sao nên hơi ấp úng. Và nó nhận được của đứa bạn thân một cái véo vào đùi đau điếng và một ánh mắt nói đúng lên một chữ: được lắm!

Rồi cái Hoài cũng nhanh chóng chú ý đến một người nữa đang đứng tựa mình vào cột vòm đá.

" Thế ai nữa kia? "

Cái An lại lắc lắc đầu, và lần này thì nó nhún vai trêu bạn. Cái Hoài đưa ngay hai ngón tay trước mắt mà dứ dứ như muốn véo nó cái nữa. Và cậu chàng kia đã quay lại, kéo người bạn đeo kính ít nói của cậu ta vào bàn ngồi cùng.

" Tớ gọi được rồi! " – cậu ta nói với hai đứa nó vui vẻ.

Và sau đó thì người phục vụ kia kéo chiếc xe mang đến toàn là thức uống đã chế sẵn và đồ ăn nhẹ. Người này nhẹ nhàng đặt những thức đồ đó và vài vật dụng cần thiết như khăn, giấy, thìa và cả dĩa với đũa xuống bàn cho họ rồi nhã nhặn nói:

" Chúc mọi người ngon miệng! Khi dùng xong, cậu cứ gọi cho tôi nhé! "

" Ok! " – anh chàng bảnh bao vừa giơ dấu tay vừa trả lời tươi tắn.

" Mọi người dùng đi nhé! " – cậu ta nói tiếp.

Cái Hoài nhìn cái An. Nó biết nó sẽ là người tiếp câu chuyện này. Và thế là nó rất tự nhiên đi vào câu chuyện hỏi về anh chàng kia và rồi đến bạn của anh ta. Câu chuyện đến nhanh sự tán gẫu đến mức cái An phải nghĩ rằng có lẽ chính cái Hoài đã thân anh chàng này từ lâu chưa biết chừng. Nó nhìn bạn rồi bất giác cũng nhìn sang anh chàng đeo kính xa lạ kia, nó thấy anh ta đang mải gõ gõ ngón tay trỏ của bàn tay nọ lên cổ tay kia của mình mà thả mình theo một điệu nhạc xa xa nào đó. Bất giác, nó hơi khát; nó với tay lấy một ly nước có miếng chanh tươi tắn trên đó và màu có màu xanh của lá non. Nó vừa quay ra hướng khác để uống vừa lắng nghe thấy những lời mô tả về đủ lại thức uống đã pha chế sẵn ở đây của cậu trai bảnh bao kia với bạn của nó.

" Không! – giọng của cái Hoài lanh lảnh – Bạn em không uống được rượu đâu vì chỉ một vài ngụm thôi là cậu ấy saaayyy rồi..."

Cái An chỉ nghe thấy thế, nó thấy những âm thanh và màu sắc xung quanh nó giờ thật lạ; kỳ ảo và cứ như chúng đang cười với nó. Và nó bèn cười lại chúng, vui vẻ. Nó tự nhiên lại nhớ về ký ức của những lần gần như thế này. Cả nhà nó không ai biết dùng rượu, họ dễ say đến mức hỗi nó còn nhỏ đã từng có một nhà hàng xóm mới chuyển đến và nấu rượu mà không biết rằng nhà bên kia vách đã nằm lăn ra nói cười với nhau cả trong hơi men phảng phất. Sau đó một tuần thì cả nhà nó phải gấp rút chuyển nhà.

" Bà uống cái gì... rồ ồ ồ ồ i i i đấyyy... " – nó thấy cái Hoài quay sang vội vàng hỏi nó. Nó nhoẻn cười.

" Nước! " – nó nói.

Rồi sau đấy tất cả những gì nó nhớ là họ ngồi ở đấy, ăn, uống; và tên của cậu chàng đẹp mã là Thắng, còn anh chàng đeo kính kia thì không rõ hình như là P.D gì đó...

Sau đấy thì nó thức dậy và thấy mình đang nằm trên giường cùng cái Hoài ở phòng nó. An còn chưa kịp trở mình hay suy nghĩ bất cứ điều gì về đêm trước thì cái Hoài đã nhìn thấy đôi mắt nó và quay sang hỏi, tay nó nắm lấy những ngón tay An.

" Tôi bỏ chạy như thế có sai không bà? " – nó nhẹ nhàng và dịu dàng đến lạ.

" Không! – cái An trả lời – Chẳng có ai lại đi cầu hôn trước khi tỏ tình cả... "

" Nhưng tôi bỏ chạy ngay như thế mà chẳng dám đối mặt với cậu ta như thế thì có sao không? " – cái An lại hỏi, tiếng nó nhỏ.

" Không sao đâu... - cái An nói và siết chặt tay bạn – bỏ chạy chẳng bao giờ là sai cả. Chỉ là đừng bao giờ chạy trốn khỏi chính bản thân mình, tình yêu mình. "

Và hai đứa nó mỉm cười nhẹ nhàng với nhau, rồi chìm sâu vào giấc ngủ tiếp.

Sau buổi ấy, cũng là lúc đến hè. Cậu chàng ngốc kia vẫn còn cố liên lạc với cái Hoài nhưng nó chẳng nghe máy hay đọc tin nhắn. An cũng chẳng khuyên hay hỏi nó vì sao nữa. Rồi cái Hoài chuẩn bị về quê nghỉ hơn một tháng hè; An thì ở lại để làm thêm cho một công ty bán hàng thời trang và học thêm một văn bằng nữa về tiếng Pháp. Cuộc sống của chúng nó cứ thế trôi đi và An nhận được một tin nhắn duy nhất của đứa bạn thân mình trong những ngày hè: đang đi du lịch nhé! Nha Trang. Có những tin nhắn vẫn làm phiền. Chào!

" Chào thân ái và quyết thắng! " – cái An lẩm bẩm câu đùa mọi khi của chúng nó rồi gửi tin nhắn đó cho bạn. Sau đó chúng nó chẳng liên lạc nữa.

Tròn một tháng kể từ cái đêm lạ thường ấy. Một buổi sáng, cái An đang tận hưởng cảm giác ngủ nướng của một ngày nghỉ hiếm hoi thì bỗng có tiếng nói lớn vọng đến từ bên tai mà thấm tận sâu vào trong tâm hồn nó:

" Chào mẹ! Mẹ ơi, dậy đi thôi nào! "

;this��Y��m�

- PQH -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro