Chapter 1 - part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Thời gian trong tầng hầm như thể được ngưng đọng lại. Bởi lẽ nơi này không có một cái cửa sổ hay cái đồng hồ nào để nhận biết thời gian. Bất cứ ai bước xuống đây cũng có cảm giác như đang đi vào một chiều không gian hoàn toàn khác với thế giới thực tại, và chỉ khi bạn bước lên cái cầu thang hẹp, đi qua cánh cửa kia thì bạn mới có thể trở về nơi mà bạn đang sống.

Cậu nghi ngờ rằng có chuyện gì đó không tốt đẹp sắp sửa xảy ra.

Có một chàng trai đứng giữa những chiếc vạc đang không ngừng thay đổi trạng thái và những lọ độc dược. Mái tóc đen rối xù và có xu hướng thách thức trọng lực được cột gọn lại bằng một dải ruy băng đơn giản. Đôi mắt xanh lục híp lại đầy tập trung, cậu liếm môi. Đôi bàn tay gầy gò và xanh xao đang cầm một con dao dùng để thái các nguyên liệu đã được chuẩn bị trước đó.

Ở tuổi mười sáu, Harry Potter từ lâu đã được coi là một người trưởng thành trong thế giới phù thủy, mặc dù xét từ hình dáng khuôn mặt và đôi bàn tay thì cậu có vẻ ngoài khôi ngô và nhỏ nhắn hơn hầu hết những thanh niên trạc tuổi.

Harry giật mình kinh ngạc khi cánh cửa phòng thí nghiệm đột ngột mở ra, "Đầu sẹo!" Chỉ có một người dám hiên ngang đi vào đây và gọi cậu với cái tên đó, Harry cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Cậu nhặt con dao vừa đánh rơi lên và bắt đầu nhiệm vụ cao cả của mình. "Có gì không Draco?" Chàng trai tóc vàng bạch kim lưỡng lự ở ngưỡng cửa trước giọng nói của cậu. Sau đó, Harry nghe thấy tiếng đóng cửa, nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với khi nó được mở ra. Và cậu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đưa chủ nhân của chúng đến gần bên cậu.

"Đừng như vậy mà, Harry. Đã lâu rồi tôi chưa được gặp cậu đó." Chàng trai tóc vàng bạch kim thốt lên và ngồi lên một góc của chiếc bàn, anh ta ngồi gần Harry đến nỗi cơ thể anh ta cứ cọ cọ vào cậu mãi.

Liếc mắt qua người bạn của mình, Harry nở một nụ cười duyên dáng. Chà Draco, vẫn như mọi khi, anh ta khoác trên mình một bộ áo choàng lịch lãm, nhưng hôm nay thì có vẻ bộ áo choàng được chuẩn bị kĩ càng hơn. Chiếc áo choàng xanh nhạt ôm lấy thân hình săn chắc được rèn luyện qua những trận đấu tay đôi. Nó hầu như không khác gì mấy với bộ áo choàng đen mà Harry đang mặc.

Mái tóc dài ngang vai được buộc theo kiểu đuôi ngựa. Trông nó thật hoàn hảo và khác xa với Harry. Đôi mắt xám vừa cười vừa nhìn chằm chằm vào cậu, mà ý cười này hiếm ai thấy được, "Hơi khó đó. Nghe nói cậu đã dành bốn ngày tại dinh tự Greengrass và cố gắng tán tỉnh cô con gái út - Astoria, cùng với lời chúc phúc của cha mình." Harry trả lời rồi tiếp tục tập trung vào công việc của mình.

"Nè Harry à, một ngày nào đó tôi sẽ tìm ra bí mật của cậu. Chúa tể hắc ám ban phước lành đến cho gia đình tôi chỉ khi chúng tôi gia nhập vào đội quân của ngài, và điều này đã được cậu nói trước như thể nó đã được công khai từ rất lâu rồi vậy." Draco hứa hẹn.

Harry nhăn mày lẩm bẩm. Như Severus đã nói, cậu thực sự phải học cách suy nghĩ trước khi nói. Một ngày nào đó, cậu sẽ vô tình lỡ miệng tiết lộ một điều cấm kị và rồi đi đời nhà ma.

Cậu nhặt lưỡi cóc lên và đổ chúng vào cái vạc. Đó sẽ là một ngày lạnh lẽo trong địa ngục trước khi Draco phát hiện ra bí mật của cậu, hoặc bất cứ ai khác. Nếu Harry có tiếng nói trong thế giới này thì cậu chắc rằng những bí mật của mình sẽ được chôn vùi mãi mãi. Số người biết được điều này là quá đủ rồi.

"Nói thật á Harry." Draco lắc ngón tay trước mặt cậu, nghe như thể cậu là một đứa trẻ cần được la mắng, "Ai đó cho rằng cậu sẽ vui vẻ hơn chút khi gặp tôi á."

Harry tròn mắt bước ra khỏi bàn làm việc trước khi cúi mình. "Người thừa kế Malfoy đáng kính. Kẻ squib đơn thuần này rất biết ơn khi có thể chiếm dụng được chút thời gian của ngài."

"Cậu thiệt là một kẻ ngốc nghếch hết sức, mà dù cậu có làm gì đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ rộng lượng tha thứ cho cậu." Draco cố nói để Harry không hiểu lầm ý của mình. 

Sau đó anh ta tự giễu cợt khi Harry không thèm phản ứng với lời nói của mình, Draco tiếp tục: "Nhưng nó không phải là vấn đề bây giờ. Điều quan trọng ở đây là bữa tiệc của năm đang diễn ra ngay trên đầu cậu nhưng cậu thì vẫn chui lủi ở trong cái hầm lạnh lẽo và bụi bặm này."

Trong khi Draco đang lải nhải thì Harry đã xong viết nhãn cho cái lọ trước khi đặt nó lên kệ nơi mà cậu biết Severus sẽ tìm được nó khi ông ấy cần.

"Những ngọn lửa giữ cho nơi này trở nên ấm áp và tôi nghi ngờ có hạt bụi nào dám bén mảng đến đây để đối đầu với cơn thịnh nộ của cha đỡ đầu." Harry nói. Không giống như những lần khác, khuôn mặt Draco không hề mừng rỡ khi nhắc đên Severus. Harry cam chịu biết rằng có một thứ gì đó quyết liệt sắp xảy ra mà không thể cản lại được, vì tên tóc bạch kim này là một đứa rất cứng đầu.

"Đừng có hiểu sai ý của tôi, đầu sẹo. Tôi muốn nói hôm nay là ngày sinh nhật của chủ nhân chúng ta và Severus đã bắt cậu làm việc nhà. Cậu sẽ bỏ lỡ pháo hoa mất." Draco bĩu môi, "Scourgfy." (bùa làm sạch)

Cậu nắm chặt và vặn vẹo đôi bàn tay sạch sẽ của mình, "Hy vọng cậu tập trung vào trọng tâm. Tôi không được phép tham gia vào bữa tiệc của Chúa tể hắc ám nên trên thực tế, Severus đã giúp tôi bằng cách cho tôi làm thứ gì đó." Harry nhún vai trả lời.

Cậu cố thoát khỏi cánh tay đang giữ cậu đứng yên của Draco.

Harry quay lại nhìn Draco. Anh chàng tóc bạch kim nhảy xuống bàn và đứng cao hơn cậu cả một cái đầu, Harry nhận ra mình nhỏ bé thế nào so với vị phù thủy này. "Ý tại ngôn ngoại. Bất kể cậu có âm mưu gì, tôi đều có thể nhìn ra được đấy Draco." Harry cảnh cáo khi cậu phát hiện nụ cười trên mặt Draco.

Chàng trai tóc bạch kim phớt lờ sự phản kháng của cậu và bắt đầu kéo cậu đi về phía cửa. Harry không muốn tham gia vào bất cứ điều gì sắp xảy ra, cậu cố níu lấy sàn nhà. Đáp lại hành động đó, Draco đã kéo cậu về phía trước để Harry mất thăng bằng và buộc phải ngã về sau anh.

"Đừng có làm hỏng niềm vui chứ đầu sẹo, Tôi đã từ chối tiệc tùng thâu đêm bởi vì một trong những người bạn của tôi đang làm việc như một nô lệ ngay dưới chân tôi." Câu nói làm đông cứng Harry, mang lại cho Draco sự dễ chịu mà anh ta cần để kéo cậu ra khỏi cái ngục tối và lên trên tầng hầm của lâu đài.

Khi Harry tỉnh táo lại thì họ đã rời khỏi hầm. Bây giờ cậu biết là chút phản kháng của mình đã trở nên vô ích. Nó sẽ chỉ thu hút sự chú ý của người khác. đó là điều cuối cùng Harry thầm mong ước. Thay vào đó cậu chọn cách nhìn vào mọi thứ xung quanh.

Hogwarts đã từng là một trường học được tạo ra bởi bốn nhà sáng lập. Mặc dù nó vẫn có chức vụ đó kể từ khi chiến thắng của chúa tể hắc ám nhưng chỉ những đứa trẻ thuần chủng và máu lai đặc quyền mới được cho phép học tại đây. Chuyện gì đã xảy ra với phù thủy gốc Muggle, Harry chưa bao giờ hình dung đến.

Không chỉ là một ngôi trường mà đây còn là nhà của Chúa tể hắc ám và một số tín đồ của hắn. Ngay cả khi ở đây chứa một đống người thì tòa lâu đài này vẫn còn có một nơi đủ vắng vẻ để không ai có thể làm phiền bạn.

Vì là ngày sinh nhật của Chúa tể hắc ám nên toàn bộ lâu đài được trang trí bằng màu xanh lá cây và bạc. Là hậu duệ trực hệ của Salazar Slytherin vĩ đại, một trong bốn nhà sáng lập đã được nhắc đến bên trên. Chúa tể hắc ám đã chiếm lấy chức vị lãnh đạo Slytherin khi còn rất trẻ. Harry đoán rằng đó là một trong những lý do tại sao rất nhiều gia đình máu trong quyết định đi theo gã đàn ông này.

Ngay cả trước khi họ đến gần đại sảnh đường thì âm thanh của âm nhạc và tiếng trò chuyện đã chui vào tai cậu. Sau khi dành cả ngày trong sự im lặng tại phòng thí nghiệm độc dược thì đống tạp âm đó nghe có vẻ khá nặng nề đối với Harry.

Trên đường đi, Draco đã thay đổi tư thế của mình, thay vì giữ khư khư cái cánh tay thì anh chàng tóc bạch kim lại nắm bàn tay cậu. Mặc dù mắt cậu tập trung đến Draco hết mức có thể trong khi đang cúi đầu nhưng Harry vẫn cảm nhận được những bức chân dung đang theo dõi họ. Bùa chú được ếm lên những bức chân dung để tránh họ bay ra hù những người qua đường. Trừ khi một vài người tiếp cận họ hoặc trong trường hợp khẩn cấp, thì họ sẽ không thể nói chuyện với người khác ngoại trừ bản thân mình.

"Tôi nghĩ tháp thiên văn sẽ ổn đó. Nó là tòa tháp cao nhất và vì pháo hoa được đặt phía bên kia hồ nên nó sẽ cho chúng ta một quang cảnh hoàn hảo về toàn bộ buổi biểu diễn." Nghe những lời của Draco, Harry bất giác mỉm cười. Cậu đã biết trước rằng đó là một khung cảnh ngoạn mục.

Họ đến gần đại sảnh đường. Bởi vì có rất nhiều khách đến tham dự tối nay, nên đã có những lá chắn được dựng lên ở một số con đường để tránh các vị khách đi lang thang và lạc vào mấy nơi vô nghĩa. 

Harry bước lại gần Draco, cho đến khi cậu bước đi như một cái bóng thứ hai của vị phù thủy. Draco dường như cũng căng thẳng, như thể anh đã bắt đầu nghi ngờ ý tưởng của chính mình. Tuy nhiên nếu Harry biết một điều về Draco thì đó là anh chàng tóc bạch kim sẽ không bao giờ hối hận với những thứ mà mình đã quyết định. Điều đó giống như thừa nhận rằng anh đã sai. Và một Malfoy không bao giờ phạm sai lầm. Ít nhất thì họ không bao giờ thừa nhận nó một cách công khai.

Mùi thức ăn lọt vào mũi họ, khiến dạ dày Harry sôi lên. Cậu nhớ hình như có một gia tinh đã xuất hiện cùng với bữa trưa của cậu nhưng lúc đó cậu lại quá bận rộn để có thể ăn bất cứ thứ gì. Ngay cả khi cậu quay lại để lấy đồ ăn thì chắc nó đã bị vứt đi.

Có lẽ Severus sẽ giết cậu vì bỏ bữa.

Harry trở nên căng thẳng khi họ đi vòng quanh góc và cậu thấy cánh cửa đôi đại sảnh đường mở ra. Thay vì bốn bàn dài thông dường, một số bàn tròn được đặt xung quanh phòng. Bàn đầu là bàn dành cho hiệu trưởng và các giáo sư, nó vẫn ở đó. Sau tất cả, Chúa tể hắc ám và những tín đồ đáng tin cậy của hắn vẫn không thể dùng bữa cùng với đám người thấp hèn.

Cơ thể cậu căng cứng khi đi qua một nhóm người thuần huyết đứng cạnh cửa. Thấy không ai trong số họ rảnh rỗi để ý đến cậu, Harry mới thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ ý tưởng của Draco cũng không tệ lắm.

"Cưng đây rồi, Draky bé nhỏ thân yêu của ta." Cả hai chàng trai căng thẳng vì giọng nói, nhưng vì những lý do khác nhau. Draco vì cái biệt danh xàm xí. Còn Harry là vì cậu nhận ra giọng nói này. Cậu đã thực sự hy vọng rằng điều này sẽ không trở thành hiện thực.

Bellatrix Lestrange là một trong ba cô con gái nhà Black. Với mái tóc đen bóng, dày, đôi môi mỏng, cặp mắt hoang dại cùng hàng lông mi dài và một khuôn hàm mạnh mẽ, mụ ta mang họ Black trước khi kết hôn. Như mọi khi, mụ ta mặc một chiếc váy cắt thấp, màu đen dễ dàng thể hiện hình dáng nữ tính của mụ. Mặc dù không quan tâm đến người khác giới nhưng cậu cũng hiểu tại sao người ta khó có thể rời mắt khỏi mụ. Mụ cũng là người phụ nữ duy nhất được tín nhiệm. Có tin đồn rằng mụ ta là thế lực tử thần trên chiến trường.

Mụ đàn bà được hộ tống bởi Rodolphus Lestrange, chồng mụ và người em trai Rabastan Lestrange. Họ trông khá khác biệt dù có cùng huyết thống. Trong khi Rabastan là một người đàn ông khá gầy gò thì anh trai gã lại trông có vẻ mập mạp hơn. Nhưng không có cách nào phủ nhận họ có quan hệ máu mủ với nhau. Mặc dù điều đó có thể nói về hầu hết đám người thuần huyết.

Nếu Harry hy vọng họ có thể ở đó để kiềm chế Bellatrix làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến cậu thì cậu sớm nhận ra rằng điều đó không thể. Theo đánh giá của cậu, hai phù thủy này cũng chán chường như mụ và muốn làm một việc gì đó.

Đó chỉ là may mắn của Harry mà họ rõ ràng quyết định rằng cậu và Draco sẽ tạo ra một trò giải trí hay ho.

Draco quay lại với khuôn mặt trắng bệch, anh kéo mạnh Harry lùi về phía sau mình.

"Dì Bellatrix, dượng Rodolphus, chú Rabastan. Có chuyện gì không ạ?" Draco nói, giọng anh không hề dao động, bất chấp nguy hiểm đang lơ lửng trên đầu họ.

Bằng biểu cảm vui vẻ trên mặt Bellatrix, Harry đoán Draco đã nói đúng điều mụ ta muốn nghe. "Ta sẽ không phàn nàn đâu, nhưng mà có cái gì đó thiếu thiếu trong bữa tiệc này. Chà, chúng ta không có muggle để tra tấn." Hai người đàn ông bên cạnh mụ đang nở nụ cười gian ác mà Harry cho là không có gì đáng ngạc nhiên. Cậu đã nghe về những cuộc săn bắt và những hình thức giải trí mà các tử thần thực tử yêu thích trong mỗi bữa tiệc.

"Rồi ta thấy cháu kéo người bạn nhỏ của mình đi loanh quanh ở đó và ta quyết định ra chào hỏi một chút. Điều buồn cười là ta cho rằng ta đã gặp qua hết những đứa nhỏ ở Hogwarts rồi, nhưng mặt ngươi trông lạ quá."

Biết phải làm gì, Harry rút tay ra khỏi Draco. Vòng qua người bạn mình và đứng trước mặt anh chàng tóc bạch kim. Harry nhanh chóng cúi đầu trước khi bắt gặp ánh mắt của mụ. "Tôi tên là Harry James Potter, thưa bà." Harry quan sát thấy có một vài người hiếu kì thò đầu qua hóng chuyện ở chỗ họ. Một vài người trong số đó tỏ vẻ ghê tởm khi nhìn thấy cậu.

"À, một đứa squib." Không giống như đám người kia mặt của Bellatrix như muốn nứt ra, đũa phép của mụ liền xuất hiện trên tay. Harry tiếc nuối, hẳn là hai người đàn ông kia cũng vậy, họ sẽ không đến giúp cậu. "Ta còn nghĩ hôm nay sẽ là một đêm dài mà buồn tẻ, nhưng sau đó cháu trai của ta đã mang đến chút gì đó để giải trí."

Draco đã không đến để bảo vệ cậu, như Harry biết thì anh sẽ không làm vậy. Người thừa kế Malfoy có thể ra lệnh cho đồng bọn của mình. Nhưng trong số những người trưởng thành, nơi mà anh ta vẫn chưa chứng minh được bản thân, thì chàng trai tóc bạch kim chẳng thể làm được gì để giúp cậu thoát ra khỏi mớ hỗn độn này.

Harry buộc đứng yên khi mụ đàn bà dạo quanh mình. Cậu có thể cảm nhận đôi mắt của mụ đang dò xét khắp cơ thể mình, dễ dàng xé xác cậu mà không cần chút phép thuật nào. "Mi là một bằng chứng sống về lý do tại sao những phù thủy thuần huyết không nên kết hôn với kẻ ngoại lai. Ta nhớ cha mi. James Potter, một kẻ ngu ngốc đã kết hôn với một con nhỏ máu bùn." Harry nắm chặt tay nhưng không để lộ phản ứng nào với những lời sỉ nhục của mụ về cha mẹ. Cậu phải kiềm chế để bảo vệ bản thân mình khỏi mụ ta và đám người xung quanh. 

"Crucio."

Harry đã biết trước, cậu tránh nó và lời nguyền bay thẳng đến vị trí vừa rồi. May là không đánh trúng Draco, nếu không Harry sẽ đứng yên ở đó chịu trận.

Bellatrix dường như không phải là người duy nhất ngạc nhiên khi cậu đã thoát được sự công kích của mụ. Đến bây giờ hình như bọn họ đã thu hút được rất nhiều sự chú ý. Có lẽ những bữa tiệc thuần huyết này thực sự nhàm chán như cậu nghĩ.

"Thiệt là may mắn ha. Mi sẽ không thoát khỏi điều này một cách dễ dàng nữa đâu." Mụ phù thủy vừa nói vừa giơ đũa phép. Harry cảm thấy cơ thể cẳng thẳng của mình tràn ngập trong sự phấn khích. Ít nhất mụ đã không biết tại sao cậu lại tìm ra cách hóa giải lời nguyền. Cậu có thể sống với một chút may mắn ngu ngốc nếu điều đó đồng nghĩa với việc cậu vẫn có thể che giấu bí mật của mình.

"Cru-"

"Bellatrix, chuyện gì xảy ra vậy?" Harry nhìn theo hướng giọng nói, hy vọng rằng cậu sẽ được cảnh báo nếu mụ ta giở trò sau lưng. Một bộ ba mới đã đến và Harry có nhiều lý do để sợ ba người kia hơn là gia đình của cô ả.

Bên trái là Lucius Malfoy, cha Draco và là gia chủ Malfoy. Thật đáng chú ý khi trông họ giống nhau đến nhường nào. Nếu không phải vì chênh lệnh tuổi tác, họ có thể được xem như là anh em song sinh. Lão ta cũng là người lên tiếng, vì không ai trong số hai người đồng hành của lão dường như thấy cần phải mở miệng cả.

Severus Snape đứng ở bên phải. Như mọi khi, người đàn ông khoác lên mình bộ áo choàng đen lạnh lẽo. Có vẻ như ngay cả sinh nhật của chủ nhân cũng không khiến người đàn ông này thay đổi cách ăn mặc. Ông ấy chỉ cao bằng Lucius dù trẻ hơn vài tuổi. Những ngón tay dài dính thảo dược mà Harry e rằng chỉ có Scourgify cực mạnh mới có thể tẩy rửa được. Harry cúi đầu theo bản năng khi bắt gặp ánh mắt của Snape. Từ cái nhìn trong đôi mắt đen của ông ấy, Harry biết rằng ông ấy đang có rất nhiều điều muốn nói.

Một người đàn ông đứng ở giữa, hơi tụt lại phía sau một chút so với hai người mà Harry lơ đãng nhìn thấy. Ngay cả khi cậu không hay bắt gặp gương mặt của hắn ta trên các tờ báo, nhưng trong thế giới này chỉ có một người mang đôi mắt đỏ đó.

Dù đã hơn bảy mươi nhưng xung quanh chúa tể hắc ám vẫn tràn ngập khí xuân. Là một phù thủy đồng nghĩa với việc tuổi thọ của bạn sẽ dài hơn muggle, nhưng sự lão hóa chậm chạp của người đàn ông này thật khiến người ta ngạc nhiên. Những tin đồn để trở thành một ma cà rồng mang huyết thống Slytherin, hắn đã thực hiện một số nghi thức liên quan đến quỷ dữ và sự hy sinh đồng trinh.

Harry không chắc mình nên tin vào điều gì nhưng cậu biết rằng mình vừa tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. 

Những người xung quanh cúi đầu trước chúa tể hắc ám. Harry bị Draco kéo khụy xuống. Cậu cảm nhận những cái ánh mắt dính chặt vào cậu đang chuyển trọng tâm từ chân này sang chân kia khi cậu đứng lên một lần nữa.

"Chủ nhân, chỉ là..."

"Ngươi có thực sự cho rằng bữa tiệc này của ta rất nhàm chán không Bellatrix?" Voldemort cắt ngang, cái giọng trầm trầm của hắn làm cậu rùng mình và nhăn mặt khó hiểu. Trong tình huống thế này, cậu có thể hiểu được cái rùng mình vừa rồi của mình bắt nguồn từ sự sợ hãi, tuy nhiên dường như nó không phải là vấn đề lúc này. Nhưng hiện tại cậu không có thời gian để phân tích thêm. Cách duy nhất Harry có thể thấy điều này trở nên tồi tệ hơn nếu có một giám ngục bước vào.

Mụ đàn bà Lestrange quỳ gối và dẹp bỏ sự kiêu ngạo. Giống như một chú cún háo hức xem chủ nhân của nó sẽ làm gì tiếp theo. "Tất nhiên không phải chủ nhân." Mụ nói với giọng ngọt ngào và ngước nhìn người đàn ông qua hàng mi. "Không có nhàm chán miếng nào hết. Chỉ là bề tôi đã tìm thấy một người mà bề tôi tin rằng ngài sẽ cảm thấy thú vị."

Cơ thể Harry trở lại trạng thái căng thẳng khi sự chú ý dồn về phía cậu. Sức nặng từ ánh mắt của Severus và đôi mắt đỏ đang nhìn khiến cậu thấy mình giống một con nai bị mắc kẹt bởi những ánh đèn pha.

"Ta không nhận ra người, nhưng ta nhớ là ta đã gặp ngươi một hoặc hai lần lởn vởn đâu đó quanh đây. Nhìn cách ăn mặc của ngươi thì chắc ngươi không phải là học sinh ở đây. Nhưng ngươi còn quá nhỏ để tham dự, ngươi đang làm gì ở đây?" Voldemort trầm ngâm. Khi đề cập đến thân hình nhỏ bé của mình thì Harry kìm lại một câu trả lời sắc sảo. Cậu tự nhắc nhở mình rằng sẽ không có gì tốt đẹp khi tấn công kẻ thống trị chưa chính thức của thế giới phù thủy.

"Tôi là Harry Potter, tôi không phải là học sinh, nhưng tôi mười sáu tuổi rồi. Mặc dù chưa đủ tuổi nhưng đó không phải là lý do tại sao tôi không tham dự những buổi họp mặt, thưa ngài." Harry chỉnh lại cách nói chuyện vủa mình khi cậu nhớ ra mình đang nói chuyện với ai.

Cậu nghe thấy tiếng cười thầm và sẽ chẳng có gì ngạc nhiên nếu đó là Bellatrix. Mụ ta là một người luôn tìm thấy niềm vui trong sự đau khổ của người khác.

Voldemort cảm nhận được bầu không khí căng thẳng và một cái nhếch mép xuất hiện trên mặt hắn." Đúng vậy, mi là một đứa squib đột nhiên xuất hiện và quyết định làm phụ tá cho Severus. Nói cho ta Harry, mi nghĩ gì khi sống trong một ngôi trường phép thuật mà mi lại chẳng hề có chút phép thuật nào?"

Harry thất bại trong việc đưa ra câu trả lời, Voldemort tiếp tục như thể hắn không còn mong đợi gì cả. Hắn tiến về phía trước và chỉ dừng lại khi đứng trước mặt Harry. Harry phải nghiêng đầu ra sau để có thể nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông, cậu không thích người khác lại gần mình. "Có lẽ mi nên dành thời gian của mình ở nơi khác. Ta có nghe nói rằng những người thuần hóa rồng ở Rumani cần những squib để dọn dẹp các cái hộp chứa những con rồng bị bệnh."

Cuối cùng cũng có đủ can đảm, Harry cố gắng ép các con chữ qua hàm răng nghiến chặt. "Không cần đâu, cảm ơn ngài. Tôi rất hạnh phúc khi ở nơi này." Cơn đau đầu qua đi và cậu biết rằng nếu cậu cứ mãi đẩy nó sang một bên thì cậu sẽ phải chịu khổ khi ở một mình. "Tôi không sử dụng được phép thuật nhưng cũng không nói rằng tôi không thích nhìn người khác học." Nó cho cậu một đường dẫn đến một thế giới, nơi mà cậu có thể là một phần của nó không phải bởi vì cậu sinh ra đã không có phép thuật.

"Thằng nhóc này là ví dụ tuyệt vời về lý do tại sao chúng ta không nên chơi chung với muggle và những kẻ không xứng. Mặc dù quan điểm chính trị khác nhau, thì Potter vẫn là một gia tộc nổi tiếng và mạnh mẽ. Nhưng thế hệ sau đã phản bội lại đức tin của chúng. Kết quả của sự phản bội đó thì đang đứng trước mặt ta." Mặt Harry đỏ bừng trước lời nói của người đàn ông. Tuy nhiên, cậu đã nhịn được. Cậu có cảm giác rằng cậu sẽ có một khoảng thời gian khó khăn để tránh Crucio từ Voldemort nếu cậu chọc giận hắn. Đó không phải là thứ cậu muốn thử nghiệm.

"Tôi chắc rằng cậu Potter, cũng giống như chúng ta, nhận thức được rằng squib thì không được phép tham gia một bữa tiệc máu trong." Chủ nhân nhà Malfoy rút đũa phép ra, di chuyển cây gậy chống của mình để cái đầu bạc phản chiếu ánh sáng vào mắt cậu.

Nó cho Harry một cái cớ để lùi lại một bước, không còn đứng gần chúa tể hắc ám nữa.

Harry liếm môi, tâm trí cậu điên cuồng trong khi cố gắng nghĩ ra điều gì đó. "Tôi chắc rằng cậu Potter cũng nhận thức rõ về hình phạt nào sẽ xảy ra khi một squib làm trái luật." Malfoynhắc nhở.

"Đủ rồi Lucius. Sau tất cả, ta đã tự mình quyết định những quy tắc đó và ta, không giống như những người khác, hãy nhớ kĩ chúng." Chúa tể hắc ám nói, không hề rời mắt khỏi Harry.

Harry liếc sang Draco. Khi ba người kia đến, Draco đã bước qua một bên. Chàng trai tóc bạch kim đang đứng giữa những người bạn của anh ta, không bắt gặp được ánh mắt của Harry và không có dấu hiệu nào đến giúp cậu.

Thật đau lòng khi nhìn thấy nó. Harry cũng biết rằng nó không phải là xui xẻo. Draco là con trai của cánh tay phải của chúa tể hắc ám. Anh ta không thể mạo hiểm khi bị bắt đứng về phía một squib, đặc biệt là chống lại kẻ thống trị quốc gia của họ.

Nhưng điều đó không có nghĩa là hành động của anh ta không gây tổn thương cho cậu.

"Tôi xin lỗi rất nhiều thưa ngài. Chỉ là tôi đã nghe nói rằng sẽ có pháo hoa và tôi hy vọng có thể được chiêm ngưỡng nó. Tôi chỉ định tìm một cửa sổ rồi nhìn ra ngoài, nhưng tất cả đã bị chặn và đột nhiên tôi thấy mình ở đây." Đây không phải là lần đầu tiên cậu nói dối. Và Harry biết rằng đó sẽ không phải là lần cuối.

Nếu như chúa tể hắc ám không định giết cậu như một hình phạt.

Lúc này Harry cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Như thể trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của cậu vậy, cảm giác không dễ chịu chút nào.

"Squib nhỏ bé đang cảm thấy cô đơn. Chủ nhân đáng kính, xin hãy cho bề tôi cậu bé đó, bề tôi sẽ dạy dỗ nó không bao giờ được làm phiền ngài nữa." Bellatrix thì thầm, xoay đũa phép giữa những ngón tay.

"Không Bellatrix." Voldemort nói, gạt bỏ mụ phù thủy trông có vẻ tích cực. Harry bị xé đôi ra mất. Một mặt có vẻ như cậu sẽ không bị phù thủy tra tấn. Mọi người đều biết mụ ta rất thích sáng tạo ra những lời nguyền trong khi tra tấn và Harry cảm thấy không cần phải xem mụ có thể làm trong bao lâu.

Mặt khác, cậu không biết lúc này mình phải làm gì.

"Vì là ngày sinh nhật của ta nên ta sẽ hào phóng. Để cho mi xem pháo hoa cùng với bọn ta và mi sẽ không bị trừng phạt mặc dù mi đã phạm luật." Harry chuẩn bị thở phào khi nghe Voldemort tiếp tục nói, "Tuy nhiên, ta tin rằng vì mi đang tham gia bữa tiệc của ta, điều đó có nghĩa là mi nợ ta một món quà."

Harry sững lại, cố nghĩ ra điều gì đó. Tất cả tài sản của cậu đều ở chỗ Severus và những thứ mà cậu có không phải là những thứ cậu có thể dễ dàng cho đi. Trước khi Harry có câu trả lời, Voldemort dường như đã quyết định giải vây giúp cậu. "Đừng lo lắng về điều đó. Nhưng đôi lúc ta sẽ cần thứ gì đó của mi và mi chỉ cần đưa nó cho ta." Biết rằng không còn có cách nào thoát khỏi nó, Harry cúi đầu khuất phục. Cậu không dám nghĩ chúa tể hắc ám có thể muốn gì ở cậu mà quyết định tập trung vào điểm mà cậu đã cố xoay sở để thoát khỏi chuyện này mà không bị trừng phạt.

"Chủ nhân, tôi tin rằng đã đến lúc bắn pháo hoa." Severus cuối cùng cũng lên tiếng, ông nhìn thẳng vào Harry. Harry cúi đầu và từ chối đón nhận ánh mắt của người đàn ông.

"Rất tốt." Voldemort gật đầu. "Chúng ta cũng nên ra ngoài và thưởng thức thôi." Harry căng thẳng khi hắn nhìn thẳng vào cậu. "Theo ta, cậu Potter." Vì một số lý do, giọng nói của hắn không có ác ý, mặc dù nó vẫn lạnh lẽo hơn so với khi nói chuyện với đám phù thủy xung quanh hắn.

Harry đi cùng với đám đông ra ngoài. Cậu ở phía sau của nhóm người, cậu không muốn thu hút thêm nhiều sự chú ý nữa. Harry nhận ra Draco đang cố ra hiệu với cậu, nhưng cậu từ chối nhìn về phía đó. Những người bạn máu trong của Draco sẽ giữ chân anh ta đến cuối bữa tiệc, cho nên Harry sẽ không phải lo việc đối mặt với anh ta nữa.

Họ dừng lại ở cầu thang đến Hogwarts, nơi cho phép họ có một cái nhìn tuyệt vời trên Hồ Đen, đằng sau đó là Rừng Cấm chỗ Harry đã mạo hiểm trong nhiều năm.

Một âm thanh rõ ràng khiến Harry đem sự chú ý của mình trở lại bầu trời tối phía trên họ. Có vô số màu sắc, chủ yếu là bạc và xanh lá cây thắp sáng bầu trời. Đôi mắt của Harry mở to khi thấy pháo hoa. Chúng quấn lấy nhau và phát nổ thành một mớ ánh sáng và màu sắc hỗn độn khi va chạm. Đó là một cảnh tượng ngoạn mục và chắc chắn là thứ gì đó xứng đáng với ngày sinh nhật của chúa tể hắc ám.

Harry giật mình kinh ngạc khi một bàn tay giữ lấy cánh tay cậu và cậu còn một bàn tay giơ lên để tấn công trước khi tâm trí cậu nhận ra người đang chạm vào mình. Harry ngước nhìn Severus và nở một nụ cười nhẹ. Bậc thầy độc dược nhìn mọi thứ và với một cái gật đầu, người đàn ông đã tỏ rõ ý định của mình.

Như những con ma không tiếng động, hai người tiến lên cầu thang và quay lại lâu đài. Sự im lặng kéo dài cho đến khi dừng chân trước phòng của Severus. Severus đang đi trước cậu nhưng nếu Harry cố chạy đằng nào đi chăng nữa thì cũng bị ông ấy tóm được.

Phòng của Severus nằm trong hầm tối, gần phòng thí nghiệm độc dược. Họ bước vào qua bức chân dung của một nữ ma cà rồng tóc đen bán khỏa thân. Đó không phải là chính xác kiểu chân dung mà bất cứ ai cũng mong đợi Severus chọn để bảo vệ các phòng của mình và do đó nó chỉ phù hợp với công việc.

Severus dẫn đường vào phòng khách và vẫn không nói gì. Toàn bộ nơi này được bao phủ trong màu nâu và kem, làm cho nó trông thoải mái. Harry biết rằng hầu hết mọi người đều tin Severus phải sống với máu khô cùng xiềng xích trên tường và không có lò sưởi để giữ cho căn phòng ấm áp trong mọi trường hợp.

Mà Harry cũng chỉ có thể tự hỏi làm sao họ tưởng tượng ra được vậy.

"Ngồi đi." Harry ngay lập tức làm theo. Không biết làm gì khác với đôi tay Harry bèn xếp chúng vào lòng. Cậu biết rằng khi Severus nói như vậy thì tốt nhất nên làm theo lời ông ấy.

Mắt thấy lời cảnh cáo của mình không có tác dụng, Severus ngồi vào chiếc ghế bành được đặt đối diện với cái sofa Harry đang ngồi. Trong một lúc lâu, bậc thầy độc dược không nói gì, chỉ nhìn Harry không chớp mắt. "Ta có tể hỏi toàn bộ mục đích của việc này là gì không? Ta nhớ rằng con đã đến gặp ta hôm nay và hỏi ta để đảm bảo rằng mình không có cách nào rảnh rỗi tối nay, và thực tế con đã xuất hiện trước mặt chúa tể hắc ám. Con có thể đã bị giết hoặc bị tra tấn, và sau đó ta sẽ phải nhờ một tên ngu đần để chuẩn bị những nguyên liệu!"

Harry nhăn nhó. Ít nhất là tốt đẹp khi biết rằng Severus là người có nguyên tắc. "Draco đã quyết định rằng đó sẽ là một ý tưởng tốt khi kéo con theo. Và sau lần đầu tiên cậu ấy quyết định một điều gì đó tuyệt đến mức có thể khiến cậu ấy phớt lờ lời nói của người" Harry nói, đưa tay vò đầu. Sự tức giận thể hiện rõ trong giọng nói. Đó sẽ là một khoảng thời gian tốt đẹp trước khi cậu tha thứ cho chàng trai tóc bạch kim vì những gì anh ta đã làm.

Tuy nhiên, Severus có vẻ không hài lòng với lời lảm nhảm của cậu. "Mục đích của việc cố gắng bảo vệ con của ta là gì nếu con cứ lao đầu vào nguy hiểm ngay khi ta vừa rời mắt khỏi con?"

Mệt mỏi và cơn đau đầu ập đến dữ dội, Harry day day thái dương của mình. "Con xin lỗi. Thật bực bội mà. Con không biết liệu hành động của con có dẫn đến những điều mà con đã nhìn thấy không nếu như có ảnh hưởng từ bên ngoài tác động đến. Nếu Draco không đi tìm con, tất cả đều có thể tránh được."

Tiếng sột soạt khiến Harry rời mắt khỏi đùi và quay sang Severus. Cậu buông tay xuống và trao cho người đàn ông một nụ cười mệt mỏi mặc dù điều đó khó có thể làm dịu Severus. "Kế hoạch sẽ trở nên hoàn hảo nếu như không có sự góp mặt của con. Rất ít người có quyền đi vào phòng thí nghiệm của ta nhưng Draco là đứa duy nhất sẽ cố gắng kéo con đi đâu đó ngay dưới mũi chúa tể hắc ám." Severus nhìn xa xăm chậm rãi nói. Không còn nghi ngờ gì nữa, ông ấy đang lên kế hoạch làm thế nào để nói với con đỡ đầu của mình ngừng hành động như một Gryffindor.

Harry kiềm chế không nói lên suy nghĩ hiện tại của mình về Draco. Cậu đã có dự tính trong vài ngày sắp tới để tránh mặt tên tóc bạch kim kia. Mặc dù không nói ra nhưng Harry hiểu ý của Severus. Cậu đã vô cùng cảm thấy may mắn khi đối mặt với Bellatrix vào tối nay. Không ai trừ chúa tể hắc ám có thể ngăn cản điều mụ muốn làm. Nếu không có sự can thiệp của lão thì Harry có lẽ vẫn còn ở trong bữa tiệc, bị tra tấn đến tận cùng của sự điên rồ.

"Con biết mà. Nhưng con chỉ biết là con sẽ đối mặt với Lestrange và sau đó sẽ có pháo hoa. Thật khó để lên kế hoạch cho bất cứ điều gì khi con không biết rõ." Harry nhắm nghiền mắt, cố gắng kiềm chế cơn đau đầu dữ dội." Bằng cách nào đó khi nó liên quan đến bản thân con thì những tầm nhìn kì quái đó đều trở nên vô nghĩa."

"Ngôn ngữ."

Harry hé mắt nhìn bậc thầy độc dược. "Tiếng Anh, người không nhận ra tiếng mẹ đẻ của mình hả?" Cậu rít lên.

Severus đứng dậy và đi về phía Harry, ông ấy banh đôi mắt của cậu ra. "Đồng tử của con bị dãn. Con đã kiềm chế bao lâu rồi?" Ông hỏi, buông mặt cậu ra trước khi đỡ cậu bé đứng dậy. Cậu từ bỏ mọi nỗ lực để tự mình đứng lên và dựa vào ngực Severus. Severus kéo cậu lại gần đảm bảo rằng cậu sẽ không bị ngã trong lúc đi.

"Con nghĩ là nó bắt đầu trong khoảng thời gian Bellatrix tìm thấy tụi con. Con đã cố lờ cơn đau đi thay vì nghĩ về nó." Harry lầm bầm khi họ bước vào phòng. Căn phòng nhỏ được thắp sáng bởi đũa phép của Severus.

Căn phòng ở phía r nhỏ(*), với sàn đá và một cái cửa sổ. Một chiếc giường nhỏ chiếm góc bên trái cách xa cửa ra vào với tủ đầu giường kế bên cậu. Có một cái tủ quần áo ở góc đối diện, bên cạnh đó là một cái bàn nhỏ và kệ sách phía trên. Ở trong phòng một lúc lâu, Severus thậm chí không đi ra ngoài sau khi dẫn Harry lên giường.

Nguyên văn: Room was on the r small side.

"Im lặng đi nhãi con. Người ta sẽ nghĩ sau một thời gian dài dưới sự dạy dỗ của ta, thì ít nhất con cũng đã học được cách chăm sóc bản thân." Mặc cho những lời lẽ cay nghiệt, Harry vẫn cười toe toét với ông trong lúc cậu được đỡ nằm xuống.

"Người phải dịu dàng Severus à. Người đã quên việc người đối xử với con bằng cách phải chà rửa vạc trong cả năm trời." Harry lầm bầm, mắt nhắm lại. Khi cậu chìm vào bóng tối, cậu cảm thấy áo choàng của mình đã được đổi thành đồ ngủ bằng phép thuật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro