Chapter 6 - part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù ngủ trễ nhưng hôm nay Harry dậy còn sớm hơn cả gà. Cậu nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ vang lên từ phòng Severus khi đi ngang qua, Harry biết được là bậc thầy độc dược còn đang say giấc nồng. Harry mỉm cười thận trọng chuồn ra ngoài, vì chỉ cần một tiếng động nhỏ xíu thôi cũng đủ để đánh thức Severus. Và dù là Severus để cậu làm mọi thứ cậu muốn thì cậu cũng không muốn đối mặt với ông ấy trước khi Severus húp hết bốn ly cà phê.

Ăn cắp một quả trứng trong cái ổ của con rồng còn an toàn hơn là đối mặt với Severus.

Chỉ khi đã đủ xa tầm nghe, Harry mới cho phép mình thở ra một hơi mà chính cậu cũng không biết mình đã vừa nín thở vừa đi. Huýt sáo một giai điệu vui vẻ Harry đi thẳng về phía đích đến của mình.

Sớm đến nỗi mà cả những Ravenclaw háo hức nhất cũng chưa đến thư viện. Harry đi lại xung quanh mà không có những ánh mắt trừng trừng thường theo sau cậu ngay khi có ai đó chú ý đến màu áo choàng của cậu. Như thể họ nghĩ cậu sẽ cố gắng ăn trộm cuốn sách. Hoặc có lẽ vì cậu không có phép thuật nên cậu không được phép đọc sách về chủ đề này.

Lần đầu tiên cậu đã nói về lo lắng của mình cho Severus, người đàn ông này đã tạo một tấm thẻ cho phép Harry đến thẳng thư viện luôn, ai kêu cậu là trợ thủ của ông ấy chứ. Và lỡ mà có một cuốn sách về vấn đề nào đó rơi vào đống sách của cậu, thì nó cũng chỉ đơn thuần là một tai nạn. Tấm thẻ này rất hữu hiệu, khi mà nó có cả chữ kí của Severus và bà Pince ở trển.

Harry chỉ mở cửa đủ để cậu luồn vào bên trong trước khi để nó đóng sầm lại. Cậu hít một hơi mang đầy mùi hương của giấy da cũ và mực. Biết rằng đang ở một mình, Harry tiến thẳng đến chỗ mà cậu nghĩ có thứ mình cần trong thư viện.

Harry an tọa trên chiếc ghế thân thương của mình. Cậu có thể nhìn thấy toàn cảnh từ nơi mà bà Pince dành phần lớn thời gian khi bà ở trong thư viện, nhưng vẫn ở một nơi hẻo lánh. Xung quanh nó, Harry đã đặt sẵn vài cuốn sách về Độc dược. Cái mà cậu quan tâm, giữ cho tiêu đề bị ẩn khỏi tầm nhìn, nó xuất hiện một tiêu đề thuộc một chủ đề hoàn toàn khác.

Món nợ đời là thứ được giải quyết giữa các pháp sư và phù thủy, những người thuần chủng, cũng như những con lai và Muggle. Chưa bao giờ trong lịch sử lại có một khoản nợ đời được ghi nhận giữa một phù thủy và một Muggle.

Nguyên nhân của việc này khá đơn giản. Cần có một lõi ma thuật đang hoạt động để phép thuật cầu chứng rằng người sử dụng nó đã được cứu khỏi mối nguy hiểm đe dọa tính mạng. Phép thuật của họ ghi lại lõi ma thuật của người đã cứu người sử dụng phép thuật đó.

Nếu không tìm thấy lõi ma thuật, lõi của pháp sư sẽ cho rằng không có nguồn bên ngoài nào giúp đỡ người sử dụng và do đó không có khoản nợ nào được tạo ra.

Chính phép thuật bên trong người phù thủy sẽ quyết định người sử dụng nó sẽ phải làm những gì để hoàn thành món nợ. Người ta có thể coi đây là một dạng nhẹ của lời nguyền Độc đoán. Bản thân phép thuật thôi thúc người sử dụng hãy giúp đỡ vị cứu tinh của mình để món nợ được giải quyết.

Tuy nhiên, một số gia đình đã quên mất lối sống cũ và do đó không thể lắng nghe bất cứ điều gì mà phép thuật của họ nói với họ. Vì thế nợ đời ngày nay hiếm thấy.

"Sách này hay không?" Câu hỏi làm Harry giật mình và suýt té khỏi ghế nếu không có bàn tay đặt lên vai giúp cậu đứng vững. Khi hít vào, Harry ngửi thấy mùi quế và cậu biết ai đã đến làm phiền mình.

Như một vài lần Harry nhìn thấy chúa tể hắc ám, Voldemort ăn mặc rất chỉnh tề. Chiếc áo choàng màu xanh lá cây mà hắn đang mặc được làm với màu sáng hơn bình thường một chút nhưng vẫn đủ để nhận diện người đàn ông đó xuất thân từ nhà nào.

Trước khi Harry có thể trả lời thì cuốn sách đã bị lấy khỏi tay. "Một lựa chọn đọc tài liệu tuyệt vời." Voldemort bình phẩm trong khi đôi mắt lướt qua trang giấy mà Harry đã đọc. "Ngươi đang cố xem mình có thể nhận được gì từ những người khác đang mắc nợ đời phải không?" Người đàn ông hỏi và đóng cuốn sách lại trước khi lấy nó ra khỏi tầm tay của Harry.

Câu hỏi khiến cậu nổi cáu. "Không, tôi không hứng thú với việc bắt người khác phải tự mình giúp đỡ tôi từng việc nhỏ nhặt. Đúng hơn là tôi đang cố gắng xem liệu có cách nào để giải quyết được khoản nợ hay không. Tôi nghĩ rằng những người mắc nợ thì không thể làm gì được, nhưng có lẽ có tôi có thể làm được." Harry nói, liếc nhìn cuốn sách cho đến khi Voldemort lọt vào tầm nhìn của cậu.

Harry cau có nhìn lên Voldemort. Chúa tể hắc ám trông khá thích thú với phản ứng của Harry trước lời nói của hắn. "Hầu hết mọi người sẽ thích việc một Malfoy nợ họ thứ gì đó, vậy nên chưa có nhiều nghiên cứu về chủ đề đó. Thực tế là phép thuật quyết định thời điểm món nợ được trả cũng đóng một vai trò quan trọng trong đó." Hắn nói như thể đang giảng bài cho một học sinh.

Nhớ lại phản ứng của Draco khi Harry nhắc đến chủ đề đó, Harry xoa cổ. "Tôi hiểu. Chỉ là đây là lần đầu tiên có người thân thiết với tôi mắc nợ tôi như vậy. Tôi không muốn điều đó làm thay đổi bất cứ điều gì giữa chúng tôi." Harry tâm sự với Voldemort.

Khuôn mặt của chúa tể hắc ám không có cảm xúc khiến Harry không biết chuyện gì đang ẩn bên trong đôi mắt đỏ. "Chính xác thì mối quan hệ giữa ngươi và người thừa kế nhà Malfoy là gì?"

"Draco đã là bạn của tôi gần như suốt thời gian tôi làm việc với Severus. Ờ thì chúng tôi cũng có những lúc bất đồng, nhưng điều đó làm mọi chuyện trở nên thú vị hơn. Cậu ta cứ như một người anh trai khó tính luôn muốn mọi người phải theo ý mình vậy." Harry đứng dậy, không thể ngồi yên được nữa.

Tuy nhiên, việc đứng lên lại khá sai lầm vì nó làm cậu gần Voldemort hơn. Chiếc ghế ngăn không cho cậu lùi lại trừ khi cậu muốn ngã. Voldemort tiến lên một bước khiến ngực họ gần như chạm vào nhau.

Harry thầm nguyền rủa cơ thể thiếu niên của mình khi nó phản ứng với sự hiện diện gần gũi của Voldemort. May mắn thay, người đàn ông dường như không nhận thấy gì khi Harry di chuyển, chiếc áo choàng của cậu đảm bảo có thể che giấu bất cứ thứ gì đang diễn ra với cơ thể này.

"Severus sẽ bận rộn cả ngày hôm nay."

"À há?" Harry tò mò. Cậu nghi ngờ việc Voldemort tới đây chỉ để thông báo với cậu điều đó. Thông thường Severus sẽ đích thân nói cho cậu hoặc đơn giản là để lại lời nhắn.

"Đúng." Voldemort gần như sắp nói xà ngữ khi phát âm S. Harry tuyệt vọng mong rằng người đàn ông đó không nhận thấy cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cậu. "Hôm nay ngươi sẽ được hộ tống đến Hẻm Xéo."

Khi Voldemort không đưa ra thông tin nào khác, Harry có chút sốt ruột. "Hộ tống là sao?" Đôi mắt của Voldemort lóe lên một tia thích thú, nhưng rất nhanh đã biến mất khiến Harry không chắc là mình có thật sự đã thấy không.

"Ta đã mong đợi nhiều hơn từ trợ lý của Severus. Chắc ngươi vẫn chưa quên những gì chúng ta đã thảo luận ngày hôm qua. Hoặc có lẽ có điều gì đó khiến ngươi mất tập trung vào lúc này." Voldemort nghiêng người tới khi hắn nói và trong giây lát Harry sợ rằng người đàn ông đó sẽ làm điều gì đó điên rồ, chẳng hạn như hôn cậu. Thay vào đó, Voldemort hơi di chuyển đầu để miệng hắn giờ ở ngay bên tai Harry.

"Người hộ tống ngươi sẽ ở phòng hiệu trưởng chờ ngươi. Ta đề nghị ngươi không nên để bọn họ đợi quá lâu."

Khi Voldemort lùi lại, Harry siết chặt nắm tay, chống lại sự thôi thúc kỳ lạ muốn vươn tay ra và tóm lấy áo choàng của người đàn ông trước khi hắn có thể thoát khỏi tầm tay.

Harry đỏ mặt chạy ra khỏi thư viện, tiếng cười của Voldemort theo sau cậu.

____________

Ở sâu trong ngục tối, Severus đang nhìn chằm chằm vào Sirius Black đang ngồi trên mặt đất, quay lưng về phía song sắt và vẫn chưa nhận ra ông. Đôi môi mỏng của ông cong lên thành nụ cười khinh bỉ đặc trưng khi nhận ra những thay đổi của kẻ thù thời thơ ấu của mình.

Sirius Black từng thuộc nhóm người đứng đầu quyền lực thuần chủng, là người thừa kế của gia tộc Black. Mặc dù đã nói rõ quan điểm về gia đình mình, nhưng Black vẫn không ngần ngại sử dụng địa vị của mình để có được bất cứ thứ gì gã muốn và thống trị những người kém may mắn hơn.

Ngay cả sau khi gã quyết định chạy trốn khỏi gia đình, điều đó vẫn không thay đổi. Gia đình Potter rất vui mừng khi có thêm một đứa con mà họ có thể chiều chuộng cùng với đứa con duy nhất của mình, James Potter.

Nhìn gã bây giờ, thật khó tin rằng người đàn ông đó chính là người đã hành hạ ông trong chính tòa lâu đài này. Không ai bận tâm đến việc cho phép người đàn ông này được tắm rửa sạch sẽ sau khi chúa tể hắc ám giải quyết gã. Nhưng vết thương của gã đã được chữa lành trước khi Black được đưa vào phòng giam qua đêm.

Severus không thoát khỏi sự chú ý của Black khi phát hiện ra một cái mũi bị gãy mà gã không hề bị như vậy khi được lôi ra khỏi văn phòng của chúa tể hắc ám.

"Anh đến đây để hả hê à, Snivellius?" Nghe thấy biệt danh đáng ghét, Severus rất muốn chửi rủa người đàn ông này. Nhưng ông kìm lại sự thôi thúc đó. Rồi cũng tới lúc ông chơi chết thằng cha này thôi.

"Không, nhưng tôi phải thừa nhận rằng thật tuyệt vời khi được nhìn thấy nơi anh thuộc về, Black." Trong tâm trí Severus hoan hô nhóc con. Đêm qua ông đã nhìn thấy vết máu trên tay cậu bé và xem lại ký ức ông biết mình có thể cảm ơn ai vì vết thương trên mặt Black. "Tôi đến để lấy một số thông tin từ anh."

Có sự sợ hãi trong mắt Black và Severus không thèm che giấu nụ cười tự mãn của mình. Cảm giác thật tuyệt khi được thay đổi vị trí. "Tôi đã kể cho anh tất cả những gì tôi biết về Hội và kế hoạch của cụ Dumbledore rồi." Severus dùng bùa chữa lành vào mũi và quan sát Black gập người lại khi mũi di chuyển trở lại vị trí ban đầu.

"Đừng nghĩ tôi tốt bụng. Việc nghe anh nói chuyện với cái mũi gãy chỉ khiến tôi khó chịu hơn bình thường. Và chúng ta đã biết chúng ta cần gì ở những nơi được gọi là của cụ Dumbledore. Tôi đến đây là vì một đứa nhóc nào đó đã bị tôi giam giữ suốt năm năm qua." Severus bình tĩnh nói, khi ông bước ra khỏi tầm với thì Black lao mình vào song sắt và tóm lấy ông.

"Đồ khốn, mày đã làm gì với con đỡ đầu của tao thế hả!?" Nếu không phải vì ông đã xem lại ký ức của Harry đêm qua thì Severus sẽ không hiểu người đàn ông đó muốn nói gì.

Tuy nhiên thì đây vẫn là một mở đầu hay để tìm hiểu chi tiết câu chuyện. "Tôi sợ rằng tôi không biết anh đang nói về cái gì." Lời nguyền nổ tung đã đánh bay Black đến đầu xa của phòng giam, cách xa Severus nhất có thể.

Severus hài lòng nhìn Black ngã xuống sàn sau khi va chạm với bức tường.

Tác động của bùa chú không khiến Black gục ngã được lâu. "Tao đang nói về cái gì á! Đứa con đỡ đầu của tao hành động không giống James. Nó từ chối giúp đỡ tao và khiến tao nhớ đến một tên Slytherin nhếch nhác nào đó! Tất cả là lỗi của mày!"

"Crucio." Severus nhìn người đàn ông ngã gục hoàn toàn trên sàn, quằn quại đau đớn và tru lên như một con chó bị thương. Không muốn làm đau người đàn ông này nữa nên Severus đã kết thúc lời nguyền sớm hơn nhiều so với mong muốn. Black nằm trên sàn, vặn vẹo và thở hổn hển.

"Anh nói như thể một đứa trẻ không phải là bản sao chính xác của cha mẹ nó là một tội lỗi vậy. Tôi tự hỏi liệu điều đó có áp dụng cho anh không. Người mà anh nhớ đến nhất trong số cha mẹ của anh là ai? Cha anh? Hoặc là có lẽ đó là mẹ của anh nhưng chẳng phải anh đã dành phần lớn cuộc đời mình để phủ nhận rằng mình giống hầu hết Black sao?" Ông nhìn Black với vẻ mặt hài lòng.

Severus không cảm thấy hối hận khi một lần nữa cho Black một lời nguyền Tra tấn. "Giới tính của Harry sẽ không thành vấn đề với anh, nếu anh thực sự quan tâm đến thằng nhóc đó. Và mặc dù tôi rất vui vì nó trông không giống một cặp song sinh với cha nó, nhưng đó không phải là điều mà tôi có thể lấy làm vinh dự. Harry đã mệt mỏi về việc có một cái tổ chim trên đầu nên nó đã quyết định để tóc dài ra như hiện tại. Và chiếc kính là một trở ngại khi giúp tôi pha thuốc, nên theo yêu cầu của nhóc, tôi đã pha một loại thuốc để nó có thể nhìn thấy mà không cần dụng cụ hỗ trợ."

Severus kết thúc lời nguyền, Black ho dữ dội, máu chảy ra từ khóe miệng khiến gã trông khá giống một con thú hoang nào đó.

"Chúa tể hắc ám muốn có thông tin về thằng nhóc đó và do đó, tôi đã được đặc quyền lấy càng nhiều thông tin càng tốt từ đầu óc bã đậu của anh. Và điều duy nhất tôi không được phép làm là giết anh. Tôi đoán, điều đó sẽ không thành vấn đề vào thời điểm hiện tại. Levicorpus."

Khi Black được nhấc lên không trung và treo ngược, Severus bước vào trong phòng giam.

"Tôi chắc chắn rằng anh còn nhớ một sự việc tương tự ở trường, chỉ có điều bây giờ vị trí đã bị đảo ngược và anh không có đám bạn của mình để hỗ trợ." Vừa nói Severus vừa đi vòng quanh Black một cách lười biếng.

"Đó là ngày tôi mất đi Lily. Chỉ vì lỡ lời trong lúc tức giận mà cô ấy đã chấm dứt tình bạn lâu dài với tôi." Ông dừng lại phía sau Black và gã cố gắng quay đầu để giữ ông trong tầm mắt nhưng thật vô ích.

"Harry có thể đã là con trai của tôi nếu bốn người không tách Lily ra khỏi tôi. Các người đã gián tiếp ký lệnh tử hình cô ấy bằng cách để cô ấy kết hôn với Potter. Nhưng điều đó không thành vấn đề, cái đám duy nhất quan trọng với nhóm của các anh chính là bốn người các anh, mặc dù tôi chắc chắn rằng anh chưa bao giờ thực sự tính đến Pettigrew. Tôi sẽ không xấu hổ nếu con trai tôi là một squib. Tôi sẽ chăm sóc nó và để nó ở lại nơi nó thuộc về thay vì gửi nó cho một số Muggle, vì có lẽ mọi người sẽ quên mất nó."

Lưng của Black trở nên căng cứng, Severus biết gã sắp chịu không nổi. Ông chỉ cần tạo thêm một chút áp lực. "Anh cảm thấy thế nào khi biết Harry ghét anh và James vì ​​tất cả những gì nhóc ấy đã phải trải qua?" Ông thì thầm, và rồi hét lên.

"Chúng tôi làm vậy để bảo vệ thằng nhỏ. Chúng tôi biết rằng nó sẽ hạnh phúc hơn khi ở giữa những người giống như mình, thay vì lúc nào cũng nhìn thấy phép thuật được thi triển xung quanh mình và biết rằng mình khác biệt. Cụ Dumbledore đã hứa Harry sẽ được an toàn!"

Severus trợn mắt trước lời nói của người đàn ông. "Để tôi hỏi anh một câu. Harry có cảm thấy không vui khi mọi người làm phép thuật xung quanh thằng bé lúc nó còn nhỏ không? Đợi đã, đừng trả lời câu đó. Tôi chắc chắn rằng nó đã cười mỗi khi ai đó bắn bong bóng từ đũa phép của họ hoặc bất cứ khi nào ai đó biến thành một con chó dữ tợn và để nó cưỡi lên lưng." Mỗi từ đều khiến Black nao núng như thể Severus đang dùng roi thay vì lưỡi.

Tuy nhiên, Severus đã thành công và không có ý định dừng lại sớm. Đây là một trong những người đã làm tổn thương đứa nhỏ của ông, đơn giản chỉ vì cậu bé không thể sử dụng phép thuật mà cậu có. Một suy nghĩ khá hài hước khi xem xét việc Black đã cố gắng vượt trội như thế nào so với những người còn lại trong gia đình mình. Suy cho cùng, việc giấu một squib giữa đám Muggle là điều mà những Black thường làm trong quá khứ.

"Anh không dám nói rằng việc đuổi nó đi là vì lợi ích của thằng nhóc đó. Không, anh xấu hổ vì nó không thể sử dụng phép thuật. Anh cảm thấy điều đó như thể đó là sự xúc phạm đến lòng kiêu hãnh của một phù thủy như anh. Đó có phải là lý do tại sao anh không bao giờ bận tâm đến việc kiểm tra thằng bé sau này, bất kể cụ Dumbledore đã đảm bảo với anh rằng nó an toàn đến mức nào." Severus càu nhàu và bước lại đứng trước mặt Black.

Khi tên phù thủy hóa thú không đưa ra được câu trả lời, Severus đã vung đũa phép. Một hành động nhanh chóng đã khiến chiếc quần của Black bị rách thành từng mảnh và chiếc quần lót cũng bị như vậy. Bậc thầy Độc dược nhướn mày. "Tôi không hiểu làm thế nào mà anh có thể nổi tiếng với các nữ sinh ở trường đến vậy. Tuy nhiên, kích thước của anh, hay đúng hơn là sự thiếu hụt những điều tương tự, chắc chắn giải thích tại sao không ai trong số họ ở lại với anh lâu."

Severus vừa nói với Black vừa ném những lời nguyền vào người gã. Họ chẳng làm được gì nhiều vì cây đũa phép của gã đã bị tịch thu khi bị bắt. "Nếu anh muốn có cơ hội lên giường với một người phụ nữ lần nữa, tôi khuyên anh nên hợp tác và trả lời những câu hỏi của tôi. Anh đã gửi Harry cho ai?"

"Dumbledore gửi Harry đến sống với một số người thân của Lily, tôi chưa bao giờ thực sự biết cụ ấy nói về những người nào. Cụ ấy cũng thiết lập một số kết giới máu để giữ cho Harry an toàn khỏi những kẻ tử thần thực tử và những sinh vật bóng tối." Black dùng tay che đi phần nam tính của mình, dường như tin rằng chỉ cần như vậy là đủ để giữ gã an toàn.

Severus chế nhạo. Nếu không có gì khác thì đây là bằng chứng rõ ràng cho thấy họ ít quan tâm đến cậu nhóc của ông đến mức nào. Trước đây Severus chỉ đoán rằng chưa có ai kiểm tra thằng nhóc này, nhưng bây giờ ông đã được xác nhận. Nhưng tin tức về kết giới máu là điều mới mẻ đối với ông.

Mặc dù Black đúng khi cho rằng các kết giới máu sẽ bảo vệ Harry khỏi các cuộc tấn công từ người ngoài miễn là cậu vẫn ở trong nhà, nhưng điều đó không giúp cậu bé được an toàn trước những người sống cùng cậu. Ngoài ra, để các kết giới hoạt động, cần phải có tình cảm ấm áp giữa những người có chung dòng máu. Và theo những gì Severus biết về thằng nhóc này, tình yêu giữa Harry và những Muggle mà cậu đã sống cùng không hề bị mất đi.(*)

* nguyên văn: no love lost. (ý là không hiểu khúc này lắm)

Lớn lên cùng khu phố với Lily, Severus biết rằng cô không có nhiều tình cảm gia đình. Đó là một trong những lý do Lily muốn có nhiều con.

Thật đáng tiếc khi cô đã quyết định bỏ rơi đứa con duy nhất mà cô có được. Nhưng không quá khó để tìm ra những người họ hàng mà Black đã đề cập.

"Thế còn khi Harry được đưa đến Hội thì sao? Chắc chắn là anh đã tận dụng cơ hội để làm quen với con đỡ đầu của mình. Điều nhắc nhở duy nhất mà anh có về người bạn thân đã qua đời của mình và vợ của hắn ta." Severus hỏi, quan sát nét mặt của Black một cách cẩn thận.

Black cau có, mặt gã đỏ bừng như thể tin rằng Severus sẽ không nhận ra điều đó. "Tôi bắt đầu một nhiệm vụ ngay khi họ được chôn cất. Khi tôi quay lại ba tháng sau, Harry đã ở đó. Có người kể cho tôi nghe chuyện đã xảy ra, nói với tôi rằng Prongles là một nhà tiên tri và những ảo cảnh đó có thể được sử dụng để lợi thế của chúng ta trong cuộc chiến là cụ Dumbledore thậm chí còn tìm ra cách khiến những ảo ảnh xuất hiện thường xuyên hơn."

Severus phải nhắm mắt lại trong giây lát để kiềm chế cơn nóng giận của mình. Danh sách những lý do khiến ông ghét cụ Dumbledore dường như ngày càng dài ra. Và nhiều lý do trong số đó có liên quan đến một đứa trẻ nào đó.

Loại thuốc mà Black nhắc đến chắc hẳn chính là loại thuốc mà Draco đã nói. Ông đã hai lần chứng kiến ​​tác dụng phụ của lọ thuốc đối với đứa trẻ mà mình quan tâm. Severus là một bậc thầy về Độc dược và đã làm việc với các loại thuốc thử nghiệm. Ông biết sự nguy hiểm của việc thử nghiệm chúng trên đối tượng là con người.

Ngay cả chúa tể hắc ám cũng phải thừa nhận điều này, đặc biệt là khi liên quan đến trẻ em.

Tuy nhiên, vì không có một ai giống như Harry mà ông biết nên không nghi ngờ gì rằng đó chính xác là những gì cụ Dumbledore đã làm.

"Hồi đó thằng bé là một người nhỏ bé gầy gò. Có vẻ như nó không được Muggle cho ăn đàng hoàng, tôi không nghĩ họ có nhiều tiền. Thằng nhỏ nao núng trước mỗi âm thanh và có vẻ sợ hãi khi chạm vào con người, như thể nó không quen với những thứ đó. Nó giống một con thú hoang hơn là một con người thực sự. Tôi nghe nói rằng nó thậm chí còn cắn một người bạn cùng lứa khi mới đến. Kể từ đó, nó đã bị cách ly khỏi những đứa trẻ khác."

Vẻ cau có làm tối sầm khuôn mặt của Severus. Họ đã đối xử với đứa nhỏ của ông như thể cậu bé không phải là con người. Chưa hết, Black dường như thắc mắc tại sao Harry lại phản ứng như vậy. Tuy nhiên, chính những lời tiếp theo của Black đã khiến Severus tức giận.

"Nếu không phải vì những ảo cảnh của nó, tôi đã đề nghị gửi nó đến khu tâm thần ở St.Mungos, ít nhất họ cũng có thể đối phó được với nó."

"Sectumsempra." Severus vung cây đũa phép của mình, quan sát những vết cắt sâu xuất hiện trên ngực Black. Người đàn ông hét lên, cố vặn vẹo cơ thể như thể điều đó sẽ giúp gã thoát khỏi lời nguyền mà Severus đang trói buộc mình.

Rất sớm, ít nhất là sau ý kiến ​​của Severus, ông đã kết thúc lời nguyền. Đó là cái mà ông đã tạo hồi còn đi học, với Potter và Black trong đầu khi ông nghĩ ra nó. Nếu không phải vì cụ Dumbledore ưu ái một cách bất công cho nhà Gryffindors thì Severus đã rất vui vẻ thực hiện ước mơ của mình và sử dụng lời nguyền lên hai con sư tử hồi đó.

"Tôi là cha đỡ đầu của một cậu bé chỉ lớn hơn con đỡ đầu của anh vài tháng." Severus tiếp tục khi ông phớt lờ những lời lẩm bẩm của Black về việc không ai có đầu óc tỉnh táo lại có thể trở thành cha đỡ đầu béo bở cho con họ.

"Khi cha mẹ chúng yêu cầu tôi đảm nhận vị trí như vậy, tôi đồng ý chăm sóc, hướng dẫn và ở bên cạnh con họ. Dù nhìn thế nào đi nữa, anh cũng không thực hiện được lời hứa đó, Black."

Nếu Draco ở vị trí của Harry, Severus sẽ không quan tâm đến những gì người khác nói. Ngay khi nghe tin đồn về việc con đỡ đầu của mình bị gửi đến sống giữa những người Muggle vì mọi người xấu hổ về đứa trẻ, ông sẽ mang Draco đi. Chưa bao giờ trong đời ông lại cho phép chuyện đó đi xa như với Harry.

Khi Black không còn gì để nói nữa, Severus chậm rãi xoay cây đũa phép của mình, nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo. "Anh có biết rằng ở 'thằng nhỏ' có rất nhiều thần kinh không? Đúng vậy, để anh có thể đạt được khoái cảm như vậy khi giao hợp với người khác, mặc dù tôi rùng mình khi nghĩ đến việc anh dính líu đến một việc như vậy. Điều đó khiến nó trở nên nhạy cảm cho đến những điều nhỏ nhặt nhất có thể tưởng tượng được khi nó bị lột da sẽ đau đớn thế nào không?"

Thật vui khi thấy Black tái nhợt như thế nào. "Mày đang đùa phải không? Mày đã hứa là sẽ không làm bất cứ điều gì với Sirius bé nhỏ mà." Gã đần ré lên với một giọng khá cao.

"Tôi phải đồng ý một chút. Nhưng nếu anh chịu suy nghĩ lại anh sẽ nhớ rằng tôi chỉ hứa rằng tôi sẽ không giết anh. Những gì tôi làm sẽ không giết anh, nhưng anh sẽ cần sự trợ giúp từ một bác sĩ. Ráng chịu nha. Tôi không thích phải lặp lại." Và trong khi vết thương như vậy có thể được chữa lành, Severus nghi ngờ rằng Black sẽ sống đủ lâu để điều đó xảy ra.

Không mất nhiều thời gian trước khi những tiếng la hét đau đớn vang lên khắp các hành lang trong ngục tối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro