Chapter 5 - part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Voldemort vẫy đũa phép, dường như tất cả các xương trong chân của cậu đều biến mất và Harry hét lên một tiếng bất ngờ rồi ngã lại xuống chiếc ghế. "Nhìn ta." Voldemort vừa nói vừa rút đũa phép. "Có một số vấn đề với những gì mà chúng ta đã bàn bạc. Dĩ nhiên là nếu ngươi có cảm thấy có việc quan trọng hơn cần phải làm thì cứ đi trước đi."

Cảm giác trên chân của Harry quay lại nhưng cậu cũng không cố rời khỏi ghế nữa. Cái nhìn hài lòng trên mặt Voldemort khiến cậu khó chịu, nhưng Harry thấy việc tìm ra kế hoạch mà thằng cha này đã sắp xếp còn quan trọng hơn.

Xét thấy Harry không tính rời đi, Voldemort cất đũa phép của mình và. Hình như điều này vượt quá tầm của cậu, và vì cậu đã thấy chúa tể bóng tối có thể thực hiện phép thuật không cần đũa phép, nên cậu nghi ngờ liệu nó có thực sự tạo ra sự khác biệt hay không. "Hogwarts có hàng tá những lá chắn cổ sẽ bảo vệ ngươi miễn là ngươi ở trong đây. Tuy nhiên, khi ngươi ra khỏi đây thì ngươi cũng chỉ như con vịt ngồi chờ Hội đến làm thịt thôi." Mặc dù không thích điều này nhưng Harry hiểu được dụng ý của Voldemort.

Nó là một trong những bất lợi về việc không thể dùng ma pháp. Tuy nhiên Harry từng cho rằng cậu không có ma thuật, nhưng không có nghĩa là cậu không có khả năng phòng vệ khi bị tấn công bởi đám người tưởng cậu là một con mồi béo bở.

"Vậy nên ta đã giao phó ngươi cho mấy đứa máu trong để chúng bảo vệ ngươi mỗi khi ngươi ra khỏi trường. Sẽ có thêm người khác, nhưng chỉ có ba đứa là chính. Nếu cần thiết thì chúng có thể bỏ mạng vì ngươi." Lời nói của Voldemort khiến Harry lạnh cả xương sống. Điều đó nhắc nhở cậu là thằng cha không phải tự dưng thắng trong cuộc chiến kia đâu.

Nếu Voldemort nói họ sẵn sàng chết, thì chính là như vậy mặc cho cậu có ghét việc người khác chết vì mình đi chăng nữa.

Nhưng Harry không nghĩ ra những người thuần chủng nào sẽ phù hợp với những gì Voldemort nói.

"Ta chọn tam giác Lestrange cho lần này. Bọn chúng khá giỏi và đã có kinh nghiệm giải quyết hầu hết các tình huống. Thêm nữa là chúng sẽ canh chừng ngươi đủ kĩ." Voldemort nói như thể Harry là một đứa trẻ cần bảo mẫu vậy.

Harry nhăn mặt nhưng lại không biểu lộ phản ứng nào trước cái nhìn dò xét của Voldemort. Nghĩ tới việc ở chung với người nhà Lestrange cũng đủ khiến cậu vò đầu bứt tóc rồi.

Trong cuộc đàm phán tiếp tới chắc cậu phải thêm mấy người 'vệ sĩ' này vào nội dung bàn bạc. Cậu thấy được lợi ích của việc có những người biết phép thuật bên mình, nhưng hầu như bất kỳ ai khác mà cậu có thể nghĩ đến đều sẽ tốt hơn ba người đó.

"À mà, nhà Zabini cũng không hề nợ tôi một món nợ đời nào cả." Harry nhớ lại lý do mình đến đây. Ngoài ra, điều này còn giúp cậu ngừng suy nghĩ về cách Voldemort quan sát cậu.

Cách mà Draco hành động tối qua đủ khiến Harry điên đảo. Nghĩ đến việc có thêm nhiều người nữa sẽ kéo thêm vào mớ hỗn độn đó, khiến cậu muốn chạy thẳng vào Rừng Cấm và hét lên.

Khi Voldemort lên tiếng, Harry giật mình.

"Vì ngươi không chủ động tham gia vào nhiệm vụ này nên không có lý do gì để tạo ra món nợ cả đời, khác với khi ngươi chủ động bước vào và cứu mạng người thừa kế nhà Malfoy. Và những người mà ta gửi đi thì đóng vai trò giống như y sĩ và thần sáng. Không có thêm món nợ nào cả. Nhưng những người mà ngươi đã cứu trước thỏa thuận của chúng ta thì có đó."

Harry lặng lẽ gật đầu. Cậu không có ý định trao đổi với Voldemort những gì mà cậu đang cố gắng. Thậm chí cả Severus cũng không biết số lượng người đã được Harry nhúng tay vào số phận, cả trực tiếp lẫn gián tiếp.

Một con cú sừng lớn bay ngang qua cửa sổ đang mở. Harry ở lại cho đến khi Voldemort dơ cánh tay lên và con cú đậu lên. Mặc dù những móng vuốt cắm vào da thịt, Voldemort không hề tỏ ra phản ứng gì mà đọc thư con cú mang theo.

Mảnh giấy da bốc cháy và trước khi đống tro tàn có thể rơi xuống sàn thì Voldemort đã làm nó biến mất. Con cú kêu bất ngờ kêu, nhìn chòng chọc vào Harry như thể cậu là đứa gây ra vụ cháy vậy. " Mặc dù sự khác nhau nhưng họ là một đội hình hiệu quả. Có lẽ nó thú vị để ngươi biết rằng họ đã bắt được tên kia trước khi hắn móc con dao ra." Harry đỏ mặt khi nghe Voldemort nói.

"Ủa là họ sẽ mang hắn tới đây hả?" Harry hỏi. Cậu cảm thấy cơ hội để gặp người đàn ông đó đang giảm dần. Đôi mắt đó, chúng làm cậu trở nên đau nhói từ khi bước vào tầm nhìn. Cậu đã thấy đôi mắt này trước đó rồi. Và nó không phải chỉ là một khoảng khắc thoáng qua, nhưng cậu chẳng thể biết chúng thuộc về ai.

"Rồi chuyện gì sẽ xảy ra với ổng?" Harry cắn môi dưới và lơ đi cơn nhói nhẹ trên môi.

Voldemort gửi con cú đi, con cú lượn vài vòng trên đầu họ rồi mới bay ra ngoài cửa sổ và biến mất khỏi tầm mắt. "Đừng có lo về vụ đó. Nếu ngươi rời đi bây giờ thì chắc sẽ đuổi kịp tụi Draco đó. Ta cá là cô nàng Parkinson chưa có chịu xong với ngươi đâu." Harry nhăn nhó nhả cái môi dưới của mình ra.

"Urg, đừng có nhắc lại. Rồi sao ông biết về điều đó?" Cậu hỏi, mặc dù cậu đã có sẵn trong đầu mấy câu trả lời về cách mà thằng cha chúa tể hắc ám đó biết.

"Linh cảm." Khi đứng dậy, Harry có thể cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Voldemort. "Ta phải đồng ý với Parkinson là có nhiều màu hợp với ngươi hơn là màu xám." Harry ngơ ngác gật đầu. Cúi chào cái rụp, Harry bước ra khỏi cửa, bắt chước bước đi của Severus.

Harry đi bộ cho đến khi cậu đi ra khỏi cái hành lang thứ ba và đến một nơi mà cậu biết là sẽ không có một bức chân dung hoặc ai đó có thể theo dõi cậu.

"Hé lô Harry, không biết là cậu đã có quyết định gì về việc cậu sẽ chia sẻ chuyện thế giới bên kia với tui chưa?" Một hồn ma học sinh Hogwarts nữ xuất hiện trước mặt cậu ngay khi Harry bước vào nhà vệ sinh.

"Xin lỗi Myrtle, thời gian sống của tui chưa có tới hồi kết á." Thật là một cảnh tượng kỳ lạ khi nhìn thấy con ma bĩu môi lúc này. Tuy nhiên, sau khi được hỏi cùng một câu hỏi trong nhiều năm, Harry không hề bối rối với nó.

Không lâu sau khi cậu bắt đầu sống tại Hogwarts, Harry nhận ra rằng mọi người có xu hướng tránh cái phòng tắm này. Thậm chí mấy con ma khác cũng vậy. Khi cậu lần đầu tiên bước vào đấy, cậu đã bị tấn công bởi hồn ma than khóc. Tuy nhiên, squib mười một tuổi không chịu rời đi dù con ma đã hét vào mặt cậu. May mắn thay là mọi người đã từng nghe một số âm thanh ngẫu nhiên phát ra từ đây rồi nên không có ai rảnh đi kiểm tra coi có gì đã xảy ra.

Chỉ đến khi cậu hỏi về việc tại sao cô ấy chết thì Myrtle mới thôi giận dữ. Rõ ràng là chưa có ai hỏi cô về điều đó và hồn ma đã rất hãnh diện trước câu hỏi của cậu. Chuyện này đến chuyện khác và bây giờ Harry nhận thấy mình đang đến thăm Myrtle mỗi khi nào cậu cần tránh xa mọi người.

"Tui có nghe là cậu đã ở trong bệnh xá Wing, nhưng mà cậu không có chết." Con ma thất vọng nói.

Harry xoa gáy rồi cười nhẹ với Myrtle. "Chưa tới lúc." Harry giải thích. Myrtle lơ lửng dường như hài lòng với câu trả lời ấy.

Thật may là con ma đã hiểu nhu cầu hiện tại của cậu là cần có chút thời gian ở một mình. Harry đi đến chỗ bồn rửa mặt lớn và ngồi xuống gần chúng, để không ai có thể tìm ra cậu khi họ bước vào đây.

Bằng cách đuổi cậu đi, Voldemort rõ ràng là hắn không muốn Harry gặp gã tù nhân. Tuy nhiên, thằng cha này lẽ ra phải nói rõ hơn nếu hắn muốn Harry tránh xa người đàn ông đó.

Harry nghi ngờ là họ sẽ kết thúc việc thẩm tra gã ta trong một ngày. Và khi người đàn ông đó được đưa đi trong ngày, Harry sẽ sẵn sàng hành động.

Thật tốt khi Severus và nơi ở của ông ở trong hầm tối, nơi cũng có phòng giam dành cho tù nhân.

--00—

Harry thường xuyên cảm thấy kì lạ khi mà có phòng giam dành cho tù nhân ở tầng thấp nhất của Hogwarts. Các nhà sáng lập xây dựng nên tòa lâu đài này như một ngôi trường học, vậy thì họ cần cái phòng giam để làm gì?

Nhưng Voldemort đã sử dụng các phòng giam để giam giữ những người mà số phận của họ vẫn chưa được định đoạt, và bằng cách nào đó đã khiến hắn quan tâm.

Harry chậm rãi rón rén bò về phía trước. Cậu đã để lại giày trong phòng để có thể di chuyển nhẹ nhàng hơn. Mà Severus cũng hay thức giấc ở mấy cái giờ lạ lắm tại vì ông ấy bận canh cái nồi độc dược của mình. Nếu ông phát hiện ra giày của Harry biến mất thì ông ấy sẽ biết là cậu đang lang thang ở xó nào đó.

Mặc dù không có giờ giới nghiêm chính thức như các học sinh, nhưng Harry hầu như luôn đảm bảo rằng mình sẽ ở trong phòng hoặc phòng thí nghiệm sau bữa tối. Nó giúp cậu tránh được những học sinh đang lang thang xung quanh, tìm kiếm điều gì đó để giải trí khi giờ học đã kết thúc.

Nhưng trong hầm tối chỉ những người dũng cảm hoặc có ý định tự sát mới đi lại sau giờ giới nghiêm. Và sâu trong này mọi người sẽ không đến trừ khi họ có việc phải làm.

Harry biết lẽ ra cậu không nên ở đó và bình thường cậu sẽ chẳng buồn đến đó. Nhưng đôi mắt đó đã làm cậu khó chịu suốt cả ngày. Cho dù cậu có làm gì để đánh lạc hướng bản thân đi chăng nữa thì nó cũng không có tác dụng.

Sau khi đã có đủ lí do Harry quyết định tìm kiếm kẻ sát nhân trong ngục, thay vì ngủ trên giường.

Hầu hết các phòng giam hiện đang trống. Harry cho rằng điều đó có lý. Không một kẻ máu trong nào sẽ vui nếu họ biết rằng có những tù nhân ở cùng tòa nhà với nơi mà những đứa con quý giá của họ đang theo học.

Đó là mùi đầu tiên nói với Harry rằng cậu đang đi đúng hướng. Mùi tanh tưởi(*) của máu và thứ gì đó gợi nhớ lại khoảng thời gian cậu đã trải qua với quân phiến loạn.

(*) nguyên văn: the copper smell of blood: Tuy nhiên, khi máu tiếp xúc với không khí, nó có thể tạo ra mùi kim loại đặc biệt do sự hiện diện của sắt trong huyết sắc tố, đây là loại protein vận chuyển oxy trong tế bào hồng cầu. Mùi hương này có thể được phát hiện bằng khứu giác của chúng ta và thường được mô tả là mùi "đồng" hoặc "giống như sắt"

Nắm chặt tay và hít thở sâu, Harry nhấc chân tiến về phía trước. Vì những chuyện đã xảy ra gần đây. Đã nhiều năm rồi cậu không hồi tưởng lại, ít nhất là không theo kiểu như vậy. Nhưng bây giờ cậu thấy mình nhớ đến những kẻ phiến loạn và khoảng thời gian trước đó bởi cả những điều nhỏ nhặt nhất.

"Lily?" Giọng nói khàn khàn khiến chân Harry dừng lại. Cậu tiên tri đứng trước phòng giam. Thứ duy nhất ngăn cách cậu với tù nhân là song sắt. Đột nhiên Harry bắt đầu nghi ngờ liệu đây có phải là một ý tưởng tuyệt vời hay không. Cậu không thể làm gì để tự vệ nếu người đàn ông đó trốn ra khỏi phòng giam.

Trong khi Harry đứng như chết lặng thì người đàn ông đó di chuyển từ phía sau phòng giam. Harry có cảm giác rằng nếu không có song sắt ở đó, người đàn ông đó sẽ không dừng lại trước khi đến ngay trước mặt Harry.

Nhìn thấy gã phù thủy, Harry biết rằng người đàn ông này đã sử dụng thứ gì đó, có lẽ là Đa dịch, để thay đổi diện mạo của mình.

Người đàn ông này có dáng người cao, khuôn mặt hốc hác, làn da như sáp. Răng vàng và tóc dài bết. Có những vệt máu trên mặt gã và có lẽ cả trên tóc nữa. Trông gã khá giống một cái xác, rất khác so với khi Harry nhìn thấy gã trong ảo ảnh. Người đàn ông mặc chiếc áo choàng giống như lúc đó, nhưng bây giờ chúng đã rách nát.

Nghe thấy tên mẹ mình, môi Harry nhếch lên một nụ cười khinh bỉ. "Xin lỗi, lộn giới tính rồi. Nhưng cũng gần đúng, vì cổ đã hiến một nửa gen để tạo ra tôi." Harry khoanh tay, bắt chước thái độ của Draco.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của người đàn ông, Harry không thể có cảm giác rằng Severus đã đúng khi nói rằng một số người chỉ đơn giản là để đầu óc mình mục nát. "Harry?" Lời nói của người đàn ông không gì khác hơn là một lời thì thầm nhưng Harry vẫn nghe được.

"Bây giờ ông đã chứng minh rằng ông biết tôi, có lẽ chúng ta có thể tiếp tục được không?" Người đàn ông chậm rãi chớp mắt, có vẻ bị sốc trước lời nói gay gắt của cậu bé. Tuy nhiên, điều đó không khiến người đàn ông im lặng lâu.

"Harry?" Harry bực bội đưa tay vuốt tóc, cậu biết mình không nên xõa tóc, nhưng bây giờ cậu không có ý định thay đổi nó. Chiếc áo chùng khiến người ta nhầm lẫn từ nam sang nữ trong điều kiện ánh sáng không tốt. Có lẽ cậu không nên ngạc nhiên khi bị nhầm với mẹ mình.

"Trừ khi James và Lily sinh thêm con trước khi họ qua đời và không có khả năng suy nghĩ khi chọn tên cho đứa trẻ, thì ừa, chắc nhóc là Harry mà ta đang nghĩ tới." Harry để tay mình buông thõng. Đây không phải là cách cậu tưởng tượng cuộc trò chuyện sẽ diễn ra.

"Ông là ai?" Mặc dù đã nhìn thấy khuôn mặt thật của người đàn ông nhưng Harry vẫn không thể xác định được gã. Cậu chỉ cần thêm một chút thời gian và khi đó Harry chắc chắn rằng cậu sẽ có câu trả lời.

Có vẻ như người đàn ông đó không nghe thấy câu hỏi của cậu. "Lâu rồi không gặp, Prongslet(*). Lần cuối ta gặp con, con trông giống hệt bản sao của James. Tại sao họ lại bắt nhóc phải nuôi tóc dài? Việc nhóc là một squib đã đủ tệ rồi, nhưng nhóc cũng phải trông giống một con nhóc chết tiệt nào đó à?"

(*) Prongslet là thuật ngữ không có trong nguyên tác, đây là biệt danh fan dành cho Harry – con trai của James (có biệt danh là Prong: Gạc Nai).

Cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình, Harry quyết định thử lại. "Ông tên gì?"

Lần này câu hỏi đã thu hút sự chú ý của người đàn ông, và nếu biểu hiện đầy tai tiếng của gã là điều gì đó có thể xảy ra, Harry có lẽ đã yêu cầu người đàn ông từ bỏ đứa con đầu lòng của mình.

"Con không nhớ ta à? Ta là Chân Nhồi Bông nè." Khi Harry không có dấu hiệu nhận ra, người đàn ông thử lại. "Cha đỡ đầu của nhóc, Sirius Black."

Đôi mắt xanh mở to khi nhận ra, trước khi chúng nheo lại thành một khe hở. Không hề báo trước, Harry đưa tay về phía trước và chạm vào mũi của người đàn ông. Một tiếng rắc thỏa mãn vang lên, khiến Harry nhếch mép hài lòng bất chấp cơn đau âm ỉ trên tay.

"Đồ khốn. Hãy mừng vì tôi không có phép thuật nếu không ông sẽ phải chịu đau khổ đó. Nếu không có những song sắt đó tôi sẽ lột sống ông!" Harry rít lên với người đàn ông, kéo chữ S ra như một con rắn.

Black đang bận nhìn chằm chằm vào cậu và dường như không nhận thấy máu đang chảy trên mặt mình. "Prongslet, họ đã làm gì với con vậy? Ai đã dùng lời nguyền độc đoán lên con vậy, hay con đang bị ảnh hưởng bởi một lọ thuốc?" Nếu không phải vì Black đứng ngoài tầm với thì Harry sẽ rất vui lòng đánh người đàn ông đó một lần nữa. Vì vậy, anh ấy đã ổn định cho một cái nhìn chằm chằm.

"Thật buồn cười là ông lại đề cập đến chuyện đó. Kể từ khi đến Hogwarts, tôi đã trải qua điều đó tốt hơn bất kỳ khoảng thời gian nào khác mà tôi có thể nhớ lại, tuyệt vời nhất là không ai nhét thuốc vào cổ họng tôi cả. Và điều đó mặc dù tôi chỉ là một squib trông nữ tính." Cậu không dám hét lên, dù có muốn thế nào đi chăng nữa. Harry không muốn thu hút sự chú ý.

Dường như đã quên mất cuộc tấn công trước đó, Black bước lại gần hơn nên chỉ có song sắt mới ngăn được người đàn ông đó lại gần Harry. "Harry, đưa chú ra khỏi đây. Chúng ta có thể cùng nhau chạy trốn và mọi chuyện sẽ ổn thôi." Harry do dự trước lời nói của Black. Phải chăng cha đỡ đầu của cậu thực sự không biết về những điều đã xảy ra với cậu?

"Dumbledore đang tìm kiếm con đó Prongslet. Con có thể giúp xoay chuyển chiến tranh và chúng ta có thể ngăn chặn chế độ khủng bố của Kẻ mà ai cũng biết. Mọi người không cần phải bị giết nữa. Nhưng chúng ta cần ảo cảnh của con để có được lợi thế." Black cầu xin.

Harry lùi lại như thể bị thiêu cháy. Cơn giận bùng lên trong cậu và cậu nhổ nước bọt vào gã. "Ông thực sự là một tên ngốc. Ông có thực sự tin rằng tôi sẽ quay lại với phiến quân sau tất cả những gì họ đã làm với tôi không? Hầu hết mọi người có thể không thích tôi, nhưng ít nhất tôi không bị tra tấn hàng ngày. Ở đây có những người quan tâm đến tôi như một con người và không chỉ coi tôi như một công cụ được sử dụng cho mục đích tốt đẹp hơn."

Harry thở gấp, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. "Ông có biết rằng kể từ khi Chúa tể Voldemort lên nắm quyền, đã có ít người chết hơn, ít bị tống vào Azkaban vì lý do không công bằng và có nhiều việc làm được tạo ra hơn?" Cậu nghĩ rằng người đàn ông sẽ khó chịu khi nghe cậu gọi chúa tể bóng tối bằng danh hiệu, nói rõ cậu đang hướng về phe nào.

Nhìn bề ngoài thì Harry có thể nói rằng phương pháp của cậu đang có hiệu quả. "Kẻ mà ai cũng biết đã giết cha mẹ con. Nếu cha con ở vị trí của con, cậu ấy sẽ không ngần ngại giúp ta một chút. Có lẽ con kém cha con hơn ta nghĩ."

Khuôn mặt của Harry sắc lạnh, không hề có chút biểu cảm nào lộ ra. "Ông có bao giờ nghĩ rằng tôi không biết cha mẹ mình không? Đối với tôi, Lily và James Potter chỉ là hai người xa lạ đã bỏ con của họ sau khi phát hiện ra tôi là một squib?"

Không muốn ở bên người đàn ông này thêm một phút nào nữa, Harry quay gót và sải bước trở lại phòng của mình và Severus. Harry bước đi rất nhanh, muốn kéo dài khoảng cách giữa cậu và tù nhân càng nhanh càng tốt. Nếu không thì Harry sợ rằng mình có thể quay lại và làm điều gì đó mà cuối cùng mình sẽ phải hối hận.

Nhanh hơn nhiều so với lúc cậu trốn đi, Harry thấy mình quay lại lối vào phòng của Severus. Harry thầm cầu xin rằng Severus sẽ bận rộn hơn khi cậu bước vào.

"Con đã làm xong việc của mình chưa?" Harry giật mình nhảy dựng lên, giơ tay lên bảo vệ mặt mình. Từ trong bóng tối Severus bước ra. Bậc thầy Độc dược nhìn vào thế phòng thủ của Harry và nhướng mày trước những gì ông nhìn thấy. "Hiểu rồi. Có thể con sẽ quan tâm khi biết rằng chúa tể bóng tối có những kết giới trong ngục tối để cảnh báo ngài về việc đến và đi của bất kỳ ai bước vào khu vực ngài giam giữ tù nhân."

Harry muốn tự đánh mình một vì đã không nghĩ đến điều đó trước khi rời đi. Cậu hạ cánh tay xuống. "Không phải là con thả gã ra hay gì đó tương tự đâu." Cảm nhận được một sự thăm dò nhẹ nhàng trong tâm trí mình, Harry hạ lá chắn tinh thần của mình xuống và cho phép Severus xem chuyện gì đã xảy ra.

Ngay khi ký ức kết thúc, Harry đẩy Severus ra khỏi tâm trí một cách không hề nhẹ nhàng. Trong khi tin tưởng Severus sẽ giữ bí mật của mình, với lời thề, Harry sẽ không bỏ qua việc người đàn ông này đào thêm một chút về ký ức của cậu nếu ông ấy có cơ hội. "Bây giờ con có thể đi ngủ được không, hay còn chuyện gì khác ạ?" Harry rất ngạc nhiên khi cậu có thể giữ được giọng nói của mình ngay cả khi nội tâm cậu đang lộn tùng phèo.

Một cái gật đầu rõ ràng cho Harry biết câu trả lời của mình. "Chỉ cần đảm bảo rằng nhóc sẽ giữ khoảng cách với con chó lai đó trong tương lai."

Ngay khi cánh cửa sau lưng đóng lại, Harry thả lỏng vai. Trong phòng mình, cậu biết rằng Severus sẽ không vào. Phải gõ cửa trước hoặc trong trường hợp khẩn cấp. Đó là một quy tắc mà Severus đã đặt ra để khiến Harry cảm thấy an toàn khi bắt đầu sống chung với ông.

Ngay cả bây giờ Severus vẫn tuân theo quy tắc đó mặc dù Harry đã biết rằng người đàn ông này sẽ không vào phòng cậu lúc nửa đêm và đổ độc dược vào cổ họng cậu.

Nụ cười nhỏ vụt tắt trên môi. Mặc dù bây giờ đã thỏa mãn trí tò mò nhưng Harry gần như ước gì mình đừng đi tìm người đàn ông đó. Cậu biết gã là ai. Người đàn ông này đã được bố mẹ Harry giao nhiệm vụ yêu thương và chăm sóc cậu nếu có chuyện gì xảy ra với họ.

Thật buồn cười khi nghĩ đến việc tất cả bọn họ đều không làm được điều đó.

Harry lắc đầu bắt đầu chuẩn bị đi ngủ. Black đã nói rõ rằng gã mong đợi Harry sẽ giống những người Potter quá cố đến mức nào. Làm sao Harry có thể làm được, khi cậu không nhớ mình đã nhìn thấy họ ngoài ảo cảnh mà cậu buộc phải chứng kiến ​​lúc họ bị giết? Đối với cậu, họ là những người xa lạ đã đẩy cậu vào địa ngục bằng nhiều cách, chỉ vì cậu là squib.

Cậu ghét họ.

Kéo chăn lên tới cằm, Harry quyết định không nghĩ thêm về chuyện đó nữa. Cha mẹ cậu đã qua đời và Black có lẽ cũng sẽ sớm qua đời.

Danh sách những người cậu ghét dường như ngày càng ngắn lại, và nó thậm chí còn không phải do chính tay cậu thực hiện.

Đang chìm vào giấc ngủ, Harry tự hỏi liệu danh sách này có trống không khi đến lúc cậu phải rời đi.

----

iu mấy ghệ của tui, xin lỗi vì đã để chờ lâu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro