52: Nước ấm nấu ếch xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Harry liền lấy thiệp của Ginny ra dò hỏi Ron và Hermione. Ron đối với việc làm của Ginny thì một chút cũng không ngạc nhiên, cũng khuyên Harry không nên tưởng thiệt. Bởi vì cậu biết rõ, Harry đối với Ginny không có tâm tư gì; hơn nữa trong mắt của cậu, Ginny còn quá nhỏ, căn bản không thể giúp Ginny mấy chuyện này.

"Con bé mới năm nhất thôi!"

Mặt khác, Ron cảm thấy dám 'mơ ước' em gái nhà cậu thì đều làm cầm thú, tuyệt đối sẽ bị đám anh em nhà cậu mỗi người một quyền đấm cho tới chết.

Lưng Harry lạnh toát, ý thức được mấy câu này không nên hỏi. Cậu nên nhận thức sớm một chuyện là lúc Ginny lên năm 4 yêu đương Ron còn bày ra cái vẻ này thì càng không nói đến chuyện bây giờ cô bé mới năm nhất. Làm sao mà cậu lại quên chuyện Ron là tên cuồng em gái hả?

Đến nỗi Hermione cũng đồng ý với Ron, chính là Ginny còn quá nhỏ. Mà nếu như Harry không có ý tưởng yêu đương với cô bé thì cự tuyệt là điều tốt nhất. Tuy nhiên, cô đối với việc Harry đem chuyện này ra trịnh trọng nhờ bọn họ tư vấn cảm thấy rất hứng thú.

"Xem ra bồ rất nghiêm túc? Đương nhiên, mình không nói bồ chuyện bé xé ra to, chỉ là mình rất thích thái độ này của bồ."

Chuyện bé xé ra to sao? Harry sờ sờ mũi. Cậu không thể không thừa nhận, ở phương diện này, khứu giác của Hermione rõ ràng nhạy hơn Ron, phát giác ra đây không phải chuyện năm 2 từ chối năm nhất bình thường. Bởi vì cậu phải làm cho Ginny hoàn toàn đoạn tuyệt ý tưởng yêu đương đối với cậu, làm cho cô bé thích người khác.

Sau đó, Harry đem chuyện này nói cho Hermione nghe, Hermione giật mình mở to mắt nhìn cậu. Một mặt, cô cảm thấy đại khái về sau Ginny sẽ không thích Harry nữa, mặt khác, cô cảm thấy lời Harry nói lúc này không phải là tin tức tốt.

"Bồ đây là có ý gì?" cô hỏi. "Bồ không thích Ginny còn vì nguyên nhân khác hả?"

"Không, không có." Harry thề thốt phủ nhận. "Là vấn đề của mình... cho dù là em ấy hay là người khác mình đều không thích."

"Cái gì?" Hermione hoàn toàn không hiểu cậu nói mấy lời phảng phất chủ nghĩa độc thân này là như thế nào. "Tại sao? Bồ có người mình thích rồi hả?"

Harry thiếu chút nữa bị nghẹn lại. Cậu đang muốn tiếp tục phủ nhận, đột nhiên cậu thấy như này cũng là ý kiến hay - nếu cậu ám chỉ mình đã có người trong lòng, thì lý do cự tuyệt này hẳn là chính đáng?

Hermione xem phản ứng trầm mặt của Harry, hiểu rõ mà cười cười. "Phương thức cự tuyệt này không tệ." Cô vốn rất quen thuộc với Harry, nên mấy lời nói dối như này vừa nghe liền biết. Nhưng đối với người khác thì đây là một biện pháp tốt.

"Giúp mình đi Hermione." Harry cảm thấy cậu không thể nào nghĩ ra biện pháp tốt, thận trọng nói với Hermione. "Bất kể là ai hỏi tới thì bồ cũng đừng nói cho bọn họ."

Hermione nhìn vào hai mắt của Harry, cuối cùng gật gật đầu. "Nói thật, mình thấy sớm hay muộn gì bồ cũng như này, phải ứng phó với rất nhiều nữ sinh, lúc này đề ra phương pháp coi như phòng ngừa cho chuyện đột xuất về sau..." Hermione vừa nói vừa gật gù. "Còn rất giống phong cách của bồ."

Harry thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất. Biện pháp phòng ngừa chu đáo giống với phong cách của cậu? Nói vậy còn không bằng nói là giống phong cách của Voldemort đi? Bất quá Hermione chịu giúp cậu thì tốt rồi, tốt xấu gì cũng không bị người ta dễ dàng phát hiện. Còn về người được chọn... đầu cậu nhanh chóng vận chuyển. Trong trường học bảo đảm không được, quá dễ bị người ta phát hiện; giới phù thủy, cũng không quá an toàn, nói cách khác, thế giới Muggle...

"Giả vờ mình có bạn gái là muggle đi." Harry trưng cầu ý kiến với Hermione. "Bồ thấy thế nào?"

"Cái này coi như an toàn." Hermione gật đầu, đồng thời nhắc nhở Harry. "Khi nghỉ hè, bồ về nhà cũng đừng chỉ lo oán giận gia đình dì của bồ." Cô thiệt tình cho rằng việc Harry giả vờ có bạn gái cũng không kiên trì được hai năm. Sau đó, Ron biết chuyện này, cũng cảm thấy như vậy. Đồng thời cậu ta cũng cảm thấy Ginny tốt nhất là thoát khỏi ảo tưởng của thiếu nữ.

Vì thế chuyện này cứ như vậy định xuống. Harry viết một lá thư hẹn Ginny đến hành lang trước buổi cơm chiều để nói chuyện. Lựa chọn thời gian rất khá, khoảng thời gian này chỉ có hai người bọn họ. Sau khi Harry nói hết mọi chuyện, mặt của Ginny liền trắng bệch.

Harry thật không nỡ nhìn bộ dáng này của Ginny, nhưng ngẫm lại mọi chuyện, cậu chỉ có thể hạ quyết tâm, quay người rời đi mà không hề nhìn lại.

Mấy ngày kế tiếp, Harry phát hiện Ginny cố tình trốn tránh mình, cậu liền biết biện pháp của mình hiệu quả. Tuy rằng thời điểm quyết định và hành động đều thật không dễ chịu nhưng kết quả lại làm cậu nhẹ nhàng thở ra. Harry không dám nói quyết định này của mình đối với Ginny là tốt, nhưng cậu biết nó đối với mọi người đều tốt.

"Nghe như ngươi đã học xong bản lĩnh của Dumbledore vậy." Voldemort đánh giá. "Tự mình đưa ra quyết định, cũng thay người khác quyết định luôn. Có điều đây là vấn đề của hai người..."

Harry không phản ứng. Trên thực tế, cậu hiện tại đang nỗ lực lúc nào cũng dùng bế quan bí thuật. Cậu tự nói với chính mình, đây là biện pháp phòng sau này đối phương phản bội. Tuy là việc phản bội đối với Cứu thế chủ với Chúa tể hắc ám đang là một đội có chút buồn cười, nhưng cậu vẫn dùng.

Nagini đã trở lại, nghĩa là một mảnh tàn hồn ở bên ngoài của Voldemort đã mất đi một cái, thực lực của hắn lại thêm tăng cường - chỉ còn nhẫn, cúp vàng, và mảnh hồn trên người cậu. Xu thế của học kỳ này đã thể hiện cực kỳ rõ ràng: thời điểm năm thứ nhất, mặc dù quyển nhật ký có thể tự mình di chuyển, nhưng cậu không nhìn thấy quyển nhật ký thật sự mọc ra hai cái đùi.

Vậy, nếu thật sự thu hồi hết mảnh tàn hồn thì sao? Thần chú biến hình của Thần Chết có phải sẽ không trói buộc được Voldemort nữa? Voldemort sẽ có thể dùng hình người đi tìm Tử Thần Thực Tử? Sau đó thì...?

Harry cấm bản thân suy nghĩ tiếp nữa. Cậu tuyệt đối không tin tương lai lại có kết quả tương đồng cũng như tuyệt đối không để cho những chuyện đó phát sinh.

Cậu chỉ lo lắng một mặt khác, một xu thế cũng rất nguy hiểm. Chính là Voldemort chuyển dời hứng thú sang một thứ khác mà cậu không biết.

Nếu lúc trước, Voldemort đối với cậu sẽ làm cái gì, thì không nghi ngờ là chĩa đũa phép về phía cậu và cho cậu một cái Avada Kedavra. Nhưng hiện tại, không biết có phải hay không việc Voldemort cho cậu một cái Avada liền không có hứng thú, hắn ta tựa hồ bắt đầu tập trung làm một số chuyện khác. Ví dụ như hắn có thể biến ra tơ vàng nhưng sau đó tựa hồ lại có thể biến thành cái tay. Nhưng lại không dùng để sử dụng đũa phép, một lần là sờ soạng bờ môi của cậu (Harry kiên quyết cho rằng đây là phương pháp chọc cậu tức giận), một lần là ấn cậu ở trên giường (Harry thật không muốn nhớ đến hồi ức với tư thế kia).

Cái thủ đoạn mới này là gì đây?

Harry nỗ lực tập trung suy nghĩ cái chuyện này nhưng không truy ra được gì hết. Mặt khác, cậu đối với lời nói của Voldemort vẫn in sâu vào đầu. Bởi vì Harry nhớ rõ, đoạn thời gian kia cậu thực sự đem theo quyển nhật ký ở bên người mà ngủ. Nói cách khác, lời Voldemort nói có khi là sự thật - hắn vừa tỉnh dậy, bản thân bị đối thủ một mất một còn ôm gắt gao.

Merlin!

Harry càng lúc càng loạn. Mỗi khi nghĩ đến đôi mắt đen gần trong gang tất kia, cậu liền cảm thấy một cỗ lạnh lẽo từ cột sống lan lên đến não. Cậu càng không thể trách móc Voldemort vì nguyên nhân căn bản là do cậu!

Voldemort khi đó không nói gì nhưng ai đảm bảo về sau hắn sẽ không nói? Harry không cao hứng mà suy nghĩ, vậy thì không phiền não cái này nữa; cậu chỉ cần cho rằng, đối phương không có ý tốt, căn bản là đùa bỡn cậu. Đúng vậy, còn không phải như vậy sao? Voldemort là do cậu nói ra yêu cầu năm nay của Thần Chết nên mới biến thành như vậy!

Tuy Harry nhận định đây chính là đáp án nhưng cậu lại phát hiện đáp án này càng làm cậu không vui. Một năm rưỡi đã trôi qua, bọn họ ở chung một chỗ, Voldemort đã trợ giúp cậu không ít lần (bao gồm lần cứu cậu kia), cùng với những chuyện khác xảy ra không giống trước - cậu chán ghét cảm giác này. Sự tình tựa hồ đều có thể giải quyết nhưng bản chất lại không thay đổi.

Mặc kệ nói như thế nào, cậu đều đem tâm tư của mình giấu đi. Trừ việc này và tử xà ở trong mật thất rời đi thì việc Gryffindor đối đầu với Hufflepuff thập phần thuận lợi, Harry đã thành công bắt được trái Snitch. Sau đó, trước đêm giáng sinh, mọi người nhận được yêu cầu đăng ký môn học cho năm học thứ 3.

Lúc này Harry đã có kinh nghiệm, suy xét loại bỏ môn Tiên Tri. Cậu không có khả năng tiên tri, một chút cũng không thể đoán được, vậy thì cậu đi học môn đó để ăn khổ làm gì? Sau khi suy xét môn Tiên Tri và Cổ ngữ, cuối cùng cậu quyết định lựa chọn môn sau, ít nhất điểm này thay đổi vì cậu đã học Cổ ngữ từ chỗ của Voldemort nên các khóa sau khẳng định nhẹ nhàng hơn nhiều.

Ron và Hermione lựa chọn các môn học ở phía trước giống với Harry.

"Thoạt nhìn, mình muốn đăng ký môn Tiên Tri." Ron nói.

"Bồ cũng có thể chọn hết." Hermione cực lực khuyến khích.

"Thôi bỏ đi, mình cũng không phải là bồ." Ron bình tĩnh cự tuyệt. Nói đùa cái gì vậy, ngay cả Harry cũng không chọn hết các môn học, cậu làm như vậy không phải là đi tìm chết sao? Nhân tiện nhắc đến, Harry cho cậu mượn cây Nimbus 2000, cậu càng nguyện ý đem nhiều thời gian của mình cho nó hơn.

"Bồ..." Harry vừa tính nói chuyện với Hermione thì cậu nhìn thấy bức chân dung mở ra, Ginny Weasley cùng với những nữ sinh năm nhất khác cùng nhau tiến vào. Cô bé vừa nhìn thấy Harry, tươi cười lập tức biến mất, nhanh chóng đi lên cầu thang dẫn đến phòng ngủ nữ sinh.

Vẻ mặt của cậu cứng lại, bởi vì Ron và Hermione đưa lưng về phía cửa nên họ cùng nhau quay đầu nhìn lại. Sau đó, Ron có chút áy náy nói: "Đừng để ý Harry, con bé chỉ là giả vờ không sao cả, nhưng lại không thành công." Hermione cũng an ủi cậu "Qua một đoạn thời gian là tốt rồi."

Harry lắc đầu, nói: "Không sao." Chỉ có cậu biết rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, hơn nữa cậu không thể lùi bước. Phản ứng rõ ràng này của Ginny chứng tỏ cậu thành công rồi.

Tương phản với tâm tình của cậu chính là thời tiết. Mùa hè tới, bầu trời và mặt hồ giống nhau đều phủ một màu xanh lam sáng, nhìn lâu làm người ta hoa mắt.

Vào cuối tuần, ba người đến thăm Hagrid. Hagrid hiển nhiên không bị mất đi sủng vật, khôi phục lại tâm trạng thế nên lần này không nhịn được, một năm một mười đem chuyện của Aragog kể lại hết; bất quá ông bỏ đi đoạn mật thất, chỉ nói sơ qua một ít nguyên nhân mà nuôi dưỡng nó ở Rừng cấm. Lúc bọn họ rời khỏi nhà bác Hagrid, hai hàm đều bị kẹo của ông làm cho dính chặt lại, khó khăn lắm mới có thể nói chuyện.

"Nhện! Thật sự là nhện!" Ron vừa khôi phục năng lượng đã la lên. "Lúc Hermione đoán mình con chưa tin! Mình hiện tại thực muốn cảm ơn tử xà - một con nhện tám mắt khổng lồ! Hagrid nuôi sủng vật! Quả thật không dám tưởng tượng." Hiển nhiên, so với chuyện rắn lột vỏ, cậu ta đối với việc nhện tám mắt càng mẫn cảm hơn.

Hermione ý bảo Ron nhỏ giọng một chút, bọn họ vừa rời khỏi nhà của bác Hagrid không xa: "Lúc đó mình cũng chỉ là đoán mò." Cô nói, "Mình ở thư viện tra được, tử xà cùng với nhện tám mắt là tử địch... so với chuyện đó, mình càng muốn biết làm sao mà bác Hagrid lại có được nhện tám mắt vào năm 3? Lại còn nuôi nó trong lâu đài?"

"Hiện tại chuyện mà chúng ta quan tâm không phải chuyện này." Ron phản bác nói, tựa hồ rời xa gian nhà nhỏ của bác Hagrid cũng chính là rời xa rừng cấm làm cậu cảm giác tốt lên không ít, cũng tự hỏi: "Nếu nhện tám mắt thật sự xuất hiện, vậy chuyện tử xà cũng là thật! Nói cách khác, rừng cấm thật sự có tử xà!" Cậu rùng mình, "Nói không chừng hiện tại còn ở đó!"

"Đừng đoán mò." Hermione phản bác nói, có chút không kiên nhẫn. "Nếu còn ở rừng cấm, khẳng định sẽ có vài thứ kỳ lạ xuất hiện. Nhưng bác Hagrid không phải nói mấy tháng này không xảy ra chuyện gì hay sao?"

Ron tạm thời im miệng, nhưng đôi mắt vẫn còn chuyển động như là muốn tìm lý do để phản bác. "Dù sao mình tuyệt đối cũng không vào rừng cấm" cuối cùng, cậu kiên quyết nói "Bên trong thứ gì cũng có!"

Harry biết rừng cấm không có tử xà nhưng lúc này cũng không thể nói gì. Sau đó cậu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Dumbledore đang đi từ triền núi bên kia xuống, mục tiêu tựa hồ cũng là ngôi nhà nhỏ của bác Hagrid. "Nhìn kìa, Dumbledore đang đi qua đó, tám phần là bọn họ muốn bàn chuyện gì đó." Cậu nhỏ giọng nói. Mặc dù Dumbledore đã tuyên bố vỏ rắn là giả, thời gian giới nghiêm được giải trừ nhưng mỗi khi trời chạng vạng tối, bọn họ lại thấy các giáo sư vẫn tiếp tục đi tuần tra.

Ron bày ra vẻ mặt ghê tởm, hiển nhiên cậu không nghĩ sẽ cùng một con nhện có bất kỳ quan hệ gì. Mà Hermione nhìn thoáng qua nói: "Dumbledore khẳng định sớm biết chuyện bác Hagrid nuôi Aragog nên liền liên tưởng đến ông ấy. Đến bây giờ bọn họ chỉ có manh mối là cái vỏ rắn bị lột, không có manh mối khác, ở rừng cấm cũng không tìm thấy cái gì, cho nên bọn họ cần tìm đối sách mới? Làm sao để tìm được tử xà đã mất tích?"

Harry không nói chuyện bởi cậu cảm thấy đây là điều hiển nhiên. Mặc khác cậu cảm thấy, không ai có cùng ý nghĩ với Voldemort. Cậu hiện tại cũng hiểu được Voldemort đem tử xà chuyển đi chỉ sợ không phải là ý tưởng mới đây, mà là đã sớm tính toán như vậy - vừa không muốn cho Dumbledore, phượng hoàng của ông hay thanh kiếm Gryffindor tổn thương đến tử xà lại không muốn làm đối phương thoải mái. Vỏ rắn lột là cách tốt để phô trương thanh thế, làm cho mọi người đều nghĩ không ra.

Khi bọn họ đi đến đỉnh triền núi, chuẩn bị tiến vào tòa lâu đài, lại thấy Draco Malfoy vội vàng bước ra, phía sau không có ai đi theo. Hai bên dường như đối mặt, nhưng Malfoy làm như tựa hồ không nhìn thấy họ.

"Chỉ cần nó không ở Hogwart là được, nơi nào đều..." Ron nói mà không chú ý đến phía trước, kết quả thiều chút nữa đâm sầm vào Draco. "Ui, mày chú ý nhìn đường đi chứ!" cậu phẫn nộ kêu lên, nhưng người kia chỉ lạnh như băng nhìn cậu một cái, nhanh chóng rời đi.

Ron như đấm một quyền vào bị bông, cảm thấy lẫn lộn. "Hôm nay, nó làm sao vậy?" Cậu hỏi, "Chẳng phải nó nên châm chọc, mỉa mai mình sao?"

"Biết vậy thì bồ không nên mở miệng." Hermione cay độc mà nói. Cô là người luôn theo khuôn phép, đối với mấy cái hành vi này luôn luôn chán ghét.

Harry nghe bọn họ nói, trong đầu lại nghĩ chuyện khác. Malfoy muốn làm cái gì? Cậu ta đi theo Dumbledore sao? Nghĩ đến đây cậu đứng lại, "Mấy bồ về trước đi, mình có đồ phải đưa cho bác Hagrid."

Ron và Hermione liếc mắt nhìn nhau một cái. "Được, bồ đi đi, tụi mình ở Đại sảnh đường đợi bồ." Hermione nói.

"Sẽ chừa cơm cho bồ." Ron bổ sung.

"Cảm ơn." Harry gật đầu, sau đó xoay người chạy đi. Thời điểm vừa đúng lúc, Malfoy còn ở trên sườn núi đi xuống, còn Dumbledore đã chạy gần tới mảnh đất nhỏ trồng rau ở bên ngoài. Cậu nhìn trái nhìn phái, tìm một góc tốt trốn vào. Tiếp theo cậu đem tay vói vào trong túi, nắm lấy đũa phép, tự mình phóng một cái bùa ẩn thân trong im lặng.

"Ta cảm thấy Dumbledore không có khả năng biết tin tức hữu dụng gì." Voldemort dường như lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc gãi đúng chỗ ngứa của cậu. "Ngươi cũng không cần mạo hiểm như vậy."

Đối với Harry, lúc Voldemort đột nhiên nói cũng không làm cậu ngạc nhiên chút nào; ngược lại, cậu cảm thấy an toàn kỳ lạ. "Còn Malfoy?" Cậu phản bác ở trong đầu, "Ông không muốn biết gia đình Malfoy muốn làm gì sao?"

Voldemort trầm mặt trong nháy mắt. Tuy nhiên cũng không chờ hắn ta trả lời, Harry cũng đã theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro