Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa thành Giao Nhiên của Sở Miên quốc,đây là nơi diễn ra trao đổi buôn bán,nơi giao thương phồn hoa,cường thịnh nhất trong số ba thành của tam quốc.

Trước thành có hai trạm kiểm soát,bên trong là đường lớn,hai bên đường nhộn nhịp người buôn kẻ bán,sặc sỡ chưa từng thấy.

Trên đường lớn hai thân ảnh nam tử,nữ tử đang trò chuyên với nhau,hồng y nữ tử thì thầm bên cạnh bạch y nam tử,một phần dung mạo của người này được che đậy dưới lớp lụa mỏng của đấu lạp*.

*Đấu lạp : mũ trúc,xung quanh có màng lụa trắng

"Công tử,người ổn không?Người và ta đi xa như vậy cũng đã ba ngày rồi hay là chúng ta tìm khách điếm nào nghĩ chân được không ?"

Hồng y nữ tử này có dung mạo rất xinh đẹp, mắt to,mày thanh,môi hồng nhỏ nhắn. Người này là một tiểu cô nương tuổi độ mười sáu.

Dáng người nho nhỏ,tóc đen được tết thành hai bím xinh xắn,hồng y mềm mại như cánh sen giữa hồ.

"Vậy cũng được!Hồng Liên ngươi xem gần đây có chỗ nào nghĩ chân được không,ta cũng cảm thấy hơi mệt".

Tiểu cô nương này tên là Hồng Liên,tính tình có chút tùy hứng,ngay thẳng nhưng lại rất đáng yêu a~.

"Hảo!Công tử người đợi ta nha không có ta công tử không được đi loạn,ta đi tìm khách điếm".

Sau khi Hồng Liên đi,bạch y thiếu niên đi đến một sạp trà ven đường nghỉ ngơi.

"Này này người đó là ai vậy? Trông thật xinh đẹp a~ tiếc quá ta muốn tháo cái mũ vướng víu kia xuống ghê!" Mọi người đang xôn xao bàn về bạch y thiếu niên,bảo y là nhi tử nhà nào,nhà ơ đâu và...y có thê tử chưa a.

Nhưng nhìn bạch y nam tử này có vẻ cũng chẳng nhìn đến bọn họ lấy một cái,gương mặt phía sau đấu lạp yên lặng nhìn về hướng Hồng Liên mới đi khỏi.

"Này tiểu mỹ nhân~ một mình ngươi làm gì một mình ở đây thế?Trông có vẻ xinh đẹp hay là ngươi cởi đấu lạp ra cho ta chiêm ngưỡng tí lão gia ta nhất định hảo hảo yêu thương ngươi nha~".

Vừa nói vừa đùa cợt trên vai bạch y nam nhân giọng mang vẻ kinh tởm,dâm loạn đến buồn nôn.

Người mới tới này tên là Lâm Chu,nỗi danh là ác bá vùng này,tính tình lưu manh,ham mê tửu sắc,miễn là mỹ nhân thì dù là nam hay nữ tử hắn đều không tha,ai chống cự hắn
sẽ bị hành hạ đến chết ngay cả quan phủ cũng không dám làm gì hắn ta.

Bạch y nam nhân vẫn không để hắn vào mắt vẫn châm châm nhìn về một hướng.

Lâm Chu nhận thấy tên tiểu tử này vậy mà không để ý đến hắn,gan vậy mà thật lớn.

"Đáng chết! ! !Ngươi vậy dám không nhìn tới lão tử,tiện nhân này! ! !"

Vừa nói,hắn vừa đưa bàn tay thô to của mình hướng về phía bạch y nam nhân đánh tới.Trong lúc mọi người nghĩ: 'Thôi xong,tội cho nam nhân
này mới tới đã đắc tội Lâm lão ma đầu,kết cục quả là thê thảm'.

Trong lúc đó,một bóng đen từ trên mái nhà lao xuống che trước người bạch y nam nhân,tay phải chặn lại cú đấm sắp gián xuống của Lâm Chu.

Người này toàn thân kim y họa tiết tinh xảo, tay trái cầm bội kiếm,đai lưng đeo ngọc bội điêu khắc tinh xảo bằng bạch ngọc,tóc đen cột cao bằng sợi dây đen tuyền tuyệt đẹp,đeo mặt nạ thanh đồng hình quỷ có chút doạ người.

"Người như ngươi,dùng bàn tay bẩn thỉu,buồn nôn này chạm
vào công tử đây thật khiến ta chướng mắt" Thật muốn phế bỏ,kim sắc nam nhân trong lòng thầm bỏ thêm một câu.

Hắn gạt tay Lâm Chu hất bay hắn ra xa.Lâm Chu bị ăn đau nổi giận đùng đùng,hôm nay hắn ta thực xui xẻo.

"Nhóc con ngươi có phải ăn gan hùm mật gấu rồi không? Dám phá chuyện tốt của lão tử ta ! ! !"

Hắn hùng hùng hổ hổ quát,Lâm Chu hiện tại quần áo rách rưới,đầu tóc lộn xộn cộng thêm vẻ mặt hiện tại của
hắn thật khiến người ta khó nhịn cười.
Có lẽ cảm thấy mình bị chế giễu hơn nữa có ngu tới đâu hắn ta cũng biết kim sắc nam nhân này là người khó chọc tới.
Lúc này bị tên kia quăng đi ngực hắn còn đang khó thở đây này.

"Lần này lão tử ta tha cho con ngươi...ngươi...ngươi chờ đó cho ta,các ngươi sẽ hối hận".

Vừa xong hắn cong chân bỏ chạy.

Vừa lúc đó Hồng Liên nóng nảy chạy tới:"Công tử người có sao không ?Có bị thương không" Vẻ mặt tiểu cô nương áy náy,mắt long lanh nước nói tiếp

"Đều tại ta,nếu ta không đi lâu như vậy,nếu ta không bỏ công tử một mình,ta...ta xin lỗi..."

Lúc nãy trong lúc quay trở về nghe người bảo có một bạch y nam nhân đang bị tên ác bá nổi danh lưu manh khi dễ,cô rất lo lắng nên chạy vội về,mai mà công tử không sao nếu không cô thật có lỗi với người kia.

"Hắn không sao,cô cái tiểu nha đầu này không bảo vệ tốt cho chủ tử của mình,mai là nhờ có ta đó haha"kim sắc nam
nhân nở nụ cười vô lại.

"Đa tạ công tử ra tay tương trợ" Hồng Liên dù tính hơi ngông cuồng nhưng cũng biết
lễ nghĩa.với lại nam nhân này vừa giúp chủ tử của mình,không thể vô lễ.

"Chẳng hay vị ân nhân này có gì mong muốn để chúng ta báo đáp" Dù gì cũng phải cảm tạ người ta Hồng Liên thầm nghĩ.

"A...vậy xin hỏi cao danh quý tánh của công tử đây "kim sắc thiếu niên khoanh tay nhìn nhưng không phải
Hồng Liên mà là vị bạch y nam tử kia.

"Không được cái này..."

"Tại hạ tên Mặc Sĩ Diêu" bạch y nam tử từ đầu không lên tiếng lại mở miệng,giọng y trong trẻo như tiếng suối, mềm mại như rót mật vào lòng người.

Hồng Liên còn đang há hốc mồm,công tử a~ ngươi sao lại rêu rao tên mình giữa chợ vậy nếu ai nhận ra người thì sao đây,thật là....

"Ồ,tên thật đẹp..tại hạ có việc phải đi hy vọng có
ngày tái kiến Mặc công tử lúc đó có thể cùng ngâm thơ,thưởng rượi "

Vừa nói xong hắn lao thân rời khỏi.

"Công tử,người này...."Hồng Liên thật sự rất lo nếu ai biết được thân phận của người thì sao?

"Không lo,ngươi chẳng phải tìm được nơi nghĩ chân
rồi sao? Đi thôi"

Mặc Sĩ Diêu vẫn rất lãnh đạm.

"Dạ...đi thôi"

Trên một cành cây gần đó:"Thật thú vị,...Mặc Sĩ
Diêu,được ta sẽ nhớ kĩ."

Nói xong hắn như bóng ma lẳng lặng biến mất.

   "Vô tình gặp lại chàng nơi góc phố nhỏ
   Nụ cười của chàng sao mê hoặc cõi lòng
   Từ đó đã trở thành sinh mạng của ta"
   ( Ước nguyện vì chàng)

-----------------------------
Miêu đại tiên: Mọi người thì ra đây là Diêu nhi nhoa~ hảo cao lãnh phải hơm?.

Ê còn vị nam nhân cứu Diêu nhi nhà ta là ai thì...mọi theo dõi truyện để biết ~.

Hồng Liên:Dạo này ngươi khá lười nhỉ,cả muội muội ngươi thế mà dám cho ta và công tử ít gặp mặt con dân vậy là ý gì?"

Miêu đại tiên:*khóc ròng * ta thật sự rất bận a~ mọi người thông cảm !huhu!

Bánh Bao đại nhân: Cục cưng cũng bận quá trời,một tuần ta học hai buổi hết ba ngày rồi,cuối năm nên cục cưng của mọi người chăm chỉ lắm

Thương yêu 2 tỉ muội bọn ta nhoa~♡.♡

Thời gian này ta sẽ đăng không đúng giờ đâu ( ˶ ❛ ꁞ ❛ ˶ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro