Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VỌNG LAN CÁC

Khách điếm Vượng Lai

"Khách quan tới bao nhiêu người?"Người ra là một tiểu nhị ca,dáng gầy dung mạo không có mấy phần nổi bật nhưng người này luôn cười đùa nên khiến người lui tới đây đều rất vừa ý.

"Bọn ta có hai người,ta và ca ca bị thổ phỉ cướp giữa đường hơn nữa không mai thất lạc người thân.Trong người ta lại không còn bao nhiêu bạc,ca ca lại không khỏe không muốn bị người khác chú ý nên không tiện lộ mặt,mong vị tiểu ca bỏ qua!"

Vừa nói Hồng Liên nhanh chân đỡ lấy tay Mặc Sĩ Diêu,y biết tiểu nha đầu này đang giở khổ nhục kế nên cũng thuần đà nghiên người sang một bên cho cô đỡ.

Chưởng quầy đi ra thì bắt gặp hai tiểu huynh muội này,người còn nhỏ đã thất lạc người thân thì tình mẹ bỗng bộc phá,quay qua ôm trầm lấy Hồng Liên

"Không sao,không
sao,ta bảo tiểu nhị sắp sếp cho hai ngươi một gian phòng tiền thuê ta chỉ lấy một nửa,các ngươi yên tâm mà ở lại!"

Trưởng quầy mà biết ông hảo hảo rơi vào cái bẫy của người ta bày sẵn thì không biết sẽ như thế nào đâu~

Hồng Liên biết khổ nhục kế của mình đã thành công nên khóe miệng không khỏi nâng lên một nụ cười khi đắc ý nhưng rất nhanh cũng biến mất thay vào đó là vẻ mặc cảm động và biết ơn gật đầu rối rít cảm tạ ông chủ sao đó nhanh chóng đi theo tiểu nhị.

"Cảm ơn tiểu ca,huynh và chưởng quầy thật tốt!" Hồng Liên hướng về phía tiểu nhị nở một nụ cười thật tươi khiến cho người này không khỏi đỏ mặt,được một cô nương xinh đẹp khả ái cười với mình ai mà bình tĩnh nỗi a.

"Không...không có gì...hai người nghĩ ngơi sớm".Vừa nói xong liền nhanh chóng rời khỏi.

"Haha công tử,người ở nơi này thật dễ lừa,muội chỉ dở một chút kỉ năng thì đã mắc bẫy rồi!" Hồng Liên vừa nói vừa ôm bụng cười to,rõ ràng là nhịn không được.

Hồng Liên không phải không có ngân lượng,không phải không có tiền mà là vốn dĩ họ quên mang.

Từ nhỏ cô được sư phụ Mặc Sĩ Diêu nhặt về yêu thương che chở,công tử lại xem cô như muội muội mà sủng lên trời vì vậy mà trong mắt Hồng Liên công tử nhà cô là đệ nhất thiên hạ.

Là các chủ sở hữu kho báo thiên hạ ao ước,công tử cái gì cũng tốt chỉ không biết võ công mà thôi nhưng đều đó không sao,cô sẻ bảo vệ công tử.

"Muội ít đùa lại đi,không có lần sau đâu."

Mặc Sĩ Diêu đặt tay nãi sang một bên,ngồi xuống hai tay trắng như bạch ngọc nhẹ nhàng kéo đấu lạp xuống lộ ra dung mạo phi phàm.

Thậm chí dung mạo còn có mấy phần hơn lời đồn.Mắt phượng long lanh,mày liễu thanh thoát mền mại nhưng không quá nữ tính,hai hàng mi dày như
những cánh quạt mềm mại khẽ đong đưa theo mỗi cái chớp mắt của y,mũi cao,môi mỏng khẽ cong lên cười dịu dàng,tóc đen dày như mực xỏa ra cố định bởi một dây lụa trắng.

Phải nói là chim sa cá lặng, hoa nhường nguyệt thẹn a.
Hồng Liên dù từ nhỏ đã nhìn quen dung mạo này nhưng khi mặc sĩ diêu gỡ bỏ đấu lạp thật là...cô âm thầm nhặt liêm sĩ lên.

*(đúng là mê trai đầu thai không hết mà).

"Công tử sao lúc nãy người lại nói tên của mình cho tên kia biết ngộ nhỡ ai nhận ra được người...."

Hồng Liên thật đang rất lo lắng,mấy năm gần đây lời đồn về bí ẩn Vọng Lan Các ngày càng truyền đi xa,một đồn mười,mười đồn trăm bây giờ ngay cả người của hoàng thất
cũng muốn nhúng tay vào tranh giành kho báo.

Lần này xuống núi là chủ ý của Mặc Sĩ Diêu,người nói xuống núi chờ một thời gian cho mọi chuyện yên ổn rồi trở về.

Nhưng cũng thật lạ trước giờ y chỉ muốn ở lại trấn giữ Vọng Lan Các chưa từng muốn ra ngoài sau giờ lại đổi ý chứ...hay do người kia đã nói
gì với y?.

"Đừng suy nghĩ nhiều vậy,nếu hắn muốn làm hại ta thì muội tự ngẫm xem muội sẽ đấu lại hắn sao?"

Mặc Sĩ Diêu tay chống cầm nhìn Hồng Liên nở nụ cười.
Hồng Liên biết Mặc Dĩ Diêu nói không sai,tuy không được mấy chiêu nhưng lúc nãy nàng
dám khẳng định võ công tên kia không phải tầm thường,một chiêu đó khiến cho Lâm Chu thở không nổi thì tung hết nội lực ra sẻ như thế nào.

Nghĩ đến đây sắc mặt hồng liên đen xuống vài phần,mi tâm không khỏi nhíu chặc.

"Đừng suy nghĩ nhiều, lngười kia không đáng lo,muội nhìn muội y như mấy lão thái bà ngoàichợ vậy,mau già a"

Mặc Sĩ Diêu đứng dậy,hai tay xoa nhẹ mi tâm đang nhíu chặc của Hồng Liên.

Y thật không khỏi bất đắc dĩ với nàng,từ nhỏ y xem Hồng Liên như muội muội của mình.

Hồng Liên rất quan tâm y,y biết.Vì vậy y không muốn một tiểu cô nương lại suốt ngày mặt mày không vui vậy.

"Nhưng mà....muội thật rất lo họ muốn có nó đến vậy,nếu họ thấy người...hay là chúng ta về Vọng Lan Các đi."

Hồng Liên vẫn không từ bỏ.

"Ngoan không sao!Muội thật là...không nghe lời ta nữa rồi hả?"

Y giả bộ giận.
"Không có a!" Cả cuộc đời Hồng Liên không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Mặc Sĩ Diêu không vui,cũng không trách ai được cô xem người này là người thân duy nhất của mình mà.

"Vậy được,ta cũng mệt rồi muốn đi nghỉ ngơi một chút muội giúp ta kêu tiểu nhị mang nước lên phòng hộ ta,có được không?"

Thật sự y cũng rất mệt dù gì cũng đã bôn ba ba ngày.

"Được,để muội đi gọi,người chờ muội nha!" Nói xong nàng nhanh nhẹn mở cửa phòng đi xuống dưới gọi tiểu nhị.

Mặc Sĩ Diêu đứng trước cửa sổ nhìn phía dưới,người dân buôn bán tấp nập vui vẻ y thầm
cảm thán ngày tháng như vậy duy trì được bao lâu?

Một cơn gió lạnh thổi qua mang theo mùi ảm đạm như có điềm báo...

"Thái tử quân ở Bắc thành đang âm thầm trở về,tính thời gian cũng sắp tới,chỉ chờ chỉ thị của điện hạ."

Một người đàn ông trung niên,người mang áo giáp sáng bóng đang quỳ trước một nam tử mặt hắc y tinh xảo thêu chỉ vàng hình rồng nổi bật.

"Tốt!Tốt lắm!Khi nào tới sắp sếp nơi thỏa đáng,tránh ánh nhìn đợi lệnh của ta" nam nhân hắc y mở miệng,giọng nói trầm thấp nhưng mang theo vẻ uy nghi bất khả xâm phạm.

"Được,mạt tưởng đã rõ".Người đàn ông đứng lên,rời khỏi.
Hắc y nam nhân cầm lấy một cách hoa đào đưa lên ngắm nhìn rồi dùng lực...bóp nát
"Tam Quốc sớm muộn sẽ thuộc về ta!!!!".

-----------------------------
Bánh Bao:lười quá lười!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro