1. Trấn nhỏ gặp người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đó mưa bay, đầy trời ẩm ướt. Nàng tới. Khuôn mặt thanh tú, cảm xúc bình thường, quanh thân thoảng qua chút ít cô tịch.

Nàng hay cười, bất luận là vui hay là phiền muộn đều mỉm cười nói vài câu bông đùa không thực sự cho người khác biết cảm xúc của mình. Hồi đầu người trong trấn có chút không tiếp nhận nàng vì là ngoại nhân nhưng là hiện tại đều quý mến nàng, thích bao bọc bảo hộ nàng. Nụ cười của nàng mỗi lần nở rộ đều đem đến ôn nhu an bình khiến mọi người thoải mái. Nàng không có dung nhan họa thủy, chỉ là một khuôn mặt khiến người gặp lần đầu bỏ qua nhưng lần sau lại vô thức muốn tiếp cận.

Tên nàng là Lăng Chi Thương, mọi người thường gọi Thương, không có thêm cô nương hay tiểu thư đằng sau bởi nàng căn bản... không phải là nữ nhân!

- Đừng gọi "nàng", ta là nam nhân.

Thương khe khẽ bật cười nhìn toàn trường trợn mắt há mồm. Cái đó... dung mạo của nàng, dáng người của nàng thực không người nào có thể liên tưởng tới hai chữ nam nhân. Thế nên cũng không ai kêu nàng công tử mặc dù nàng vốn xuất thân đỉnh đỉnh đại danh ngự y phủ, thân phận so với bọn họ phàm phu tục tử tôn quý hơn không biết bao nhiêu lần.

Nàng nam sinh nữ tướng chứ tuyệt không có chút nào liễu yếu đào tơ, chỉ là khóe mắt đuôi mày, đưa tay nhấc chân, mỗi một cái đều tao nhã lễ độ, ôn nhu có thừa, nếu nàng không nói, khẳng định cũng chẳng có người nhìn ra nàng là nam tử.

Từ xa im lặng nhìn nàng, ta rốt cục chẳng rõ từ khi nào ánh mắt mình luôn hướng về phía nàng. Có lẽ là từ khi nàng đến ngồi cạnh ta, tò mò hỏi ta đang đào cái gì, cũng có lẽ là ngay từ khi nàng bước chân vào trấn cùng lão bà bà rồi lão bà bà tập hợp mọi người trong trấn nói hãy hảo hảo chiếu cố nàng. Nàng khi đó không cười, vẫn là tao nhã hướng mọi người khẽ gật đầu.

- Thương, ngươi sao lại tới chỗ địa phương xa xôi này sinh sống? Kinh thành không tốt sao? - Ta hỏi.

Nàng nhìn ta, nhẹ cười:

- Nơi này ở rất tốt.

Ta cụp mi. Nghĩ đến nàng nam sinh nữ tướng có lẽ chính là nguyên nhân khiến nàng rời bỏ kinh đô phồn hoa? Ngày đó mọi người kinh ngạc vì nàng nói mình là nam tử, ta nhìn thấy quanh nàng lãng đãng bi thương.

Nàng thích ta đào cho nàng củ ấu, mỗi lần biết ta từ trên núi về đều đến nhà ta hỏi thăm, mắt phượng cong cong thật vui vẻ, cầm theo đan hoàn linh tinh nàng điều chế từ chút ít thảo dược lần trước ta cùng dân trong thôn đem về đến đưa cho ta một bình nhỏ, nói muốn đổi.

Ta không hiểu, củ ấu có vị ngon đặc biệt gì, nàng cũng chỉ là một lần ta đưa cho nhấm nháp thử từ đó thành nghiện. Người dân trong thôn cũng biết nàng thích củ ấu nên luôn đặc biệt chú ý tìm tới cho nàng, mọi người đều thích nàng cười lên thật vui vẻ.

- Thương, củ ấu có vị ngon gì sao? - Ta bốc nắm lớn củ ấu bỏ vào giỏ cho nàng.

- Không có. Nhàn nhạt ngọt cùng vị đất hắc hắc thôi.

- Như vậy...

- Có muốn ăn bánh củ ấu ta làm không? - Nàng lăng lăng mỉm cười.

Trù nghệ của nàng không tốt lắm, miễn cưỡng xem như đồ ăn hằng ngày không tệ thì chỉ có bánh củ ấu phá lệ thơm ngon. Nàng luyện đan chế thuốc khéo léo bao nhiêu thì trù nghệ lại thảm thương bấy nhiêu, cũng vì thích củ ấu nên mới có thể làm ra bánh tinh xảo mĩ vị như vậy.

Dường như đối với nàng mọi thứ đều có cũng được không có cũng không sao cả. Không hề nề hà gì cuộc sống thiếu thốn khác xa kinh thành ở đây. Đối với người khác dù ôn nhu lễ độ nhưng ta nhìn ra được nàng rất xa cách, chính là bộ dáng có cũng được không có cũng được.

- Thương, ngươi tịch mịch sao? - Ta đem ô ra vội vàng che cho nàng, bạch y ướt đẫm dính sát vào cơ thể mảnh mai, dù không có ngực nhô lên như nữ tử nhưng nhìn sao cũng vẫn là bộ dạng nữ tử.

- Tranh ca, ta rõ ràng là một tiểu nam hài lớn lên phấn điêu ngọc mài, anh khí không chút che giấu nhưng lại luôn bị xem như nữ tử, khi dễ đụng chạm tới ghê tởm. Ta thật sự không hiểu người khác nhìn ta từ nam thành nữ là chính bọn hắn sai hay là ta sai, vì cái gì đều muốn xa lánh ta, chán ghét ta? Dù ta miệng lớn cùng bọn hắn uống rượu, tay lớn cùng bọn hắn đánh nhau, lá gan lớn cùng bọn hắn nháo loạn kinh thành gà bay chó sủa, bọn hắn lại như thế nào xem ta như nữ tử đặt dưới thân tùy ý khi dễ?

Ta trừng mắt, tức giận không biết từ đâu vọt lên đỉnh đầu, nàng tâm sinh tổn thương chính là bởi vì việc này? Là ai dám khi dễ nàng?

- Tranh, ta thực thích nơi này, mọi người thuần hậu chất phác, thích chính là sẽ ôm ấp bảo hộ cùng cưng sủng, ghét chính là không cùng ngươi nói đạo lí trực tiếp há miệng đuổi người không chừa đường lui. Không như nơi đó, hào nhoáng bề ngoài thối nát bên trong.

Nàng luôn thích gọi ta Tranh, thanh âm ôn nhu mềm nhẹ lại có phân lượng trầm thấp của nam tử. Thi thoảng sẽ kêu ta Tranh ca, tuyệt đối thuận miệng.

- Những kẻ đó là ai? - Ta nghiến răng nắm chặt cán ô.

Nàng cười, khuôn mặt tái nhợt vì đứng mưa lâu:

- Toàn bộ mười hai người, chết rồi!

- Hừ! Chết đúng là quá tiện nghi cho bọn chúng!

- Không tiện nghi. Không tiện nghi. - Nàng khanh khách cười, đưa bàn tay đầy nước mưa lên đoạt ô từ tay ta - Ngay sau khi bọn hắn liên hợp bắt trói vũ nhục ta, ta lựa thời cơ liền đem bọn hắn đánh ngất, lột hết quần áo thả vào đàn trâu đang thời kì động dục, cảnh tượng kia... cũng coi như bọn hắn trước khi chết còn cùng ta chia sẻ tốt cảm giác đi!

Tiếng cười của nàng thanh lãnh như tiếng mưa, những gì nàng nói khiến ta không tự chủ run lên một đợt. Nàng... giống như yêu ma vậy.

- Thương, ngươi đi đâu? - Ta hét lớn về phía bóng lưng cô liêu tịch mịch của nàng, dự cảm không tốt.

- Tranh ca, thời gian qua cảm ơn ngươi cùng mọi người. Sắp tới triều đình binh lính càn quét tới ngươi nhắc mọi người tuyệt đối đừng nói ta từng tới đây, bằng không xảy ra mưa máu ta cũng sẽ không cách nào bảo vệ được mọi người. - Thiên lí truyền âm, nàng mỏng manh như vậy, ta rất tự tin vào bản lĩnh của mình nhưng cư nhiên lại không nhìn ra nàng là một cao thủ.

- Mưa lớn như vậy ngươi muốn đi đâu?

Nàng không trả lời. Ta giống như trôn chân xuống đất, mưa xối xả xuống đầu cũng không nhúc nhích, không đuổi theo nàng cũng không trở về nhà. Nàng gợi lên quá khứ của ta. Ta nhìn thấy thê lương của ta từ nàng. Ta những tưởng thời gian lâu như vậy, ta ngây ngốc ở đây làm một thôn dân bình thường, hi hi ha ha cho qua cuộc sống, đã sớm quên những ngày tháng nhuốm đỏ từng cành cây ngọn cỏ xưa kia. Nhưng nàng tới, xới lên toàn bộ.

Ta thích nàng. Dù nàng là nam nhân.

Nàng tuy thân mang thần lực hay võ công cái thế gì đó nhưng vẫn mong manh như vậy, ta muốn bảo hộ nàng.

Người dân trong thôn dù không biết chuyện gì sâu xa nhưng ai cũng cảm nhận được thương tổn đang ăn sâu trong trái tim nàng nên mới hết lòng đối xử tốt với nàng. Lão bà bà nói với ta, nàng cần một người để trân trọng, bằng không sớm hay muộn nàng cũng sẽ trở thành ma quỷ, thiên hạ này toàn bộ đều có lỗi với nàng.

Ta hỏi nàng thực chất là ai. Lão bà bà im lặng thật lâu cuối cùng nhả ra hai chữ: "Vong nhân".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro