Chương 11 + 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 11: "Hàng xóm"

Sinh viên kia lại run rẩy đứng lên, "Thầy ơi, em đây ạ."

Tiêu Trạm sửng sốt, không ngờ Hư Kính chân nhân ngoài đời trông như thế này, cảm giác không giống với trên mạng cho lắm.

"Ừ, ngồi xuống đi." Tiêu Trạm cười với cậu.

Trong lớp học lập tức bùng lên tiếng xì xào nho nhỏ, nội dung là "Thầy Tiêu cười kìa chúng mày ơi!!!".

Cùng lúc đó, diễn đàn đại học A xuất hiện một tấm ảnh, tiêu đề là : "Nam thần mỉm cười."

Tiêu Trạm giảng dạy ở đại học A đã được mấy năm, tuy anh là giảng viên khoa Quốc học, nhưng trường học theo chế độ tự chọn tín chỉ, nên cũng có rất nhiều sinh viên ngành khác học môn của anh. Số lượng sinh viên biết đến thầy Tiêu rất đông, vì vậy ảnh của anh vừa được đăng lên diễn đàn đã có cực kì nhiều người gào rú bình luận.

Danh hiệu "Nam thần" không phải đặt bừa đâu, quả thật Tiêu Trạm rất xứng đáng. Nhưng sinh viên trong trường thường đính kèm thêm vào danh hiệu "nam thần" một cụm từ là "lạnh lùng". Tiêu Trạm đi dạy chưa từng cười với ai, đây là lần đầu tiên sinh viên thấy anh cười, dù chỉ là một nụ cười mỉm, nhưng bọn họ đã bắt trọn khoảnh khắc ấy.

Trình Dục thường xuyên lén lút theo dõi diễn đàn đại học A, lúc này anh đang cúi đầu nhìn di động mà tươi cười.

"Giám đốc, giám đốc, giám đốc!" Anh thư kí đứng ở bên cạnh bàn làm việc của anh bất đắc dĩ gọi vài lần, sao tổng giám đốc lại ngẩn người thế này?

Trình Dục hồi phục tinh thần, vẻ mặt trở lại bình thản như trước. "Được rồi, cậu đưa tư liệu cho tôi, tôi sẽ xem xét."

Thư kí thở dài trong lòng, đưa tư liệu trong tay cho Trình Dục, "Giám đốc, hoạt động chúc mừng lần này ngài có muốn tham dự hay không?". Mấy ngày trước, công ty thành công kí kết hợp đồng hợp tác một dự án lớn, các nhân viên định cùng nhau vui chơi thả lỏng một chút nhân dịp cuối tuần.

Trình Dục nhìn thư kí, "Tổ chức vào ngày nào?"

"Thứ bảy tuần này."

Trình Dục lắc đầu: "Vậy tôi không đi đâu, mọi người cứ chơi thoải mái." Anh tham gia chỉ khiến các nhân viên câu nệ, mất tự nhiên. Hơn nữa, thứ bảy này anh có dự định chuyển nhà.

Thứ bảy, ngày 28 tháng 12.

Buổi sáng, Tiêu Trạm ăn sáng xong thì đi siêu thị mua đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt. Lúc về nhà, anh thấy nhà hàng xóm khá ồn ào.

Anh rút chìa khoá trong túi ra định mở cửa, chợt nghe thấy có người nói sau lưng: "Thầy Tiêu phải không? Thật trùng hợp quá."

Tiêu Trạm quay người lại, thấy có hai người đàn ông đứng trước mặt mình, trong đó có tổng giám đốc Trình đã gặp vài ngày trước.

"Xin chào." Anh gật gật đầu.

Lúc này, người đàn ông đứng cạnh Trình Dục kinh ngạc kêu lên: "Tiêu Trạm, hoá ra cậu cũng ở đây à?"

Tiêu Trạm ngạc nhiên nhìn anh: "Cậu biết tôi à?"

Triệu Vân Khải cười to: "Tôi cũng là sinh viên đại học A nè, cùng khoá với cậu. Năm đó, cậu nổi tiếng khắp toàn trường, muốn không biết cậu cũng khó ấy chứ. Nếu đã là bạn học, chi bằng chúng ta cùng nhau ăn bữa trưa đi?"

Tiêu Trạm giơ túi đồ trên tay rồi nói: "Cảm ơn, nhưng tôi đã mua đồ ăn rồi, không tiện đi ăn cùng hai người."

Nói xong, anh quay người định vào nhà, nhưng chợt nghĩ ra gì đó, anh quay đầu lại nhìn hai người kia, chần chờ bảo: "Nếu hai cậu không chê, hay là vào nhà tôi ăn trưa đi."

Cô Trần Ngọc từng nói, anh cần phải tăng cường tiếp xúc với người khác. Hai người này là hàng xóm mới chuyển tới, có lẽ nên thử giao lưu nhiều hơn.

Triệu Vân Khải đụng đụng vai Trình Dục, liên tục gật đầu: "Được chứ, được chứ. Vậy cảm ơn Tiêu Trạm trước nha."

"Cảm ơn thầy Tiêu." Trình Dục nhìn Tiêu Trạm chăm chú bằng đôi mắt đen sâu thăm thẳm.

"Đừng khách sáo." Tiêu Trạm vào nhà, lấy ra hai đôi dép lê mới cho họ thay. "Hai cậu ngồi trước đi, nhà tôi chỉ có trà, được không?" Lần đầu tiên anh đón khách tại nhà, quả thật không quen lắm.

"Thầy Tiêu đừng câu nệ, chúng tôi uống gì cũng được." Trình Dục nhìn lướt qua nhà anh, thấy ấm nước và chén trà, "Tự chúng tôi rót là được rồi."

Vốn dĩ Tiêu Trạm không quen tiếp khách, Trình Dục chủ động làm như vậy khiến anh thả lỏng hơn nhiều.

"Vậy tôi đi nấu cơm, hai cậu xem TV trước đi." Anh khom lưng cầm điều khiển mở TV lên.

Trình Dục ngồi xuống bên cạnh Tiêu Trạm. Lúc này, Tiêu Trạm hơi cúi người, Trình Dục sát bên có thể ngửi được một mùi hương thơm ngát thoang thoảng. Đây là lần đầu tiên anh được đến gần Tiêu Trạm tới vậy.

"Thầy Tiêu, hay là để tôi giúp anh nấu cơm nhé." Anh nghe thấy bản thân nói ra câu này.

Tiêu Trạm sửng sốt. "Thôi, cứ để tôi tự nấu."

Sau khi Tiêu Trạm vào phòng bếp, Triệu Vân Khải lập tức hiện ra vẻ mặt đầy chế nhạo, kề tai nói nhỏ với Trình Dục: "Mày dọn nhà tới đây là định dùng nước ấm nấu ếch à?"

Trình Dục quay đầu nhìn về phía phòng bếp: "Cậu ấy không phải ếch."

Triệu Vân Khải bó tay đáp: "Ok, ok, ok, cậu ấy là nam thần, sao có thể là ếch được? Nhưng mà điều bất ngờ là nhà của cậu ấy trông thật ấm cúng, không giống với tính cách cậu ấy chút nào."

Đây là lần đầu tiên Trình Dục tới nhà người tình trong mộng, không để ý nhiều như vậy, nghe Triệu Vân Khải nhắc tới mới nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy bạn mình nói rất đúng.

"Hôm nay cảm ơn mày tới giúp tao chuyển nhà." Trình Dục bỗng nhiên nói.

Triệu Vân Khải cười, dang tay ôm vai anh: "Đôi mình thân nhau tới như vậy còn cần phải cảm ơn sao?"

"Đúng thế." Trình Dục gật đầu. "Nếu mình thân tới vậy, hay là mày giúp tao thêm một việc nữa đi?"

"Cứ nói."

"Mày ra ngoài ăn một mình đi."

Chương 12: "Phát hiện"

Cuối cùng thì Triệu Vân Khải cũng không chịu khuất phục trước uy hiếp của Trình Dục, vẫn ở lại sung sướng ăn đồ ăn Tiêu Trạm nấu rồi khen nức nở.

Đồ ăn thơm ngào ngạt được bưng lên bàn, Triệu Vân Khải ngồi ngay vào ban, hoàn toàn không coi mình là khách, anh ăn cơm hộp mỗi ngày, đã chán ngấy rồi!

Trình Dục đi vào phòng bếp cùng Tiêu Trạm, "Mấy món còn lại để tôi bưng cho, anh nấu nhiều món như vậy cũng đủ mệt rồi, ra ngoài nghỉ ngơi trước đi."

Thật ra Tiêu Trạm không thấy mệt mỏi gì, nhưng trong nhà có thêm hai miệng cơm, anh hơi thấy áp lực tâm lí. Bình thường, anh ăn uống tuỳ tiện, nhưng nhà có khách khiến anh cảm thấy hơi mất tự nhiên, khi nấu cơm còn hơi hối hận vì đã mời họ vào nhà.

"Tiêu Trạm ơi, cậu nấu ăn siêu ngon." Triệu Vân Khải lia đua hết cả mâm cơm, mặt mày sung sướng đầy tán thưởng.

Tiêu Trạm nhìn anh ăn ngấu nghiến, trong lòng bỗng dưng thấy tự hào xiu xíu.

Trình Dục nháy bén nhận ra tâm trạng của anh, vội vàng khích lệ: "Đúng là ngon nuốt lưỡi!"

Không khí lập tức trở nên hơi xấu hổ. Triệu Vân Khải vốn là người hào phóng, nói chuyện thẳng thắn tự nhiên, nhưng Trình Dục là người mang đến cảm giác thành thục, chín chắn, ít nhất trông bề ngoài thì có thể thấy được. Anh khen một cách khoa trương như vậy khiến ai cũng cảm nhận được có gì đó quái lạ.

Bản thân Trình Dục cũng nhận ra điều đó, đành cúi đầu cặm cụi ăn cơm, không ngừng âm thầm tự phỉ nhổ chính mình. Sao gặp được Tiêu Trạm khiến anh trở nên mất não thế này?

"Tiêu Trạm, cậu sống một mình à?" Triệu Vân Khải tỏ ra vô cùng thân thiết hỏi han về cuộc sống sinh hoạt của Tiêu Trạm. Nhiều năm nay, anh luôn tận mắt chứng kiến thằng bạn thân yêu thầm khổ sở, chỉ mong nó có thể tu thành chính quả.

Tiêu Trạm gật đầu, "Đúng vậy."

"Sao không tìm người yêu về sống chung thế?" Triệu Vân Khải hỏi luôn, giống như buột miệng nói ra vậy.

Trình Dục im lặng, động tác tay cũng dừng lại, lẳng lặng chờ đợi đáp án của Tiêu Trạm.

Tiêu Trạm không nhận ra ý đồ của Triệu Vân Khải, vẻ mặt cũng không thay đổi. "Sống một mình... cũng chẳng sao cả." Tình cảm trên mạng chỉ là ảo giác, anh thích giọng nói của Chiến Kiêu, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ tiến thêm một bước.

Triệu Vân Khải liếc mắt nhìn Trình Dục, trong lòng thầm thở dài: Hình như Tiêu Trạm là người theo chủ nghĩa độc thân, quả này bạn chí cốt của mình sẽ phải đơn phương cả đời mất thôi?

Trình Dục ngẩng đầu: "Thầy Tiêu có từng nghĩ tới chuyện thử một cách sống khác không?"

Tiêu Trạm sửng sốt, thật ra mỗi mùa đông tới, anh luôn cảm thấy rất lạnh, lạnh từ trong ra ngoài. Sự lạnh lẽo ấy đôi khi khiến anh mong ước một cuộc sống mới.

Nhưng anh không có dũng khí làm thiêu thân lao đầu vào lửa. Anh muốn hướng tới nơi ấm áp, nhưng đối với anh mà nói, Chiến Kiệu thật sự quá mức xa vời, quá mức xa lạ.

"Tôi không biết." Trình Dục nghe được anh trả lời như vậy.

Sau đó, trong nhà chỉ còn tiếng bát đũa va chạm, Triệu Vân Khải biết trong lòng Trình Dục không vui, nghĩ muốn sưởi ấm được một người lạnh như Tiêu Trạm thật quá khó khăn.

Nhưng nhất cự ly, nhì tốc độ, bạn thân anh đã quyết định dọn tới đây làm hàng xóm, chứng tỏ đã chuẩn bị trường kỳ kháng chiến, anh chỉ có thể ủng hộ bạn bè vô điều kiện.

Sau khi ăn xong, Trình Dục tranh đi rửa bát mà bị Tiêu Trạm từ chối. "Anh không biết chỗ cất bát đâu, cứ để tôi tự rửa là được rồi."

Muốn thể hiện đảm đang trước mặt crush sao mà khó quá vậy?

Trình Dục và Triệu Vân Khải cùng ngồi trên sô pha đợi anh, Triệu Vân Khải lén lút ghé sát vào thì thầm. "Người anh em, tuy rằng tao rất ủng hộ mày, nhưng tao vẫn cảm thấy mày thật đáng thương."

Trình Dục liếc mắt lườm nguýt anh. "Cảm ơn sự thương hại của mày."

Triệu Vân Khải thấy được sự khinh bỉ trong ánh mắt anh dường như muốn nói: Mày không hiểu được đâu.

"Được rồi." Anh vỗ vỗ vai Trình Dục. "Bro, chúc mày may mắn!"

Lúc này, điện thoại của Tiêu Trạm đặt trên bàn trà bỗng sáng lên, trên màn hình hiện trên tin nhắn, tình cờ thu hút sự chú ý của hai người.

Là tin nhắn từ app chim cánh cụt.

Đạo diễn - Khoai lang đỏ: Kim Ô đại đại, anh ghi âm rất tốt. Nhưng mà có vài chỗ em muốn sửa một chút, giờ anh có rảnh không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro