Chương 17 + 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Nhìn thẳng

Chủ nhật, cả ngày Tiêu Trạm đều đắm mình trong công việc, không hề để ý tới chuyện trên internet. Cho nên, anh không biết chỉ vì một câu nói của Chiến Kiêu trên weibo đã tạo nên làn sóng lớn trong giới võng phối.

Đợi tới lúc Tiêu Trạm làm xong việc đã là chín giờ tối, anh quyết định mở weibo ra xem một chút, lập tức nhận được rất nhiều tin nhắn riêng, trong đó Cửu công chúa nhắn nhiều nhất.

Chuẩn bị - Cửu công chúa: Kim Ô! Anh và Chiến Kiêu đã xảy ra chuyện gì? Từ trước tới giờ anh ấy chưa từng khen ngợi ai như vậy! Còn khoa trương tới mức... mờ ám...

Tiêu Trạc ngẩn người, ý cô là sao?

Anh dừng lại một chút, cuối cùng vẫn chuyển sang weibo của Chiến Kiêu để xem đã có chuyện gì.

CV - Chiến Kiêu: Trong lòng anh, em hoàn mỹ nhất. @CV - Kim Ô

Lúc Tiêu Trạm nhìn thấy câu này, nhất thời không biết cảm xúc trong lòng phải diễn tả thế nào. Chiến Kiêu là Trình Dục, lúc Trình Dục nói ra những lời này, anh ta có ý gì? Lúc anh ra nói những lời này, rốt cuộc đã phát hiện ra mình là Kim Ô hay chưa?

Còn nữa, nhân vật thiếu niên được yêu thầm trong kịch bản kia là ai?

Anh đột nhiên nghĩ rằng mình có vẻ như đang ảo tưởng quá nhiều, chỉ là phối một vở kịch mà thôi, cần gì lo ngược lo xuôi như vậy? Dùng giọng nói để diễn kịch là một công việc anh thường làm, đã ghi âm xong thì anh còn có thể nghĩ ngợi gì nữa chứ?

Nhưng hình ảnh thiếu niên được yêu thầm kìa cứ quẩn quanh trong đầu anh, có một chuyện rất rõ ràng, đó là Chiến Kiêu thích người đó, nói cách khác, Trình Dục thích thiếu niên đó. Vậy thì những suy đoán của anh ngày hôm qua đủ để khiến anh phải tự thấy xấu hổ vô cùng.

Người ta đã có người mình thích, mà anh chỉ đang tham lam lưu luyến phần tình cảm ấm áp đó mà thôi. Anh không nên tỏ ra quá lộ liễu trước mặt Trình Dục, vì bản thân mình.

Quả quyết tắt máy tính để tránh bản thân nghĩ nhiều thêm, nhưng anh vẫn mất ngủ cả đêm. Anh thậm chí còn nghĩ có lẽ anh nên lui giới?

Anh đã tốn rất nhiều tinh thần và sức lực trong giới võng phối chỉ vì Chiến Kiêu, nhưng nỗ lực không có kết quả, chi bằng rời đi sớm thì hơn.

Đợi sau khi phát hành kịch, anh sẽ lui giới.

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài mưa nhỏ, thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt ập vào mặt Tiêu Trạm khi vừa bước chân ra khỏi cửa.

Tiến vào thang máy, nhấn số tầng, ngay khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một người đột nhiên lao tới. Tiêu Trạm vội vàng ấn nút giữ cửa.

Là Trình Dục.

Trình Dục mặc một bộ quần áo màu đen, khoác áo khoác đen dài, lộ ra thân hình cao gầy thẳng tắp, trên cổ còn quàng khăn lông dê màu xám.

Anh nhìn thấy Tiêu Trạm, muộn như vậy mới đi làm bởi vì muốn được tình cờ đi chung thang máy với Tiêu Trạm. Anh hé ra gương mặt cười nom có vẻ ngầu ngầu, "Tiêu Trạm, buổi sáng tốt lành."

Tiêu Trạm khẽ gật đầu, "Chào buổi sáng, giám đốc Trình."

Trong lòng Trình Dục rầu rĩ vô cùng, sao lại gọi là giấm đốc Trình nữa rồi?

Thang máy dừng ở tầng một, Trình Dục để Tiêu Trạm ra ngoài trước, sau đó lập tức bước theo anh cùng đi trên sảnh lớn.

Nhưng vừa ra tới cửa, nhìn thấy mưa rơi bên ngoài, Tiêu Trạm mới nhận ra mình quên mang ô, nhất định là do đêm qua mất ngủ, sáng nay đầu óc choáng váng. Nếu đã quên ô, anh đành phải quay về nhà một chuyến.

"Tiêu Trạm." Trình Dục rút ra một cái ô to màu đen, "Có phải anh quên mang ô không? Chúng ta cùng đi thôi, dù sao lát nữa vào trong xe cũng không cần dùng ô."

Tiêu Trạm từ chối. "Không cần, tôi không lái xe. Tôi quay về lấy là được."

Trình Dịch thấy anh định đi, nhất thời bối rối giữ tay anh lại, nhiệt độ lạnh buốt khiến anh lạnh cả cõi lòng trong nháy mắt, cũng đau lòng vô cùng. "Đừng quay về, mất thời gian lắm. Anh ngồi xe tôi đi. Tôi tiện đường đưa anh tới trường. Bây giờ thời tiết lạnh như vậy, trong xe ấm áp hơn."

Ánh mắt Tiêu Trạm rơi vào nơi đôi tay hai người tiếp xúc, Trình Dục nhận ra điều đó, vội vàng buông tay.

Vốn anh tưởng rằng Tiêu Trạm sẽ từ chối mình, nhưng nào ngờ Tiêu Trạm lại nói: "Vậy thì cảm ơn anh."

Trong lòng Trình Dục lập tức bắn pháo hoa rực rỡ.

Ngồi vào trong xe, Trình Dục gấp gáp mở điều hoà làm ấm, nhớ tới bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Trạm, anh vừa lo lắng vừa đau lòng.

Trên đường đi, hai người không ai nói câu nào. Hơi ấm toả ra trong xe khiến Tiêu Trạm đang rầu rĩ lại càng thêm mệt mỏi. Nhìn mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, anh cảm thấy đây chính là khoảnh khắc ấm áp nhất mùa đông của mình.

Xe an ổn đi tới cổng chính đại học A, vốn Trình Dục định mở ô tiễn Tiêu Trạm vào tận Học viện, nhưng cuối cùng anh chỉ đưa ô cho Tiêu Trạm rồi nói. "Tôi lái xe tới công ty thì vào luôn ga ra trong tầng hầm, đi thang máy lên tầng được, sẽ không bị mưa ướt. Anh cầm lấy cái ô này đi."

"Cảm ơn." Tiêu Trạm nhận lấy. Trình Dục lại lơ đãng đụng phải ngón tay lạnh như băng của anh, sao mà ngồi trong xe ấm như vậy mà tay anh vẫn lạnh đến thế?

"Khoan đã." Anh vội gọi Tiêu Trạm đang định mở cửa xe lại, sau đó cởi khăn quàng cổ của mình, mau chóng quấn lên cổ Tiêu Trạm. "Đây là khăn mới, hôm nay tôi vừa mới dùng lần đầu tiên. Anh đừng chê nhé. Thân thể quan trọng nhất, đừng để lạnh mà ốm đấy."

Tiêu Trạm bỗng nhiên ngước mắt lẳng lặng nhìn anh chăm chú, hỏi một câu khiến Trình Dục vô cùng bất ngờ: "Nhân vật mà anh phối trong vở kịch kia, có phải là chính anh hay không?"

Chương 18 : Thích em

Đây là lần đầu tiên Tiêu Trạm chủ động nói chuyện với Trình Dục từ sau vụ hôm qua, chủ đề vẫn liên quan tới võng phối, nhưng câu hỏi lại khiến anh hơi bất ngờ.

"Nếu như anh nói đó chính là câu chuyện về anh, em có tin không?" Một lát sau, Trình Dục hỏi ngược lại.

Tiêu Trạm dời ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng cười, nụ cười của anh vừa thoải mái vừa khiên Trình Dục bất an lạ lùng. Tiêu Trạm quay đầu lại, vươn tay cởi khăn quàng trên cổ xuống, đưa nó cho Trình Dục trước cái nhìn ngỡ ngàng của anh.

"Hôm nay cảm ơn anh, hẹn gặp lại." Nói xong, anh đẩy cửa xe ra. Mưa rơi lất phất phủ xuống tay áo anh, lưu lại dấu vết ẩm ướt.

Đột nhiên, Trình Dục nghĩ tới suy đoán của Triệu Vân Khải hôm qua, trong nháy mắt, EQ của anh tăng cao chạm đỉnh. Anh vươn một tay kéo Tiêu Trạm quay lại trong xe, vội nói.

"Tiêu Trạm, chẳng lẽ em không hề cảm thấy nhân vật em phối có chút gì đó quen thuộc hay sao?"

Tiêu Trạm ngẩn người.

Trình Dục ngắm nhìn đường nét gương mặt tinh tế của anh, một loại cảm xúc đã chôn vui dưới đáy lòng từ rất lâu bỗng dưng phun trào mạnh mẽ, vọt thẳng lên vượt qua rào cản mà anh tự đặt cho bản thân.

"Tiêu Trạm, anh thích em, từ hồi lớp mười một tới giờ vẫn luôn rất thích em."

Lời tỏ tình vừa dứt, Trình Dục cảm thấy xiềng xích trói buộc anh nhiều năm qua đã đứt gãy, mười hai năm thầm mến đợi chờ đã làm trái tim anh khô cạn mệt mỏi. Trước kia, anh chỉ dám đứng ở xa xa nhìn ngắm người này, thậm chí Trình Dục còn nghĩ nếu như Tiêu Trạm tìm thấy được hạnh phúc của bản thân trước khi mình kịp trở nên xứng đôi với anh, Trình Dục chấp nhận buông tay. May mắn thay, anh đã chờ được tới lúc đó.

Xe cộ xung quanh vẫn di chuyển như thoi đưa, hiện tại trong đầu Tiêu Trạm chỉ còn lại câu nói vừa rồi của Trình Dục, anh ấy nói, anh ấy thích mình. Nhân vật thiếu niên được thầm mến trong vở kịch "Chùm sáng" kia chính là mình ư?

Sao mọi sự trên đời lại có thể trùng hợp tới vậy? Nhưng tất cả đều có thể xuôi chèo mát mái. Vốn anh không hiểu mình đã chờ đợi nhiều năm như vậy vì điều gì, nhưng trong giây phút này, anh đã hiểu rồi.

Người mà anh thầm mến bốn năm đã thích anh tận mười hai năm. Anh không biết nên phản ứng thế nào cho phải.

"Tiêu Trạm, nếu như em cảm thấy giới tính là chướng ngại lớn nhất, sau này anh tuyệt đối sẽ không tới quấy rầy em." Từ trước tới giờ Trình Dục hoàn toàn không biết xu hướng tình dục của Tiêu Trạm là gì. Anh chưa từng thấy Tiêu Trạm có phản ứng khác thường với bất cứ ai, nhưng nếu Tiêu Trạm đã nhận diễn đam mỹ, chắc hắn không bài xích gay. "Nếu em không có chướng ngại về giới tính, liệu có thể cho anh một cơ hội theo đuổi em hay không?" Trình Dục thầm nghĩ trong giây lát rồi bổ sung thêm. "Anh lớn hơn em một tuổi, không có kinh nghiệm yêu đương, em có thể cho anh một cơ hội không?"

Tiêu Trạm lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn đang thấp thỏm chờ mong, chỉ cảm thấy hơi ấm trong xe cũng không sánh nổi với sự nóng rực đang bốc lên trong lòng mình.

"Nếu như sau khi tan học, trời vẫn còn mưa, anh hãy tới đón em nhé." Anh nghe thấy bản thân đã nói vậy.

Trình Dục sững sờ, sau đó gương mặt anh lộ ra vẻ nửa sợ hãi nửa mừng rỡ. Anh cười toe toét, nhìn thật ngốc, vội vàng đáp liên tiếp vài tiếng. "Được, được, được mà. Em nhớ chú ý giữ ấm, buổi... buổi tối anh tới đón em."

Tiêu Trạm khẽ vuốt cằm người đàn ông đang cười ngu kia một cái, sau khi xuống xe thì chống cái ô màu đen to lớn của Trình Dục xuống đất, chậm rãi đóng cửa xe lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro