Chương 3 + 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 03: "Kịch bản"

"CV - Chiến Kiêu xin phép được thêm bạn."

Đọc dòng thông báo của hệ thống kia, não Tiêu Trạm trống rỗng. Anh sửng sốt mất mười mấy giây, đọc đi đọc lại rất nhiều lần, mất một lúc lâu mới dám nhấn chuột, chọn đồng ý.

CV - Chiến Kiêu: Xin chào Kim Ô.

Nhìn thấy dòng tin nhắn này, Tiêu Trạm cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua lục phủ ngũ tạng, xua tan lạnh lùng trong băng giá, khiến đêm tối mùa đông không còn qua rét buốt.

Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng gõ trên bàn phím, một hàng chữ được gõ ra rồi lại bị xoá đi, lặp lại lần nữa.

CV - Kim Ô: Xin chào, Chiến Kiêu đại đại *^o^*

CV - Chiến Kiêu: Cậu có thời gian nhận kịch mới không?

Gần đây Tiêu Trạm rất bận. Anh làm giảng viên ở một trường đại học, sắp tới sẽ được bình chọn làm phó giáo sư(1), vì vậy đã từ chối khéo nhiều kịch bản.

Nhưng lần này là Chiến Kiêu đích thân tới mời anh, sao anh có thể cự tuyệt được cơ chứ? Kể cả mời anh diễn vai quần chúng, anh cũng chấp nhận!

CV - Kim Ô: Có!

Người bên kia lập tức gửi cho anh file kịch bản, Tiêu Trạm nhận lấy.

CV - Chiến Kiêu: Tôi cảm thấy chất giọng của cậu rất phù hợp với vai chính của kịch này, diễn xuất cũng rất tốt, cho nên muốn mời cậu đảm nhiệm vai này.

Vai chính cơ á?!! Chất giọng và diễn xuất của mình được nam thần nhà mình khen ngợi, điều này khiến anh hạnh phúc muốn bay lên!!

CV - Kim Ô: Cảm ơn Chiến Kiêu đại đại đã cho tôi cơ hội! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức! Sẽ không làm anh thất vọng!

CV - Chiến Kiêu: Không cần khách sáo như vậy đâu. Cậu rất hợp với vai diễn này.

Tiêu Trạm hoàn toàn không thể tưởng tượng được hạnh phúc sẽ ập tới đột ngột như thế. Sau khi Chiến Kiêu offline, anh lập tức mở kịch bản, đọc thật kỹ.

Tiêu Trạm có thể cảm nhận được tình cảm nồng nàn mà Chiến Kiêu truyền đạt khi viết tác phẩm này, từng hàng chữ đều đong đầy yêu thương. Rốt cuộc người nào đã gieo hạt mầm vào cõi lòng, để anh sáng tác ra kịch bản này nhỉ?

Tuy trong lòng hơi mất mát, nhưng Tiêu Trạm vẫn tự nhủ mình chỉ là fan hâm mộ của Chiến Kiêu, cho nên không quá thất vọng.

Kịch bản này quả đúng như lời Chiến Kiêu đã nói, là một câu chuyện tình cảm trong sáng, trẻ trung.

Câu chuyện diễn ra ở một ngôi trường nọ, kể về tình yêu thầm kín đơn phương của một thiếu niên với một thiếu niên khác.

Anh càng đọc càng cảm thấy cảm động. Chiến Kiêu đã miêu tả tình cảm thầm mến sâu đậm khiến lòng người rung động, nhưng cũng mang lại sự chua xót khôn nguôi.

Sự yêu thầm vô vọng ấy khiến Tiêu Trạm đồng cảm như chính bản thân mình đã từng trải qua.

Nhưng nhân vật mà anh đảm nhiệm là người được yêu thầm, một thiếu niên ngây thơ trong sáng được một người âm thầm dõi theo, âm thầm yêu thương.

Anh nghĩ: Nếu anh là thiếu niên kia, biết trên đời này có một người thích mình như vậy, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng biết ơn.

Được người ta yêu thích là chuyện vô cùng may mắn.

Chuẩn bị - Cửu công chúa: Em hóng được rồi nè! Chiến Kiêu đại đại muốn tìm một CV có chất giọng cao, trong trẻo, hơi lạnh lùng. Cứ tưởng hy vọng của anh rất lớn, nhưng mà em vừa nhận được tin Chiến Kiêu đại đại đã tìm được người rồi, haizz!

CV - Kim Ô: Ừ, anh biết anh ấy đã tuyển được rồi.

Chuẩn bị - Cửu công chúa: Anh biết từ khi nào?

CV - Kim Ô: Vừa mới biết đó.

Anh tiện tay chụp màn hình đoạn chat giữa mình và Chiến Kiêu lại rồi gửi cho Cửu công chúa.

Bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó gửi tới một chuỗi chấm chấm chấm.

Tiêu Trạm có thể tưởng tượng được một cô gái đang kinh ngạc tới mức há hốc miệng không nói nên lời, trông thật đáng yêu.

CV - Kim Ô: Anh đi nghiên cứu nhân vật, con gái nên ngủ sớm chút. Ngủ ngon nha.

Bên kia lại gửi cho anh một chuỗi chấm chấm chấm.

Tiêu Trạm cười, out QQ, bát đầu nghiêm túc đọc lại kịch bản từ đầu tới cuối.

*Chú thích:

(1) Bình chọn phó giáo sư: Từ phó giáo sư trở lên là nộp hồ sơ rồi hội đồng giáo sư bỏ phiếu (theo Sên)

Chương 04: "Trình Dục"

Đại học A là một trong những đại học hàng đầu cả nước, nhất là mấy ngành như ngành Triết học, Pháp luật và Quốc học(1).

Tiêu Trạm học ngành Quốc học của đại học A, hiện giờ đã làm giảng viên tại đây được năm năm.

Buổi sáng hôm nay anh không có tiết dạy, lãnh đạo trường gọi anh tới và nói: "Tiểu Tiêu à, chút nữa người phụ trách dự án của công ty Lệ Thành sẽ tới đây khảo sát tình hình trường mình. Cậu ấy trạc tuổi chú đấy, đều là thanh niên trai tráng giỏi giang bàn chuyện làm ăn. Chú đi đón tiếp cùng bọn anh đi."

Công ty Lệ Thành có dự án quyên góp trang thiết bị cơ sở vật chất cho trường họ, nhưng trước khi tiến hành quyên tặng, bên công ty yêu cầu tìm hiểu tình hình nhà trường trước.

Tiêu Trạm gật đầu, "Được ạ. Anh để em chuẩn bị trước đã. Bên kia mấy giờ sẽ tới đây?"

"Họ báo là chín giờ." Lãnh đạo nhìn đồng hồ, "Còn mười phút nữa."

Tiêu Trạm quay về sửa sang lại quần áo cho lịch sử, may mà hôm nay anh ăn mặc không tới nỗi xuề xoà, vẫn có thể tham gia hoạt động như này.

Tới cổng trường, lãnh đạo còn chưa tới. Tiêu Trạm đứng đây một mình, xung quanh anh luôn có sinh viên ra ra vào vào, thỉnh thoảng lén lút nhìn anh.

Trong lòng các sinh viên Học viện Nhân văn(2), Tiêu Trạm là idol của họ. Tiêu Trạm có vẻ ngoài điển trai, khí chất nho nhã, tỉ lệ dáng người khá chuẩn. Anh cao 1m8, mặc quần áo bình thường cũng mang tới vẻ đẹp không bình thường. Hơn nữa, trình độ học vấn của anh rất cao, toàn thân toát ra nét đẹp trí thức, tựa như một văn nhân nhã sĩ bước ra từ trong thơ ca tranh vẽ. Đây cũng chính là lí do lãnh đạo cử anh đi đón tiếp đối tác.

"Cho hỏi đây có phải là Học viện Nhân văn không?"

Có một người đàn ông cao lớn bước tới trước mặt anh, lễ phép hỏi.

Anh ta vừa xuất hiện đã chặn hết gió đông lạnh lẽo ập tới trước mắt, nhất là giọng nói của anh ta cũng mang lại sự ấm áp lạ thường.

Tiêu Trạm gật đầu.

Trông người này có vẻ chín chắn, trầm tĩnh, nhưng Tiêu Trạm vẫn nhạy bén cảm nhận được anh ta đang căng thẳng.

"Anh là giảng viên trường này phải không?

Người kia vừa dứt lời, các lãnh đạo đã đi ra, nhìn thấy anh ta thì lập tức nhiệt tình nở nụ cười: "Ồ, chắc hẳn ngài đây là Tổng giám đốc Trình? Sao ngài lại tới đây một mình thế này?"

Trình Dục bắt tay với từng người trong số họ, lễ phép cười nói: "Xe gặp phải sự cố(3) giữa đường, tôi đành bắt taxi tới đây một mình trước, may mà không tới trễ."

Tiêu Trạm thầm nghĩ, vị Tổng giám đốc Trình này có vẻ khá thân thiện, bình dị.

"Vị này cũng là giảng viên của Học viện phải không?" Trình Dục hàn huyên với lãnh đạo xong thì quay sang nhìn Tiêu Trạm.

Viện trưởng rất tự hào mà vỗ vỗ vai Tiêu Trạm, giới thiệu: "Tổng giám đốc Trình, tôi xin giới thiệu đây là thầy Tiêu Trạm, giảng viên ngành Quốc học của Học viện chúng tôi. Hai người đều là tuổi trẻ tài cao, có nhiều chuyện để nói. Chứ ngồi chung với đám già chúng tôi chắc hẳn sẽ thấy mất tự nhiên. Ha ha."

Trình Dục cười, "Sao viện trường lại nói vậy chứ?". Sau đó anh giơ tay ra trước mặt Tiêu Trạm, "Xin chào thầy Tiêu."

Tiêu Trạm bắt tay với anh, cảm thấy lòng bàn tay anh vô cùng ấm áp. "Vừa rồi tôi không nhận ra Tổng giám đốc Trình, thật có lỗi quá."

Trình Dục buông tay, đáp lời. "Thầy Tiêu nói quá lời rồi."

Sau khi chào hỏi, lãnh đạo trường dẫn Trình Dục đi tham quan Học viện Nhân văn.

Trong suốt quá trình tham quan, Trình Dục thường hỏi han Tiêu Trạm vài câu.

"Thầy Tiêu tốt nghiệp đại học A à?"

"Đúng vậy."

"Sau khi tốt nghiệp thì Thầy Tiêu ở lại trường làm việc luôn à?"

"Đúng vậy."

"Thầy Tiêu tốt nghiệp trường cấp ba nào thế?"

"Trường trung học thuộc đại học A."

"Thật trùng hợp, tôi cũng vậy nè."

Tiêu Trạm không cảm thấy quá kinh ngạc, dù sao thì anh cũng có nhiều bạn học trường trung học thuộc đại học A.

"Thầy Tiêu."

"Hả?"

"Sắp tới trưa rồi, thầy có muốn ăn một bữa cùng tôi không?"

Nhất thời Tiêu Trạm không biết nên trả lời thế nào. Có phải anh ta tiến tới đề tài này quá nhanh không?

*Chú thích:

(1) Quốc học: Chuyên ngành liên quan tới tư tưởng, văn hoá và lịch sử Trung Quốc.

(2) Học viện Nhân văn: Ở Trung Quốc thì ngoài các đại học, học viện độc lập ra, còn có trường đại học gồm nhiều học viện (mỗi học viện có một chuyên ngành chủ yếu).

(3) Nguyên văn là "thả neo", nghĩa đen là neo thuyền, bè, nghĩa bóng là chỉ ô tô, máy bay, hoặc các phương tiện khác gặp trục trặc không thể di chuyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro