Chương 5 + 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 05: "Độc thân"

Trong nhà ăn của trường đại học A.

Tiêu Trạm hoàn toàn không thể ngờ được Trình Dục lại từ chối lời mời của ban lãnh đạo, nói rằng muốn nếm thử mùi vị món ăn trong căn tin trường A. Tiêu Trạm chưa từng gặp người nào kỳ quái như vậy.

Ban lãnh đạo học viện cũng bó tay, người ta đã nói đến thế rồi, bọn họ đành phải cùng đi. May mà lúc này nhân viên phụ trách dự án phía công ty Lệ Thành cũng tới, Trình Dục cử họ đi ăn cùng ban lãnh đạo luôn.

Dù sao cũng đã đặt bàn, các lãnh đạo đành phải cùng nhân viên của Lệ Thành đến nhà hàng ăn cơm, còn Trình Dục thì đi theo Tiêu Trạm thời nhà ăn.

Cũng may lúc này chưa tới giờ tan học, trong căn tin không quá đông người. Tiêu Trạm luôn duy trì khoảng cách phía sau Trình Dục một bước, nhưng nếu đã tới nhà ăn thì anh cố gắng bước nhanh chân hơn. Bởi vì anh còn phải phục vụ ông chủ lớn nhận suất cơm.

Điều làm anh bất ngờ là Trình Dục rất quen thuộc với căn tin, trước khi Tiêu Trạm kịp phản ứng thì anh đã múc hai môi cơm. Tiêu Trạm tiến tới định nhận nhiệm vụ này, nhưng Trình Dục nhanh tay xin chú đầu bếp của trường vài phần thức ăn, sau đó đưa cho Tiêu Trạm, "Đây là phần của anh."

Tiêu Trạm cười khách sáo, "Tống giám đốc cứ ăn trước đi, tôi tự nhận cơm cũng được."

Trình Dục cũng cười với anh, "Anh đâu biết tôi thích ăn món gì, anh cứ nhận lấy suất này đi."

Tiêu Trạm khó hiểu nhìn khay cơm trước mặt, lúc này anh mới nhận ra tất cả đều là các món anh thích! Anh kinh ngạc nhận lấy rồi đứng sang một bên chờ Trình Dục.

Trình Dục chọn món xong, hai người cùng nhau ngồi xuống một bàn trống. Tiêu Trạm nghĩ mãi vẫn không hiểu, đành phải hỏi: "Tổng giám đốc Trình từng tới đây à?"

Trình Dục nuốt cơm trong miệng rồi mới đáp: "Anh không cần phải gọi tôi là Tổng giám đốc đâu. Tuổi tác chúng ta xấp xỉ nhau, anh cứ gọi tôi là Trình Dục đi."

Tiêu Trạm "ừ" một tiếng.

Trình Dục thầm nghĩ, nhiều năm trôi qua rồi mà tính tình vẫn không thay đổi chút nào, thật tốt quá.

"Hồi còn học đại học, tôi đã từng tới đại học A vài lần, đến đây ăn ké cơm của bạn thân từ nhỏ."

Vốn Tiêu Trạm không phải người giỏi ăn nói, đề tài trò chuyện tới đây bị ngừng vì anh không biết nên đáp lại thế nào.

Trình Dục đổi chủ đề khác: "Thầy Tiêu đã kết hôn chưa?"

Tiêu Trạm sửng sốt, nói rằng: "Tôi chưa." Anh dừng lại trong chốc lát rồi mới nói tiếp. "Anh cũng đừng gọi tôi là thầy Tiêu, cứ gọi Tiêu Trạm đi."

Trình Dục cười càng tươi hơn, "Tiêu Trạm."

Hai từ này quấn quít trong miệng anh, tựa như một ngụm trà nóng hổi giữa đêm đông giá rét, ấm áp từ trong miệng tới trong lòng.

Lỗ tai Tiêu Trạm hơi giật giật, vừa rồi sao nghe tiếng Trình Dục gọi tên anh thấy hơi quen tai nhỉ?

"Tiêu Trạm nè, điều kiện của anh tốt như vậy, sao lại còn độc thân?"

Tiêu Trạm kinh ngạc nhìn anh, "Vừa rồi anh chỉ hỏi tôi đã kết hôn chưa thôi mà."

Chưa kết hôn và còn độc thân là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau về mặt ý nghĩa.

Trình Dục nghe tới đây thì ngây ngẩn cả người.

Chương 6: "Tổ kịch"

Buổi chiều, Trình Dục quay về công ty. Việc đầu tiên anh làm là mở máy tính lên, đăng nhập vào chim cánh cụt.

Trình Dục: Triệu Vân Khải!! Chẳng phải mày bảo Tiêu Trạm vẫn còn độc thân sao?

Qua hồi lâu, bên kia mới trả lời tin nhắn: "Hôm nay mày đi gặp cậu ấy rồi à?"

Trình Dục: Mày trả lời câu hỏi của tao đi đã.

Triệu Vân Khải: Tao chỉ biết là cho tới ba hôm trước thì cậu ấy vẫn còn độc thần, giờ đã có bồ chưa thì tao không biết. Sao thế? Cậu ấy có người yêu rồi à?

Trình Dục: Cậu ấy không nói rõ, tao cũng không tiện hỏi.

Triệu Vân Khải: Kể lại cho tao nghe xem nào.

Trình Dục kể lại cho Triệu Vân Khải nghe toàn bộ chuyện diễn ra sáng nay.

Bên kia im lặng một lát rồi mới nói: "Chắc Tiêu Trạm của mày chỉ nói đùa với mày chút thôi."

Trình Dục: ... Đùa á? Cậu ấy đâu có biết đùa giỡn?

Triệu Vân Khải: Người ngoài cuộc lúc nào cũng tỉnh táo hơn.

Trình Dục: Hy vọng là vậy.

Triệu Vân Khải: À mà mày tìm được CV chưa?

Trình Dục: Tao mời CV Kim Ô rồi, thấy anh ta có vẻ hợp vai.

Triệu Vân Khải: À, tao biết Kim Ô, đúng là ổn đấy.

Trình Dục: Được, tao làm việc đã, mấy cái này đợi tối nói sau.

Bên này Trình Dục lo lắng tới mức nào, Tiêu Trạm không hề hay biết. Sau khi tan làm, anh bắt đầu nghiền ngẫm nhân vật trong kịch bản. Không hiểu tại sao anh cứ có cảm giác thiếu niên được người ta thầm thương trộm nhớ kia thật quen thuộc, giống như anh đã từng quen biết. Có những câu lời thoại của cậu ấy dường như trước đây anh cũng từng nói, chẳng lẽ do anh nhập vai quá sâu ư?

Buổi tối về tới nhà, anh mở máy định ghi âm thì phát hiện chim cánh cụt đang nhắc nhở có tin nhắn mới.

Là tin nhắn của Chiến Kiêu!!!

"CV - Chiến Kiêu mới bạn gia nhập nhóm 'Chùm sang(2)'."

Tiêu Trạm lập tức nhấn đồng ý.

Đạo diễn - Khoai lang đỏ: Hoan nghênh Kim Ô đại đại~

Chuẩn bị - Xuân Hiểu: Hoan nghênh Kim Ô đại đại~

Trang trí- Tranh thuỷ mặc: Hoan nghênh Kim Ô đại đại~

ED - Hư Kính chân nhân: He he, chào Kim Ô, đã lâu không gặp~

CV - Kim Ô: Chào cả nhà, cảm ơn mọi người.

Biên kịch - Chiến Kiêu: Hoan nghênh Kim Ô. Tổ kịch vẫn chưa tuyển đủ người, có lẽ phải tốn thêm thời gian của mọi người, thật sự xin lỗi.

Chuẩn bị - Xuân Hiểu: Nô pờ róp bờ lem~

Những người khác cũng bảo không sao cả.

ED - Hư Kính chân nhân: Kim Ô ơi, bài ghim trên weibo của anh ghi là tạm thời không rảnh nhận kịch mới, sao lại đồng ý nhận kịch này thế hả?

Hư Kính chân nhân là một ca sĩ khá nổi tiếng của đoàn Mây mưa, Tiêu Trạm từng hợp tác với cậu ta trong vài vở kịch, cũng khá thân thiết, nhưng chỉ giới hạn trên mạng xã hội. Cậu chàng này nói chuyện thẳng thắn, không rào trước đón xong, Tiêu Trạm có thể cảm nhận được tính nết trẻ con chưa trưởng thành từ giọng nói của cậu, không biết đã qua tuổi vị thành niên chưa.

Tiêu Trạm đang định giải thích thì thấy Chiến Kiêu gửi một dòng tin: "Nhờ tôi cực lực mời về đó."

ED - Hư Kính chân nhân: He he, quả nhiên tình cảm của Kim Ô đối với Chiến Kiêu đại đại là tình iu chân thành~

Trái tim Tiêu Trạm bỗng chốc lỡ mất nửa nhịp. Anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, trong đầu trống rỗng, không suy nghĩ được gì.

CV - Khải Vân: Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy @ED - Hư Kính chân nhân

ED - Hư Kính chân nhân: Tôi chỉ đùa chút thôi mà, không được à?

CV - Khải Vân: Không được.

ED - Hư Kính chân nhân: Đụ má! Anh nghĩ anh là ai chứ? Bắt nạt tôi hả?

CV - Khải Vân: Giữ mồm miệng sạch sẽ chút đi.

ED - Hư Kính chân nhân: Đụ má! Anh nói chuyện cái kiểu gì vậy? Sạch cái gì mà sạch? Tôi chửi anh à?

CV - Khải Vân: Cậu muốn đụ ai?

ED - Hư Kính chân nhân: Đậu xanh rau má có được không? Anh bị thần kinh à?

CV - Khải Vân: Cậu hãy đợi đấy.

Sau đó, Khải Vân offline luôn. Các bạn nhỏ trong nhóm vây xem toàn bộ quá trình, không dám hó hé một câu nào. Tiêu Trạm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhắn tin cho Hư Kính chân nhân.

CV - Kim Ô: Đừng giận.

Ca sĩ - Hư Kính chân nhân: Anh không cảm thấy anh ta rất quá đáng sao? Tôi có trêu chọc gì đến anh ta đâu?

Lúc này, chim cánh cụt của Tiêu Trạm vang lên.

CV - Chiến Kiêu: Thực xin lỗi.

Anh còn chưa kịp trả lời thì Hư Kính chân nhân đã nhắn tới: Wow! Chiến Kiêu xin lỗi tôi nè! Quả nhiên anh rất có mắt nhìn người đó!

CV - Kim Ô: Hư Kính, sau này đ nhắc tới chuyện tôi là fan của Chiến Kiêu nữa.

Cần gì phải khiến cho mọi người cùng xấu hổ? Tiêu Trạm thở dài, ngả người dựa vào phía sau.

*Chú thích:

(1) Chim cánh cụt: là phần mềm QQ.

(2) Chùm sáng: là gồm các tia sáng giao nhau, không giao nhau, loe rộng ra trên đường truyền của chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro