Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chờ sương mù dày đặc tan đi, trong đình viện lúc này chỉ còn những bồn hoa xanh tốt cùng những phiến đưa xanh sạch sẽ chứng tỏ đã được quét dọn.
Mà Thất Dương lúc này càng ngủ càng muốn hôn mê, nghĩ muốn nhúc nhích chính là toàn thân lúc này vô lực, căn bản là không làm được.
Liền như vậy nếu chết đi, liệu có thể vứt bở hiện thực làm hắn thống khổ?
Phải, cho nên không cần lại tỉnh lại.......
"Khó chịu sao?"
Trong lúc mơ mơ màng màng Thất Dương giống như nghe được âm thanh của Hàn Huyên. Lúc này thần chí của Thất Dương được thanh tỉnh phần nào, không còn suy nghĩ tiêu cực nữa mà là giãy giụa muốn tỉnh lai.
"Hiên Hàm......" Thất Dương nổ lực muốn khởi động thân thể, chính là giờ phút này đến tột cùng đang làm gì hắn cũng không rõ.
"Là ta, ta ở đây." Hàn Huyên bế Thất Dương lên, đôi tay sức lực vô cùng lớn dễ như trở bàn tay đem Thất Dương ôm lên.
Thất Dương miễn cưỡng mở mắt, ánh mắt hắn nhìn thấy Hàn Huyên nhưng nháy mắt lại là Hiên Hàm. Nhưng rốt cuộc Hàn Huyên không phải là Hiên Hàm sao? Tuy vậy, giờ phút này Thất Dương vẫn mong người đang ôm mình là Hiên Hàm lúc trước.
"Ngươi ở, liền hảo......" Trong lòng nhận định đối phương là Hiên Hàm, Thất Dương liền an tâm nhắm mắt lại.
Hàn Huyên nhẹ nhàng đem Thất Dương đặt lên giường, nói:" Khó chịu liền nói cho ta nghe, không cần nhẫn."
"Hảo khát......" Thất Dương mở hai mắt, cặp mắt thường vẫn đen như mực lúc này lại bị nước mắt trong suốt làm cho ướt át, con ngươi như hắc diệu thạch đen láy mờ mịt, một bộ dáng như đang động tình.
Hàn Huyên nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Thất Dương, trong mắt ngược lại không có quá nhiều lo lắng, khẽ nói:" Nguyên lai ngươi cũng không buông xuống được...."
Qua một lát, Thất Dương cảm giác trên môi mát lạnh dòng nước theo đó chảy vào. Thất Dương giống người đang lạc đường trên sa mạc tham lam hấp lấy hơi nước, uống xong một lúc cả người liền thoải mái chút ít.
"Hiên Hàm... Hiên Hàm......" Thất Dương vươn tay, tựa hồ là muốn bắt trụ cái gì đó.
Hàn Huyên cầm lấy tay Thất Dương, ngón tay từng chút từng chút vuốt ve mu bàn tay Thất Dương, an vị ở bên giường chiếu cố hắn.
Thất Dương chỉ cảm thấy cả người khó chịu, không phân rõ thứ gì.
Chờ Thất Dương tỉnh lại, trời đã đen hoàn toàn.
Muố
Muốn đứng dậy lại phát hiện thân thể đang bị một vòng tay chặt chẽ ôm lấy, Thất Dương muốn tránh nhưng không được.
Không cần nghĩ cũng biết khi hắn sinh bệnh chính Hàn Huyên là người đã ở bên chiếu cố hắn. Thất Dương ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Huyên đang ngủ say bên cạnh.
Vì cái gì còn muốn giống như trước như vậy đối đãi hắn, tàn nhẫn một chút, vô tình một chút không phải càng tốt sao? Vì cái gì cố tình muốn ôn nhu với hắn?
Chẳng lẽ đoạt đi của hết thảy của hắn còn chưa đủ sao? Còn muốn cướp đi tâm của hắn sao?
Thất Dươnh bức bách chính mình, nghĩ lại những chuyện xưa kia Hàn Huyên đã làm để giành lấy mọi thứ của mình.
"Hàn Huyên, nếu ta có một cơ hội, ta nhất định sẽ thoát li nơi này." Thất Dương hung hăng véo tay mình, sau đó tiếp tục nằm trở về.
Vô luận như thế nào, hắn đều sẽ không vì những ôn nhu rẻ mạt của Hàn Huyên mà quên đi hoàn cảnh hiện tại của mình.
Hàn Huyên nhìn Thất Dương, mỉm cười hôn lên khoé miệng hắn, tư thái cực kỳ ái muội.
Một đêm cứ như vậy mà qua. Buổi sáng tỉnh dậy, Thất Dương vẫn còn cảm thấy thân thể trầm trầm nhưng vẫn tốt hơn hôm qua nhiều.
Hàn Huyên cố ý sai người làm một chút thức ăn đạm mạc cho Thất Dương ăn sáng. Nguyên cả buổi dùng bữa, Hàn Huyên luôn mỉm cười nhìn Thất Dương, làm Thất Dương cảm thấy rất là không xong? Nhưng là vì muốn gặp A Công hắn phải nhịn.
"Ba ngày sau chính là sinh thần của ta, ngươi có muốn đi không?"Hàn Huyên vừa gắp thức ăn cho Thất Dương vừa nói.
Thất Dương yên lặng mà húp cháo trong chén, thần sắc có chút đình trệ- Hiên Hàm không chỉ có thân phận giả mà ngày sinh cũng giả.
Cái này làm cho Thất Dương nhớ quá khứ chín năm trước, vào một ngày sinh thần giả tạo mà tặng lễ vật, giờ nghĩ lại thực nực cười.
"Không muốn đi sao?" Hàn Huyên cười hỏi.
Thất Dương đem tầm mắt phóng tới trên mặt Hàn Huyên, nói:" Ta đang suy nghĩ nên lấy thân phận gì đi chúc mừng ngươi?"
Hàn Huyên ôm lấy eo Thất Dương, cười khẽ nói:" Thận phận hoàng hậu của ta thế nào? Ân?" Hàn Huyên khi nói lông mi dài nhẹ giương, giọng điệu ngã ngớn.
Thất Dương nhíu nhíu mày, "Đừng giỡn những chuyện nhàm chán vậy, không vui đâu!"
"Hảo!." Hàn Huyên cười buông lỏng vòng eo Thất Dương:" Buổi chiều ta lại đến xem ngươi."
"Không cần." Thất Dương m lãnh đạm tiếp lời.
Ngay lúc Hàn Huyên đứng dậy rời đi, Thất Dương lại mở miệng nói:" Ta khi nào mới có thể nhìn thấy A Công?"
Hàn Huyên cười cười, nói: "Đừng nóng vội, rất nhanh ngươi có thể nhìn thấy hắn."
"Hy vọng ngươi sẽ không nuốt lời."
Nghe xong Thất Dương, Hàn Huyên kinh ngạc nhướng mày, đôi thủy quang liễm diễm nhìn về phía Thất Dương:" Ngươi chẵng lẽ cho vậy là ta đã hài lòng?"
"Vậy ngươi muốn ta như thế nào?" Thất Dương hỏi.
"Làm ta sung sướng liền có thể." Hàn Huyên cười khẽ đáp.
"Ta càng thích làm ngươi thống khổ."
Hàn Huyên đi đến trước mặt Thất Dương, sờ đầu hắn nói:" Vậy ngươi liền nỗ lực lên, ta thực chờ mong." Nói xong liền xoay người rời khỏi.
Thất Dương theo bản năng đem tay để ở nơi Hàn Huyên mới đụng vào, Hàn Huyên nói như vậy rốt cuộc là có ý tứ gì?
Thất Dương càng ngày càng cảm thất mình không hiểu rõ được tâm tư của Hàn Huyên.
===
Hàn Huyên ngồi trên ngự liễn đi vào triều sớm. Thực ra trong triều không ít lão thần phản đối việc hắn mang Thất Dương đem về Tễ Tuyết quốc.
Hôm nay cũng vậy, có không ít thần tử hướng hắn bẩm báo quốc sự xong liền nói sang chuyện này.
Hàn Huyên tư thái lười biếng ngồi trên long ỷ, hoàn toàn không đem những lời đó đặt vào trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#happy