Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mặt trời đã lên cao, từng chút từng chút nuốt trọn bóng tối.
Thất Dương lúc này rất mỏi mệt, hắn hiện tại trong người không có nội lực, chẳng khác gì người bình thường. Hắn đã sớm tỉnh từ lâu nhưng là hắn không muốn nhúc nhích.
Phía sau, bàn tay to lớn của Hàn Huyên  nhẹ nhàng vén tóc Thất Dương ra sau tai, cảm giác tê ngứa truyền đến làm hắn vô pháp làm ngơ.
Thất Dương chụp lại bàn tay Hàn Huyên, muốn tiếp tục ngủ.
"Đừng ngủ." Hàn Huyên ghé vào bên tai Thất Dương khẽ nói.
"Ta lại không cần thượng triều." Thất Dương nằm nghiêng đưa lưng về phía Hàn Huyên.
Liền một đoạn đối thoại này y như một tháng trước phía trước, tương tự đối thoại xuất hiện ở hai người chi gian.
Chẳng qua khi đó bọn họ chi gian quan . Chẳng qua khi đó quan hệ cũng không phải quân cùng nô, mà là thần cùng quân.
Khi đó cũng như vậy, cũng là một đêm phóng túng không biết tiết chế, Thất Dương bị "Hiên Hàm" làm cho eo đau lưng mỏi. Lúc đó nghĩ Thất Dương nghĩ thân thể không khoẻ còn muốn đi thượng triều, tâm tình liền trở nên không xong.
Thân là thần tử ' Hiên Hàm ' luôn giúp hắn mát xa, cho đến khi thân thể thoải mái tâm tình hắn mới chuyển biến tốt một chút.
Tuy nói mỗi lần tình sự qua đi "Hiên Hàm" đều sẽ giúp hắn mát xa nhưng là mỗi lần làm điều chưa bao giờ biết tiết chế.
Hiện tại cũng như vậy, Hàn Huyên giống như trước giúp hắn mát xa nhưng mà điều đó lại chỉ làm cho hắn thấy càng thêm châm chọc.
Hàn Huyên bàn tay to nhẹ nhàng ở trên eo Thất Dương mát xa, giúp hắn thư giản cơ.
"Đủ rồi." Thất Dương kéo xuống tay Hàn Huyên còn để trên eo mình, xoay người nhìn Hàn Huyên, nói:"Ta muốn gặp a công."
"Hắn bị bệnh."
Thất Dương cố chấp lặp lại nói: "Ta muốn gặp a công."
Hàn Huyên thở dài, "Chờ ngươi chừng nào biết được cách thu liễm lợi trảo của mình, ta liền dẫn ngươi đi."
"Ngươi đã phong bế nội lực của ta, còn muốn gì nữa? Muốn đánh gãy chân ta sao?" Thất Dương giận dữ hét lên.
Hàn Huyên đem Thất Dương ôm vào trong ngực, mở miệng nói:"Chỉ cần ngươi không trốn, ta sẽ không đánh gãy chân ngươi."
Những lời này ý tứ rất minh bạch, nếu hắn muốn chạy trốn, Hàn Huyên không ngại đánh gãy hai chân hắn.
"Ngươi cho rằng ta sẽ nghe lời?" Thất Dương không chịu thua lên tiếng phản bác.
Hàn Huyên nghe vậy cười khẽ ra tiếng:" Cũng đúng, đây mới là ngươi. Vậy mới thú vị."
Quả nhiên, Hàn Huyên chỉ đang đùa giỡn hắn, trước kia như vậy, hiện tại cũng như vậy.
Thất Dương đẩy Hàn Huyên ra, chính mình muốn xuống giường.
Trên cổ chân là gông xiềng, trên mặt đất là thảm lông mềm mại, đứng lên cũng không thấy lạnh lẽo. Thất Dương mắt nhìn gông xiềng trên chân một chút liền nhanh chóng dời đi, mỗi bước hắn đi xiềng xích lại phát ra tiếng vang.
Lúc này, Hàn Huyên cũng xuống giường, đi đến sau lưng Thất Dương, một tay nhẹ nhàng để lên mái tóc dài đen tuyền của Thất Dương, tay còn lại ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Thất Dương, trên mặt mang theo nhàn nhạt ý cười nói:" Ta vấn tóc cho ngươi."
Thất Dương vốn định cự tuyệt nhưng cuối cùng vẫn là cứng ngắc nói hảo, để cho Hàn Huyên vấn tóc cho mình.
Thất Dương cũng không phải muốn thuận theo Hàn Huyên nhưng hắn còn muốn gặp mặt A Công.
A Công tuy chỉ là một lão thái giám bình thường nhưng người đã ở bên cạnh làm bạn chăm sóc hắn từ lúc con nhỏ nên hắn xem người như người thân cua mình, hắn không có biện pháp bỏ mặc A Công không lo.
Ngày Phụng Việt quốc bị công phá, Thất Dương thu được tin tức ở Hằng Xuyên, liền phái A Nô đi điều tra, hiện tại nghĩ đến, chuyện này có thể là Hàn Huyên cố ý để lộ tin tức giả, mục đích là để hắn điều A Nô đi.
Nếu ngày bị Phụng Việt quốc bị công phá A Nô có mặt bên cạnh hắn, Hàn Huyên có thể lưu lại hắn không là một vấn đề khó nói.
Nhưng sự thật chính là A Nô không có bên hắn, bằng võ công của một mình Thất Dương căn bản không có khả năng trốn thoát khỏi lòng bàn tay Hàn Huyên.
Trong lúc Thất Dương lâm vào trầm mặc, Hàn Huyên chăm chú dùng lược chải tóc cho hắn.
Thất Dương nâng lên đôi mắt, nhìn gương mặt Hàn Huyên trong gương đồng.
Tầm mắt Hàn Huyên trong gương cùng Thất Dương chạm nhau, Thất Dương mở miệng nói:" Ta muốn gặp A Công."
Hàn Huyên động tác trên tay không dừng lại, nói:" Ta không phải đã nói rồi sao. Hắn đang bị bệnh, chờ hắn hết bệnh ta dẫn ngươi đi gặp hắn."
"Hắn thật sự bị bệnh?" Thất Dương trên mặt mang theo lo lắng. trên mặt mang theo một chút lo lắng.
Hàn Huyên cười cười, nói: "Ta không nói dối, ngươi có thể yên tâm."
Nghe Hàn Huyên nói những lời này, Thất Dương trong lòng cười lạnh. Ngươi không nói dối, ngươi lừa ta suốt chín năm, ngươi không nói dối, hừ.
"Hảo." Hàn Huyên cong lưng, nhin Thất Dương trong gương.
Tóc đen dài rời rạc, có những sợi không được buột lên thả nhẹ trên trán, dây buột màu nguyệt bạch buộc hờ hững, chỉ cần nhẹ nhàng lôi kéo, tóc liền rơi xuống.
Đây là Hàn Huyên cố ý vấn như vậy, nguyên bản thường ngày Thất Dương trang điểm mang phong cách thanh cao cấm dục. Hôm nay, Hàn Huyên liền ngược lại đem Thất Dương trang điểm càng phóng đảng, dụ hoặc.
Thất Dương nghiêng đầu tránh ánh mắt của Hàn Huyên, cố gắng đứng lên, đối Hàn Huyên hiếu kỳ nói:" Ngươi chẳng lẽ không cần thượng triều?"
"Tất nhiên là phải thượng triều nhưng là ta muốn ở bên ngươi thêm một lúc." Hàn Huyên lại đến phía sau Thất Dương, vươn tay ôm lấy vòng eo thon gầy của hắn.
Thất Dương rũ mắt nhìn Hàn Huyên vòng lấy ôm eo chính mình, bàn tay ngày công phá Phụng Việt Quốc cầm lấy mũi kiếm của giữ lại vết sẹo.
Thất Dương thẳng đến hôm nay đều không rõ vì cái gì ngày đó Hàn Huyên lại làm vậy, chẳng lẽ hắn đoán được mình sẽ mềm lòng.
"Nhưng là ta không muốn ở cùng với ngươi."
Hàn Huyên dùng chớp mũi cọ cọ cổ hắn, cười khẽ nói:"Ngươi thật giống như trước đây tuỳ hứng, dùng xong liền muốn đuổi ta đi."
"Hàn Huyên, so ra chẳng ngươi càng tuỳ hứng? Đem vua mất nước như ta về Tễ Tuyết quốc, ngươi không sợ đám lão thần cổ hủ đó sẽ gây áp lực cho ngươi hay sao?"
Hàn Huyên nheo mắt, không chút để ý đáp:"Thì tính sao? Ta chỉ là dưỡng ngoạn vật, chẳng lẽ bọn họ dám có ý kiến."
"Bọn họ làm sao dám có ý kiến." Thất Dương ngữ khí trào phúng.
Hàn Huyên một câu "ngoạn vật" làm trong lòng Thất Dương có điểm không thoải mái, cảm thấy tự tôn bị vũ nhục.
"Làm sao vậy? Sinh khí?" Hàn Huyên môi như có như không dán ở vành tai Thất Dương khẽ cắn.
Thất Dương bởi vì động tác của Hàn Huyên, thân thể không tự giác run rẩy nhưng vẫn ngoan cố nói:" Làm ngươi thất vọng. Chỉ có người để ý mới sinh khí không phải sao?"
"Ân. Nói cũng phải." Hàn Huyên cười gật gật đầu.
Hàn Huyên ở lại thêm một chút liền rời đi, Thất Dương một chút cũng không để ý Hàn Huyên có hay mất đi hứng thú với mình. Cùng lắm thì cô đơn ở nơi này tới già rồi chết ở chỗ này thôi.
Lấy tính tình cua Hàn Huyên, đồ vật nếu không thú vị liền không chút lưu tình phá hủy nó. Như vậy cũng tốt, xem như là một loại giải thoát.
Thất Dương biết, với thân phận của hắn, chắc chắn có không ít lão thần dâng sớ đồi xử tử hắn. Không những vậy những người đối Hàn Huyên ôm ảo tưởng nhất định cũng nảy sinh hận ý với hắn.
Nói không chừng ngày nào đó, có người nhân lúc Hàn Huyên không tại liền tổn thương hắn, không biết lúc đó Hàn Huyên sẽ làm thế nào.
Kết quả sẽ là như thế nào đây? Thất Dương không muốn nghĩ tiếp nữa.
Buổi sáng, sau khi đọc sách, Thất Dương mệt mỏi ghé bên cửa sổ, đây là hiện tại là nơi duy nhất hắn có thể trông thấy khung cảnh bên ngoài.
Sáng sớm sương mù con chưa có tan đi hết, hoa cỏ còn nữa khép lai chưa nở hoàn toàn, có một tiểu thái giám cao gầy đang cầm chổi quét lá ngoài đình viện.
Bởi vì sương vẫn còn dày nên Thất Dương không có cách nào thấy rõ diện mạo của tiểu thái giám, chỉ mơ hồ thấy tiểu thái giám thân hình có chút quen thuộc.
Vốn dĩ đang mệt mỏi nên Thất Dương cũng không tiếp tục truy vấn, không quá một lúc sau liền muốn ngủ.
Hắn đã không còn là vụ hoàng đế khí phách hăng hái như xưa, bên người không có A Công, A Nô, hiện tại còn bị Hàn Huyên cầm tù tại đây.
Nhưng mà hắn sao có thể như vậy liền từ bỏ hết thảy? Một khi hắn tìm được cơ hội nhất định hắn sẽ cứu A Công ra khỏi nơi này.
Thất Dương cảm giac đầu óc có điểm hỗn loạn, tháng tám lá cây bắt đầu khô vàng, nhiệt độ cũng bắt đầu giảm trở nên lạnh hơn mà hắn một thân ăn mặc đơn bạc, ghé bên của sổ ngủ, nắm chắc là đã nhiễm phong hàn.
Thất Dương nghĩ muốn đứng dậy, trở lại bên giường nằm xuống nhưng mà thân thể lại không theo ý muốn chẳng mảy may nhúc nhích.
Nhưng như vậy cũng không sao, bệnh liền bệnh đi, dù sao hắn cũng không cần như trước kia lo sợ không có sức khỏe xử lý công vụ.
Như vậy nghĩ, Thất Dương rốt cuộc đánh không lại mỏi mệt, nặng nề thiếp đi.
Đang lúc hôn mê, Thất Dương giống như nghe được có người đang hát khúc dân dao quen thuộc.
Thất  Dương còn nhớ rõ, bài dân dao này hắn đã từng dạy cho A Nô. A Nô rất có thiên phú, ít nhất là so với hắn. Hắn từ trước đến nay đều không hát được điệu cao mà A Nô chỉ cần học qua một lần liền được.
Lúc này, trong màng sương mù dày đặc, tiểu thái giám cầm chổi đi lại nơi song cửa sổ Thất Dương đang thiếp đi, dân dao Thất Dương quen thuộc đúng là từ trong miệng tiểu thái giám thốt ra.
Tướng mạo bình thường có phần tái nhợt của tiểu thái giám chính là người đã đụng phải Văn Trình trước cửa ngự thư phòng- Tiểu Ách Ba. Tiểu Ách Ba đem cây chổi dựa vào tường, liền đứng bên cửa sổ, ánh mắt ôn nhu nhìn Thất Dương, hướng Thất Dương hát dân dao. Tiểu Ách Ba vươn tay, muốn chạm vào Thất Dương, tầm mắt lúc này lại chạm đến trên cổ tay Thất Dương điểm điểm dấu hôn chợt dừng lại. Những dấu hôn đó phảng phất như tuyên cáo người này đã bị chiếm hữu, người khác đừng mơ tưởng cướp đi.
Thanh âm thiếu niên réo rắt trong sương mù, thực ra Tiểu Ách Ba cũng không phải người câm, là hắn A Nô thay thế cho Tiêu Ách Ba đã chết thật kia.
A Nô nhẹ nhàng kéo ống tay sao Thất Dương xuống che khuất dấu hôn, động tác thực nhẹ nhàng sợ đánh thức Thất Dương.
Thanh âm lúc này lại mang theo một tia bắc đắc dĩ, bi thương. A Nô hắn là cỡ nào bảo vệ hoàng thượng trước đây, chính là hiện tại hắn cái gì cũng không làm được. Thậm chí vì người phủ thêm áo ấm cũng không được, nếu hắn lưu lại dấu vết có khả năng bị Hàn Huyên phát hiện.
Hiện tại hắn không thể mạo hiểm như vậy nhưng là nhanh nữa thôi, hắn có thể tìm được cơ hội cứu bệ hạ ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#happy