chương 7: say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Meow

Chạng vạng hôm sau, không còn thấy thân ảnh Lam Vong Cơ trên Vân Thâm Bất Tri Xứ nữa.

Vốn trên núi Di Lăng không một bóng người, nay có một thân ảnh quỳ ở bãi đất trống trong Phục Ma điện, bên chân đặt hai vò Thiên Tử tiếu tỏa hương thơm nồng.

Từ sau trận ác chiến, núi Di Lăng không còn cành cây ngọn cỏ.

Lam Vong Cơ một mình ngồi bất động hồi lâu, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng lãnh đạm, bây giờ dù là bất cứ ai người nào cũng không nhìn ra trong lòng y đang ẩn chứa điều gì.

Hoàng hôn đỏ như máu, mặt trời chậm rãi lặn xuống chân trời, ánh chiều tà vương trên vạt áo trắng, cả người bao phủ trong tầng sáng nhu hòa, bóng tối dần dần bao trùm lên không gian lẫn thân ảnh y. Ánh lửa phản chiếu hình bóng của Lam Vong Cơ trên mặt đất.

Nửa khuôn mặt Lam Vong Cơ được ánh lửa rọi sáng, hơi ấm lúc có lúc không phả vào mặt.

Y nhớ lại, trong động Đồ Lục Huyền Vũ năm đó, cũng là sơn động đen nhánh, ánh lửa chập chờn, giống hệt như hôm nay. 

Năm ấy, bên cạnh y còn có một người. Người ấy cứ thao thao bất tuyệt, hết lăn qua lộn lại, lúc ốm còn chẳng chịu nằm yên. Lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt, lấy thân bảo vệ người nào đó, khiến y tức giận vô cùng.

Y nhớ lại, năm ấy Ngụy Vô Tiện từng nói muốn mượn chân y nằm.

Có lẽ hắn không biết, khi ấy y thật sự đã cho hắn mượn. Khi hắn ngủ mê mệt, Lam Vong Cơ còn có được cơ hội chậm rãi ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của ai kia. Không biết từ khi nào, khuôn mặt ấy cứ phảng phất trong tim, chẳng khi nào là y không nhớ đến. Là khuôn mặt làm cho Lam Vong Cơ vấn vương đến mãi sau này.

Một trận cuồng phong quét qua, cuốn bay từng tàn lửa nhỏ, cuốn bay cả những kí ức như vừa hôm qua, nay đã đi vào dĩ vãng.

Đợi đến khi y xuống núi, trời đã tối đen như mực.

Lam Vong Cơ trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, đứng trên mái nhà nơi y và Ngụy Vô Tiện gặp nhau lần đầu tiên. Bầu trời đêm sao giăng dày đặc, ánh trăng sáng và trong thanh tẩy vạn vật. Lam Vong Cơ chậm rãi ngồi xuống.

Cũng ở nơi này, Lam Vong Cơ lần đầu tiên trong đời phạm vào gia quy Lam thị. Năm ấy, y cố tình đi tuần dù cho chưa đến phiên, đợi rồi lại đợi một hồi, cuối cùng cũng bắt được Ngụy Vô Tiện tay mang hai bình Thiên Tử Tiếu trèo tường vào. Hai người giằng co một trận. Thân thủ của Ngụy Vô Tiện năm ấy thật sự rất nhanh. Lam Vong Cơ cố bắt hắn lại, nhưng cuối cùng vẫn không thể chạm được vào hắn.

Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện ôm lấy y, đẩy ra khỏi bức tường của Vân Thâm bất Tri Xứ.

"Sao nào Lam Trạm? Ngươi đã ở ngoài Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi, hai ta cùng phạm lệnh giới nghiêm, ngươi cũng không thể nghiêm với ta mà tha cho mình được, nếu muốn phạt thì cả hai cùng chịu phạt, thế mới công bằng."

"Ngươi đừng lo, ta sẽ không nói cho ai hết, chuyện này chỉ có trời biết đất biết, ngươi biết ta biết", rồi hắn nở một nụ cười rạng rỡ pha chút tinh nghịch.

Nghĩ đến đây, Lam Vong Cơ nở nụ cười nhàn nhạt. Y cũng không thể nói rõ được, bản thân mình năm ấy chỉ đơn giản là muốn bắt lỗi Ngụy Vô Tiện, hay là chỉ muốn có cớ để gặp Ngụy Vô Tiện mà thôi?

Có lẽ là cả hai.

Ngày tháng sẽ cứ trôi đi, những kí ức xưa rồi sẽ phủ bụi, phai nhạt. Nhưng tình cảm trong lòng lại ngày càng rõ ràng, đậm sâu. Lam Vong Cơ cũng ngày càng tỏ rõ trái tim mình.

Nếu như năm ấy, y đã quyết liệt hơn một chút, trước khi Ngụy Vô Tiện bực tức bước qua cửa lớn của Lan Lăng Kim thị mà rời đi, y lập tức níu tay hắn lại, nói với hắn nỗi lòng và mong muốn của mình, liệu hai người đã chẳng lướt qua nhau như thế?


Y mím môi, lấy từ bên chân một vò Thiên Tử tiếu bóc mở, hương rượu mát lạnh tỏa ra. Rót một chén, chầm chậm đưa lên miệng.

"Khụ khụ..." Lam Vong Cơ sặc rượu không ngừng ho khan. Rượu rất thơm, rất thuần, hắn cảm nhận được vì sao người kia lại thích. Lam Vong Cơ nhắm mắt, giơ vò rượu uống một hơi cạn sạch, nhưng y lại không cảm nhận được hết cái thuần cái thơm ấy, trong đầu lại hiện lên dáng dấp Ngụy Vô Tiện uống sạch rượu ngày đó. 

Dần dần, ý thức y bắt đầu mơ hồ, y không biết chính mình là người phương nào. Ký ức như đèn kéo quân lần lượt hiện lên, y tựa như đưa mình vào mộng cảnh, làm một người ngoài cuộc chứng kiến hết thảy quá khứ của mình cùng Ngụy Vô Tiện.

Từ lần đầu gặp, đến trong Tàng Kinh các, đến lần tàn sát Huyền Vũ ở đáy động, rồi cuối cùng là huyết tẩy Bất Dạ Thiên. Y chợt nhận ra thì ra mình và Ngụy Vô Tiện đã cùng nhau trải qua nhiều đoạn đường như vậy.

Y lắc lắc đầu, cảnh tượng chợt chuyển, người chung quanh đổi thành đám người Ôn Triều, Vương Linh Kiều, mà cách đó không xa Ngụy Vô Tiện đang bị giữ chặt, [3] lạc thiết nóng bỏng in trên ngực hắn. Lam Vong Cơ gạt hết đám người xung quanh, một bước xông lên đoạt lấy lạc thiết, kỳ quái là đám người ấy không ngăn cản y. (Ed: vì là cảnh trong mơ )


Y đoạt lấy lạc thiết, nhưng lại thấy trên ngực Ngụy Vô Tiện có một dấu ấn của thiết lạc hình tròn. đỏ rực, nóng rát. Lam Vong Cơ thấy tim mình nhói đau từng trận. Đưa tay muốn chạm vào vết thương, nhưng ngay lúc sắp chạm tới thì Ngụy Vô Tiện bỗng biến mất.

Trong thoáng chốc, thanh âm từ sâu tận đáy lòng vang lên.

"Uống rượu hắn từng uống, chịu thương tổn hắn từng chịu."

Thanh âm này nghe thật quen tai, Lam Vong Cơ không phân rõ đến tột cùng là tiếng của ai, nhưng những lời này lại không ngừng vọng lên trong đầu.

Không biết đã qua bao lâu, trong phút chốc, Lam Vong Cơ nghe thấy xung quanh vô cùng huyên náo, y cũng không biết mình đang nằm ở đâu. Chúng đệ tử Lam gia lo lắng nhìn y, y thấy trước mắt là thương khố [2] Ôn thị. Trong tay y là thanh thiết lạc năm xưa Ngụy Vô Tiện từng bị Vương Linh Kiều đả thương.

[2] kho hàng

Còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, Lam Vong Cơ chợt thấy trên ngực đau nhói. Cúi đầu nhìn, một dấu ấn của thiết lạc từ lúc nào đã ủi lên ngực y, đúng vị trí của dấu ấn trên ngực Ngụy Vô Tiện ngày đó.

 "Uống rượu hắn từng uống, chịu thương tổn hắn từng chịu."

Lam Vong Cơ đã hiểu, thanh âm vang lên trong lòng trước đó, không của bất kỳ người nào khác, mà là của chính y.

Từ đó, trên người Lam Vong Cơ ngoại trừ những vết roi giới tiên sẽ không bao giờ biến mất, còn có thêm một vết sẹo của thiết lạc trên ngực giống hệt như vết sẹo của Ngụy Vô Tiện năm ấy. Lam Vong Cơ cũng không bao giờ động thêm vào một vò Thiên Tử tiếu nào nữa.

Nhưng trong Tĩnh Thất của Vân Thâm Bất Tri Xứ lại có thêm vài bình Thiên Tử Tiếu được ủ dưới sàn gỗ. Khi Ngụy Vô Tiện quay về biết đâu sẽ lại muốn uống rượu. Khi ấy y nhất định sẽ tận tặng cho hắn, sẽ không ngăn cấm hắn, trách phạt hắn như trước nữa. Dù có vi phạm bao nhiêu gia quy, y cũng không còn quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vọng