chương 8: gặp lại (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuộc đời của Lam Vong Cơ lại trở về thành mặt nước lặng không một gơn sóng. Y tiếp tục trở lại làm Hàm Quang Quân thanh bạch nhã chính người người ca tụng như lúc trước. Chỉ khác rằng, khi trước y luôn nhốt mình ở Tĩnh Thất tu luyện, rất ít tiếp xúc với người ngoài, nay lại luôn ở bên ngoài, nghe ngóng được nơi nào có dị thường, có dấu hiệu của việc bị đoạt xá liền đến xem xét. Nhờ vậy mà cái danh "phùng loạn tất xuất" càng được chứng thực, y lại càng trở thành một tấm gương mẫu mực trong mắt người đời. Lam Vong Cơ trong lời đồn đại luôn là "Không quan tâm chuyện lớn hay chuyện nhỏ, chỉ cần có người cần giúp đỡ liền có mặt", lại chẳng có mấy ai biết được mục đích thật sự của y.

Y đi khắp chân trời góc bể, đi đến đâu cũng đều đàn một khúc vấn linh. Mỗi lần y đều hỏi nhưng câu hỏi giống nhau "Ngươi có phải Ngụy Anh không?", "Ngụy Anh có ở đó không?". Câu trả lời lần nào cũng không giống như y mong đợi. 

Y cũng không hề bỏ đi trách nhiệm của mình với Lam gia. Những lúc rảnh rỗi, y lại đến tìm lũ thỏ ở hậu viện, cho chúng nó ăn, ngồi ôm chúng vuốt ve chúng một hồi rồi lại đi. Vì Lam Hi Thần làm gia chủ vô cùng vất vả, y liền đảm nhiệm việc huấn luyện đám tiểu bối, đồng thời cũng có thể chứng kiến sự trưởng thành của Lam Tư Truy. Lam Tư Truy nay đã mười mấy tuổi, những chuyện trước kia nó đã không còn nhớ, cũng không còn hoạt bát như trước nữa. Nhưng lại trở thành môt mầm non vô cùng có triển vọng của Cô Tô Lam thị. Vừa có thiên phú tốt, có được sự chăm sóc, dạy dỗ tận tình của Hàm Quang Quân, tính cách lại ôn hoà nhã nhặn, không lạnh lùng trầm lắng như Lam Vong Cơ. Nó cũng đã kết bạn, cuộc sống trong Vân Thâm Bất Tri Xứ rất tốt.

Trong đám tiếu bối còn có 1 đứa trẻ tên Lam Cảnh Nghi, là đứa chơi thân nhất với Tư Truy. Tính cách lại hoàn toàn trái ngược với Lam Tư Truy. Cảnh Nghi ham chơi ham cười, lại thẳng thắn vô tư, ăn nói suồng sã. Có lần Lam Cảnh Nghi chạy nhảy cười đùa trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, khiến Lam Vong Cơ phải nghĩ cách phạt nó vừa trồng cây chuối vừa chép phạt gia quy.

Có lần, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ đến xem đám tiểu bối tập luyện, hai người đứng song song nhau, quan sát lũ trẻ. Lam Hi Thần lại nhìn lam tư truy, nói:    

"Đứa trẻ Tư Truy này thật có thiên phú, đệ đã dạy dỗ nó rất tốt. Thúc phụ ban đầu vẫn luôn phản đối nó, vậy mà giờ cũng không thể không yêu thích nó. Chỉ có điều, nó lại không phải là con cháu dòng chính của Lam gia." 

Lam Vong Cơ vẫn nhìn lũ trẻ mà không nói. Lam hi thần tiếp: "Cảnh Nghi cũng rất có triển vọng. Chỉ là có hơi cá tính, khiến thúc phụ nhiều lần không hài lòng."

 Lam Vong Cơ: "Nó vi phạm gia quy rất nhiều lần, cần phải rèn luyện lại."

 Lam Hi Thần cho rằng đã qua bao nhiêu năm, có lẽ nỗi đau trong lòng đệ đệ đã vơi đi nhiều, cười nói: " Đệ xem, Cảnh Nghi đúng là có chút dáng dấp của Ngụy công tử năm ấy."

Nghe vậy, tim của Lam vong cơ thắt lại. Lam Hi Thần nhìn sắc mặt của em trai mà sững sờ, lập tức hối hận vì câu nói của mình. Tuy rằng ngoài mặt Lam Vong Cơ vẫn là vẻ lạnh như băng, nhưng Lam Hi Thần nhìn thấy rất rõ, nỗi đau đớn vẫn luôn còn đó, bao xung quanh Lam Vong Cơ. Câu nói vừa nãy giống như một nhát dao, cứa vào vết thương cũ vừa kết vảy, ngay lập tức rỉ máu. Kể từ ấy, Lam Hi Thần cũng tránh không bao giờ nhắc đến tên của Ngụy Vô Tiện trước mặt Lam Vong Cơ nữa. 

Còn lam vong cơ, từ ấy lại vì một câu nói của Lam Hi Thần mà bắt đầu bỏ qua cho nhiều lần phạm lỗi của Lam Cảnh Nghi hơn, dung túng hơn vài phần. Lam Cảnh Nghi cũng vì thế mà lớn lên vẫn còn giữ nguyên tính tình của thời còn bé, miệng lưỡi lại càng ngày càng nhanh nhẹn, không thích ai là chẳng bao giờ nể nang.

Mười ba năm này tuy khó trải qua, nhưng lại cảm giác nó trôi rất nhanh. Ngay cả đám thỏ ở hậu viện cũng đã trải qua mấy đời. Lam Tư Truy đứa trẻ ngày nào nay đã trở thành một thiếu niên nhanh nhẹn.

Cuộc sống Lam Vong Cơ vẫn như cũ không thay đổi, việc làm nhiều nhất mỗi ngày là tự mình dạy Tư Truy kiếm pháp và thuật Vấn Linh, cũng thường xuyên "phùng loạn tất xuất"[1] hơn lúc trước.

[1] có chuyện xấu liền có mặt để giải quyết

Những năm gần đây người học theo Ngụy Vô Tiện tu quỷ đạo không phải ít, đối với những người thiên tư kém cỏi mà nói, thì "Tà ma ngoại đạo" chính là con đường tắt nhanh nhất.

Mỗi khi xuất hiện người thao túng hung thi gây án, dù hiện trường cách bao xa, Lam Vong Cơ luôn là người có mặt đầu tiên để rồi sau đó thất vọng mà về. Y ôm hi vọng đó là Ngụy Anh đoạt xá trở về, đồng thời y cũng sợ, nếu thực sự có một ngày Ngụy Anh đoạt xá người khác, vậy đó có còn là Ngụy Anh tâm tính thiện lương của ban đầu không?

Mặc cho thời gian trôi nhanh, nhưng đối với Lam Vong Cơ mà nói, khái niệm thời gian của y đã dừng lại ở thời điểm nghe tin người kia không còn nữa.

Từ khi diệt Ôn thị, các tiên môn thế gia tuy ngoài mặt hòa thuận, nhưng trong tối ai luôn đấu đá gay gắt với nhau. Mặc dù bây giờ Lan Lăng Kim thị, Vân Mộng Giang thị, Cô Tô Lam thị, ba đại gia tộc tạo thành thế chân vạc [1], luôn giữa thái độ trung lập, nhưng các tiểu gia tộc phụ thuộc lại luôn đối chọi không ngừng.

[1] dạng như kiềng 3 chân, mỗi gia tộc là một chân, kiềng 3 chân phải đủ cả 3 cái chân bằng nhau mới đứng vững được

Mà không chỉ là những gia tộc nhỏ kia không nhừng đấu đá nhau, tuy nói Giang Lam hai nhà ngoài mặt hòa thuận, cũng là bằng mặt không bằng lòng, hầu như tất cả tiên môn thế gia đều biết Giang tông chủ Giang Trừng từ lâu đã không thích Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ.

Mười ba năm không một chút tin tức nào của Ngụy Vô Tiện, kể cả Giang Trừng ngày đêm thắp đèn chiêu hồn, ngày đêm đánh người tra khảo, cũng chẳng có lấy một tin tức nào về việc Ngụy Vô Tiện đoạt xá. Mười ba năm đó y thậm chí hoài nghi Ngụy Vô Tiện có phải sẽ không trở về hay không, y cũng từng tự hỏi chính mình, nếu hắn không trở về thì phải làm sao.


Nhưng chính y lại không biết phải trả lời thế nào, y không thể buông hết thảy Lam gia mà đi tìm hắn, thậm chí dù có đi cũng không tìm được hắn. Y chỉ có thể đi khắp giang nam đại bắc, ở mỗi một nơi có tà ma lộng hành mà đàn một khúc [Vấn linh], tiếng đàn tuôn ra từ đầu ngón tay không một tia lưỡng lự, đàn ngữ đã sớm thuộc làu, chỉ mong có được một tia tin tức của hắn, nhưng cái gì cũng không thấy.

Y không tìm được Ngụy Vô Tiện, lại không thể công khai mà tìm hắn, bây giờ việc duy nhất y có thể làm chính là ôm một niềm hi vọng nhỏ nhoi, tin chắc rằng Ngụy Vô Tiện vẫn còn tồn tại trên thế gian này, chỉ là không biết khi nào về, không biết người ở phương nào, chỉ biết chờ lại chờ.


Thời gian trôi qua nhanh, không biết nên vui hay nên buồn.

Tết Trung Nguyên vừa qua, trời đã vào đầu thu, nghe nói Mạc gia trang tẩu thi hại người, núi Đại Phạm có thực hồn sát náo loạn.

Thế gia nào cũng muốn chia một chén canh [6], nếu gia tộc nào bắt được thực hồn sát thì ở trong các tiên môn thế gia cũng được xem như hãnh diện, ngay cả tiểu bối của Kim Lam nhị gia cũng bị phái đến lịch luyện [7] ở đây. Gia huấn Lam gia tất nhiên khỏi phải bàn, chỉ là Kim Lăng do thuở nhỏ phụ mẫu qua đời, vốn đã được sủng ái lại thêm có một người cậu bá đạo không nói lý, tự nhiên bướng bỉnh hơn đám tiểu bối cùng lứa. Những gia tộc nhỏ làm sao dám đắc tội hai đại gia tộc Lan Lăng Kim thị cùng Vân Mộng Giang thị.

[6] muốn tham gia để dành được một phần lợi ích

[7] ra ngoài rèn luyện

Tóm lại lịch luyện là phải có, săn đêm cũng không phải chuyện lớn gì, Lam Vong Cơ mang đám tiểu bối đến Mạc gia trang liền xoay người rời đi.

"Hàm Quang Quân, người... Không đi cùng chúng con sao?" Lam Tư Truy hỏi.

Lam Vong Cơ cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Lịch luyện phải dựa vào chính mình, không nên quá lệ thuộc."

Y quay đầu lại dặn dò, giọng điệu lãnh đạm: "Cố gắng hết sức. Nếu có nguy hiểm lập tức dùng pháo tín hiệu."

Lam Tư Truy nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt đang lúc nghiêm túc lại có ba phần giống Lam Vong Cơ: "Vâng, Hàm Quang Quân người yên tâm."

Lam Vong Cơ hơi gật đầu, nhấc chân rời đi.

Chung quy vẫn là lo lắng cho đám tiểu bối, Lam Vong Cơ cũng không đi xa, chỉ quanh quân trên trấn phụ cận Mạc gia trang.

Cho dù Lam Tư Truy thông minh lại trầm ổn, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên xuống núi lịch luyện mà không có trưởng bối, dù giải quyết có ổn thỏa cũng sẽ có chỗ cân nhắc không chu toàn. Huống chi có một Lam Cảnh Nghi hoạt bát làm việc thì hấp tấp, khó tránh khỏi gặp phải sai sót.

Mạc gia trang nằm ở nơi cằn cỗi, mấy năm gần đây lại không có gia tộc giúp đỡ.

Người trong thôn mấy năm này cũng không thấy được tiên gia nào, lần này tới đều là tiên gia số một số hai, tự nhiên không thiếu được một phen tò mò, chỉ chỉ chỏ chỏ.


Lam Tư Truy thần sắc như thường, nhưng là một vài tiểu bối đã bị nhìn đến không được tự nhiên, lặng lẽ tới bên hắn rỉ tai: "Là nơi này sao? Địa phương nhỏ như vậy thì có thể có đại loạn gì, ước chừng chỉ là mấy tẩu thi đi, mời nhiều người chúng ta như vậy, cần thiết sao..."

Lam Tư Truy nghiêm mặt nói: "Đến Mạc gia trang là không sai. Coi như chỉ là mấy cỗ tẩu thi, đối với người bình thường cũng đã rất nguy hiểm, huống chi chúng ta cũng không có chân chính giải quyết qua tà ma lớn nào, ngay cả Hàm Quang Quân cũng phùng loạn tất xuất [9], đây là việc mà chúng ta lần này lịch luyện phải làm."

[9] gặp loạn liền có mặt

"À." Thiếu niên kia nhỏ giọng đáp một tiếng, mặt có chút ngượng ngùng, mím môi không nói thêm gì nữa.

Thôn này vốn không lớn, huống chi nghe nói nữ nhi nhà đó từng được gả vào tiên môn, coi như là đại hộ trong thôn, sau khi nghe hỏi thì thôn dân nhanh chóng xung phong dẫn đường.

Cả đám vừa vào tiền đường, thôn dân liền vây thành ba tầng trong ba tầng ngoài trong sân, hết sức huyên náo. Mạc phu nhân an bài chỗ ngồi, liền bắt đầu lải nhải tình hình trong thôn. Nàng nói tuy dong dài nhưng cả đám cũng rõ được đại khái. Nhưng Mạc phu nhân lại một bộ dáng không có ý dừng, nói liên hồi, bọn họ đi cũng không được, ngồi thì lúng túng không biết nói gì, chỉ có thể cam chịu ngồi nghe.


Mạc Phu nhân bắt đầu nắm bắt cơ hội, muốn đưa con trai Mạc Tử Uyên của mình được đến tu luyện trong một thế gia tu tiên như Cô Tô Lam Thị, dần dà chuyển chủ đề: "... Nhà chúng ta có một tiểu bối, cũng từng có tiên duyên..." Mạc phu nhân một bên nói đủ thứ , cả đám đang mơ màng buồn ngủ, lại đột nhiên nghe một thanh âm hì hì mà đến:

"Tới đây, ở nơi này ở nơi này!"

Vừa dứt lời, từ trong đám người không biết chui đâu ra một quái nhân bẩn thỉu hề hước, trên mặt thoa một tầng phấn thật dày, hai má được vẽ son đỏ thành hai vòng tròn không cân xứng.

Tất cả thanh âm trong nháy mắt im bặt, Lam Tư Truy sửng sốt, hồi lâu cũng không biết đang xảy ra tình huống gì.

"Quái nhân" kia như là không cảm giác được không khí lúng túng, như cũ cười hì hì: "Mới vừa rồi là ai kêu ta? Ta chính là người có tiên duyên nè!"

Hắn vừa cười một cái, phấn trên mặt cũng rào rào rơi xuống. Có mấy tên đệ tử không nhịn được "Phụt" bật cười, Lam Tư Truy cũng cười thầm trong bụng nhưng trên mặt tỉnh bơ, quay đầu nhàn nhạt liếc đám kia một cái, thần sắc uy nghiêm có bảy phần tương tự với Lam Vong Cơ.

Mạc phu nhân sau một lúc lâu mới từ kinh ngạc hoàn hồn lại, lập tức kêu người đuổi "Quái nhân" kia đi. Người nọ lại dang rộng tứ chi nằm ngửa trên mặt đất, hét lên: "Muốn ta đi cũng được, nhưng ngươi kêu hắn đem đồ trả lại cho ta trước!"

Cả đám lẳng lặng nồi xem náo nhiệt, không tiện lên tiếng, cũng không tiện rời đi. Lam Tư Truy nhìn người đang nằm khóc lóc om sòm trên đất không hiểu sao lại sinh ra cảm giác thân thiết, hắn ngay tại lúc thiếu gia Mạc Tử Uyên ngông cuồng kia nhấc chân muốn đá người nọ liền không chút nghĩ ngợi bấm quyết làm cho gã đá vào khoảng không.

Chính Lam Tư Truy cũng không rõ vì sao phải bảo vệ hắn, huống chi Hàm Quang Quân cũng đã dặn dò là không được xen vào việc người khác, mà đây là chuyện riêng nhà người ta, hắn làm như vậy thật là không đúng.
 
Chỉ là giờ cũng không có thời gian để cho hắn nghĩ lại, chuyện này cũng đành tạm gác một bên để bàn chính sự.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vọng