Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Đây là lần tẩu thoát mà Ngụy Vô Tiện hy vọng thành công nhất, chỉ cần không trở về sơn động có người bị thương kia , chính mình lén lút trốn đi, sẽ không bị bắt trở về.

   Đúng là người nọ vì hắn mà bị  thương, nếu không quay về chiếu cố, sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

   Sau cùng Ngụy Vô Tiện vẫn là chống cọc gỗ quay trở lại, người nọ thấy hắn như vậy tuyệt không chút bất ngờ.

   Ngụy Vô Tiện đem củi lửa ra nhóm, định sẽ đem y phục dính máu của người nọ hong khô,  cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi: "Ngươi không lo rằng ta sẽ chạy chốn?" 

  Lam Vong Cơ 'khụ' một tiếng, tiếp tục ổn định Thần Đạo: "Sẽ không."

  Ngụy Vô Tiện khó hiểu hỏi: "Vì sao sẽ không?"

  Lam Vong Cơ rơi vào trầm mặc, qua một hồi lâu mới thình lình trả lời: "Trí nhớ của ngươi thật sự rất kém." 

  Ngụy Vô Tiện liền hoảng sợ, nhưng là chẳng muốn nói thêm cái gì, đem quần áo vừa hong khô ném cho Lam Vong Cơ, chính mình cách y xa một chút mới ngồi xổm xuống.

  Nhìn Lam Vong Cơ khép lại hai mắt mới từ từ tiến gần lại, chỉ thấy sắc mặt y tái nhợt, gương mặt lại vô cùng nóng , không có cách nào, chỉ có thể đem y phục của chính mình cũng đưa cho y.

  "Đừng." 

  "Ngươi hiện tại còn cố tỏ ra khỏe mạnh cái gì?" Ngụy Vô Tiện không để ý tới Lam Vong Cơ, đem áo của mình khoác lên người y.  

  Không ngờ tới Lam Vong Cơ lại trực tiếp đè lên người hắn, con ngươi ánh lưu ly lóe lên, đột nhiên hôn hắn.  

   "Ưm...? ! ..Ưm ưm ưm!" Ngụy Vô Tiện nghĩ muốn đẩy Lam Vong Cơ ra, nhưng đã không có tu vi, oán khí Quỷ đạo mà hắn tu luyện được cũng bị Lam Vong Cơ phong ấn, giờ phút này chính là tay không tấc sắt, lực bất tòng tâm.

  Ngụy Vô Tiện nghĩ lại, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, cũng không nghĩ tới đệ tử Cô Tô Lam thị, phùng loạn tất xuất, hữu phỉ quân tử, mỹ danh Lam Vong Cơ cư nhiên lại là đoạn tụ, mà đoạn tụ thì cũng thôi đi, lại đi đoạn với kẻ bị bêu danh là Đại Ma Đầu này a!  

  "Ha! Lam Trạm! Ngươi thanh tỉnh chút! Ưm~" Ngụy Vô Tiện rất không dễ dàng dưới nụ hôn của Lam Vong Cơ đào thoát, lại thấy người nọ kéo xuống đai trán, dùng lực buộc chặt lấy hai tay hắn nâng lên, bắt đầu cởi trung y của hắn. 

  Lúc này trong lòng Ngụy Vô Tiện mới thật sự có chút luống cuống, dùng chân đạp Lam Vong Cơ, lại vô tình dẫm lên chỗ nào đó, khiến Ngụy Vô Tiện thường ngày tự nhận da mặt dày như tường thành cũng phải đỏ nửa bên mặt.

  "Lam Trạm! Ưm ~" Ngụy Vô Tiện định kêu lên vài tiếng, lại bị Lam Vong Cơ hạ cấm ngôn, chỉ có thể tùy ý để y cởi quần hắn ra. 

  Lam Vong Cơ cũng tự cởi chính mình sạch sẽ mới bắt tay vào nếm thử trái cấm, thử nhiều lần cũng không thể đâm vào, Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất không dễ dàng mà hoảng hốt, liền cảm nhận được một nguồn nhiệt lượng trực tiếp tiến vào không báo trước, mặt sau khô khốc bị đụng vào liền khó có thể nhẫn nại, trong lúc bất đắc dĩ Ngụy Vô Tiện cũng chỉ có thể tự mình phá cấm ngôn thuật, dùng thanh âm khàn khàn hướng tới Lam Vong Cơ đang mất ý thức mà hô lên: 

  "Lam Trạm...Khụ khụ... Ngươi ngừng... A~ dừng lại!" 

  Ngụy Vô Tiện không nghĩ tới thanh âm của chính mình không chút nào khiến Lam Vong Cơ thanh tỉnh, ngược lại lại khiến tốc độ của y nhanh hơn nhiều, rất nhanh liền cảm thấy y ở trong cơ thể hắn bắn rất nhiều chất lỏng nóng bỏng. 

  Tới tới lui lui nhiều lần, Ngụy Vô Tiện liền muốn ngất, Lam Vong Cơ mới dừng lại, loạng choạng ngã trên thân thể hắn. 

  Ngụy Vô Tiên lúc này mới miễn cưỡng chui ra dưới thân y, không để ý đến hạ thể đau đớn, chỉ muốn rời đi thật nhanh, trực tiếp dùng Tị Trần chém đứt đai trán buộc trên tay, run rẩy lẩy bẩy tìm được quần áo, phủ lên cơ thể, không chút chần chờ chạy đi, đúng lúc này mới phát hiện trên thân mình còn có rất nhiều vết cắn, do hạ thể quá đau, Ngụy Vô Tiện lúc này mới chú ý tới, hoảng hốt chạy đến bên hồ, nhìn thấy dấu răng trên cơ thể liền thấy dị thường sợ hãi, vì hắn nhớ đến chó - loài vật khiến hắn kiếp trước khiếp này đều cảm thấy dị thường sợ hãi.

  Sờ sờ bụng dưới, sau cùng vẫn là không đành lòng để lại người nọ, có thể do bệnh anh hùng kiếp trước đi, liền tùy ý cọ rửa một phen mới trở về, không nghĩ tới Lam Vong Cơ đã ăn mặc chỉnh tề, trừ bỏ thiếu đi mạt ngạch.

  "Lam Trạm...?"

  "Ừm"

  "Ngươi...dậy rồi?"

  "Ừm..."  Lam Vong Cơ cúi đầu suy nghĩ một hồi, Ngụy Vô Tiện đang muốn nói gì đó lại bị y ngắt lời: "Chuyện hôm qua, ta sẽ chịu trách nhiệm."

  Không nghĩ tới Ngụy Vô Tiện lại trưng ra vẻ mặt không sao cả, nói: "Không việc gì không việc gì, tất cả đều là nam nhân, Lam Nhị công tử không cần vì ta là Đại Ma Đầu mà tự hủy tiền đồ mới đúng, nhưng nếu là bất đắc dĩ, vậy cứ kệ ta đi đi."

  "Không được" Lam Vong Cơ thanh thanh đáp lại, không cho Ngụy Vô Tiện cơ hội phản bác, liền lấy ra mấy bình dược trong tay áo.

  Nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện vẫn không có ý định đến lấy, lúc này Lam Vong Cơ mới mở ra nắp bình, đổ nhẹ ra bàn tay vài cái, rỗng tuếch, bình tiếp theo cũng như vậy.

  "Ngày hôm qua Lam Nhị công tử không phải bị thương sao, ta cũng không biết nên cho ngươi dùng gì, liền cho ngươi ăn vào toàn bộ, đừng hoảng hốt, ta lại không có khả năng bán đứng ngươi." Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ một đầu đầy hắc tuyến liền nhịn không được mở miệng nói.

  Chỉ thấy Lam Vong Cơ nhíu chặt mày thêm chút nữa, không nói gì liền chuẩn bị xách Ngụy Vô Tiện đi ra khỏi sơn động. 

  



  




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro