PN Series 4: Hội Bàn Suông Ôn Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PN Series 4: Hội Bàn Suông Ôn Gia

Ở bên dưới, bọn tiểu bối còn đang vì sự kiện phát sinh đột ngột mà loạn thành một đoàn, thì các bậc trưởng bối của các đại gia tộc đang ngồi bên trên đã bắt đầu suy tư, quan sát đám thiếu niên, thiếu nữ rớt xuống từ trên trời này.

Khác với đám nhỏ mười mấy tuổi chưa trải đời này, các tộc trưởng, trưởng lão của các gia tộc đã sớm nhìn thấu hết thảy. Nghe hết mấy câu be be ba ba hoảng loạn xong, mấy bộ não già đời này tiến hành phân tích gần như là theo bản năng. Sắp xếp tin tức, cuối cùng ra một kết luận: Những đứa trẻ này là đến từ tương lai. Bởi vì một nguyên nhân nào đó mà rớt ra khỏi dòng thời gian rơi xuống hiện tại.

Trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Nói bọn họ không hiếu kỳ đương nhiên là giả. Ôn Nhược Hàn ngồi ở chỗ tối cao vẫy vẫy tay. Ôn Trục Lưu đứng bên cạnh lập tức biết ý, khom lưng tỏ vẻ nhận lệnh xong liền hướng bên dưới mà đi, ý đồ mời những vị khách đến từ tương lai đi qua bên đây.

Lam Khải Nhân thấy Ôn Trục Lưu tiến đến, hai mày nhăn lại, chắp tay nói với Ôn Nhược Hàn: "Ôn tông chủ, làm như vậy có hơi không ổn chăng?"

"Chỗ nào không ổn? Nếu bọn họ đi vào thế giới này, ta liền có quyền hỏi vài thứ." Trong mắt Ôn Nhược Hàn hiện lên một tia tàn nhẫn. Hắn nhìn rõ đứa nhỏ rơi xuống trận địa của Ôn Gia kia lại mặc văn bào khác. Chuyện này làm cho hắn rất để ý.

Nếu tình huống như hắn suy nghĩ, vậy không nên trách hắn chuẩn bị trước.

"Sách--" Trong mắt Nhiếp Minh Quyết là tràn đầy không vui. Tuy rằng y thích sử dụng vũ lực giải quyết việc, nhưng việc này cũng không có nghĩa là đầu óc y đơn giản. Có thể dẫn dắt Nhiếp Gia phát triển dưới mi mắt của Ôn Gia, có thể thấy được y không phải là đơn thuần vũ lực cường hãn mà thôi.

Ôn Nhược Hàn lão chó già này, thật đúng là sẽ tìm lỗ hổng để lợi dụng! Thật sự đáng giận!

Giang Phong Miên nhìn đứa nhỏ Giang Gia kia, trong mắt thêm một tia nhu hòa. Đứa nhỏ này rất giống Giang Trừng. Cùng lắm, y vẫn là cảm thấy có chỗ không đúng. Làm lạc mất đại bá? A Tiện y làm sao vậy?

Kim Quang Thiện nhìn nhi tử nhà mình đang trong trạng thái không ra ngô ra khoai gì cả. Ánh mắt lại chậm rì rì dịch sang bên người hai đứa nhỏ kia. Nhịn không được gật gật đầu. Thực lực hai đứa nhỏ này không tồi. Xem ra trong tương lai Kim Gia phát triển không tồi đi.

Cùng lắm, tiểu tử Ôn Gia kia, làm cho hắn thấy tương lai chắc chắn sẽ không bình ổn.

Dư quang Kim Quang Thiện không một dấu vết quét qua Ôn Nhược Hàn. Hắn cũng đã nhìn ra. Trong tương lai Ôn Gia sợ là sẽ xảy ra chuyện gì đi. Bằng không sẽ không đổi văn gia bào đã mấy trăm năm tuổi. Như vậy, tu chân giới đảm bảo sẽ không an bình.

Đối với ám lưu dũng động (*) bên trên đó, bọn tiểu bối bên dưới cũng không biết. Bọn chúng vừa mới thật vất vả khôi phục lại từ trong trạng thái vì làm lạc mất Ngụy Vô Tiện mà hoảng muốn chết, từng bước từng bước mới cảm thấy quanh mình không thích hợp. Từ từ trừng lớn hai mắt...

(*: ám lưu dũng động. Mặt nước ngầm chảy xiết. Ý nói đấu đá, tranh chấp ngầm)

Kim Lăng, Kim Nguyệt trố mắt nhìn ba ba Kim Tử Hiên nhà mình vì một nguyên nhân nào đó mà co lại một vòng, nhịn không được mở miệng hỏi: "Cha, sao cha lại thu nhỏ?"

Lam Cảnh Nghi như cũ run bần bật: "C... cha...."

Nhiếp Vân Phàm mặt không biểu tình: "Tiểu thúc bé, con chào thúc."

Ôn Tư Truy nhìn tiểu thúc nhà mình mặc gia bào mặt trời đỏ thẫm, áp xuống bất an trong lòng: "Chào tiểu thúc."

Hai mắt Giang Lợi Lạc đảo qua lại giữa Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện, có hơi không dám tin, hô: "Đại bá? Cha. Người bên cạnh cha là đại bá Ngụy Vô Tiện sao?"

Giang Trừng trợn mắt, há hốc mồm. Y chỉ chính mình, run rẩy nói: "Ngươi... người là con gái ta?"

"Ờ.... Ta chính là Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện, là đại bá của ngươi." Trong đầu Ngụy Anh còn đầy dấu chấm hỏi. Y tiến đến trước mặt Giang Lợi Lạc, cười hì hì: "Tiểu nha đầu, ngươi nói coi, vì sao ngươi không nhận ra ta?"

"Bởi vì, đại bá... người vẫn còn ở Giang Gia... mà còn bình thường nữa. Cho nên con mới không nhận ra!" Giang Lợi Lạc mở miệng trả lời theo bản năng.

"??" Mặt Ngụy Anh ngơ ngác. Nói vậy có ý gì? Nói vậy tức là y không còn ở Giang Gia, không còn là người của Giang Gia sao? Còn câu sau đó, là ý gì?

"Cho nên nói, ngươi là con ta trong tương lai? Còn là con của ta với Giang Yếm Ly?" Ổ bên Kim Gia, Kim Tử Hiên ngơ ngác. Hắn hoàn toàn không tin được. Hắn không phải đã từ hôn Giang Yếm Ly sao? Sao lại còn ở bên nhau?

Kim Lăng và Kim Nguyệt thì tỏ vẻ, phụ thân người đang chọc tụi con a. Hai đứa nhớ rõ năm đó Nhị cữu cữu trông rất là khó chịu, nói cho bọn họ: "Nếu không phải phụ thân các ngươi mặt quá dày, mày quá dạn, ta sao có thể để tỷ tỷ gả cho hắn!"

"Bởi vì là, cha mặt dày mày dạn, lì lợm bám riết Giang Gia, mới đón được mẹ về dinh."

"Năm đó cha ở Bách Phượng Sơn gào to là ta thiệt tình mời Giang cô nương qua đây."

Hai đứa nhỏ mỗi đứa một câu làm cho Kim Tử Hiên đỏ bừng mặt, hoàn toàn không biết cãi lại thế nào. Mà cũng là lúc này Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đột nhiên xuất hiện. Ánh mắt hai người nhìn Kim Tử Hiên rất là không đúng. Ý tứ như là không nghĩ ra ngươi là cái dạng thế này đó Kim Tử Hiên. Kim Tử Hiên bị hai người chăm chú nhìn, hận không thể tìm hầm ngầm chui vào, để khỏi phải chịu đựng ánh mắt chế nhạo từ hai người.

Cũng chỉ là lui cái hôn thôi a! Cũng không cần phải ra vẻ phun hơi như vậy đâu! Đừng có quá đáng!

Trông thấy Ngụy Anh tới, Kim Lăng và Kim Nguyệt cùng một bộ mặt như thấy quỷ, trợn mắt há hốc mồm nhìn y, lầm bầm: "Ta vậy mà có thể nhìn thấy đại cữu lúc bình thường. Quả thực là kỳ tích..."

Ngụy Anh: "???"

Cho nên trong tương lai rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với ta vậy? Vì sao các ngươi đều nhìn ta như vậy?

Lúc này, Ôn Tư Truy đột nhiên chạy tới, kéo một đám ghé đầu vào nhau, thần sắc hoảng loạn: "Mau mau rời đi. Chờ chút nữa thế nào cũng có chuyện phiền toái!"

"Làm sao vậy, Tư Truy? Có chuyện gì xảy ra?" Lam Cảnh Nghi có chút nghi hoặc nhìn về phía Ôn Tư Truy. Sắc mặt Ôn Tư Truy rất xấu. Việc này làm cho Cảnh Nghi cảm thấy nghi ngờ.

Ôn Tư Truy khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: "Lúc này, Kỳ Sơn Ôn Thị vẫn còn ở đây!"

"Cái gì!"

Nghe tin tức này, sắc mặt bọn tiểu bối đều biến hóa. Tuy rằng Kỳ Sơn Ôn Thị sớm đã qua đi, nhưng lúc nghe người lớn hội nghị, Kỳ Sơn Ôn Thị chính là tòa núi lớn đè trên đầu người của tu chân giới một thời, đến nay vẫn làm cho không ít người nghe danh mà biến sắc. Đây cũng chính là ấn tượng khắc sâu trong lòng đám nhỏ.

"Kỳ Sơn Ôn Thị? Mau mau rời đi!" Nhiếp Vân Phàm nghĩ thông suốt chỗ mấu chốt, lập tức phát huy ưu thế đại ca, chuẩn bị dẫn cả đám rời đi. Chẳng qua là chậm một bước rồi thôi.

"Đám nhóc đến từ tương lai, tông chủ nhà ta cho mời." Ôn Trục Lưu đột nhiên xuất hiện trước mặt, ngăn mất đường lui của đám nhỏ. Xem sắc mặt của hắn, dường như có ý nếu bọn nhỏ không thuận theo liền lập tức dùng vũ lực phế bỏ bọn họ lôi đi.

"Chúng ta vì sao phải đi!" Kim Lăng từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử cho nên vẻ mặt không vui nhìn Ôn Trục Lưu. Bởi vì từ nhỏ đã có đại cữu cữu là Ngụy Vô Tiện cho nên nó chưa từng bị người khác ra lệnh như vậy. Hơn nữa tính tình nó cũng hơi giống Nhị cữu Giang Trừng, cho nên rất mau liền xù lông: "Chúng ta không phải người của Ôn Gia. Vì sao phải nghe ngươi!"

Thấy người đến không có ý tốt, đám người Lam Cảnh Nghi liền đẩy Kim Nguyệt và Giang Lợi Lạc tuổi còn nhỏ ra sau, còn mình đứng trước thành hàng rào bảo hộ. Vẻ mặt đề phòng. Cũng không chỉ có bọn chúng, Ngụy Anh và Kim Tử Hiên cũng đứng trước bảo vệ. Ngụy Anh nhìn Kim Tử Hiên bên cạnh, có hơi ngoài ý muốn nói: "Không nghĩ tên Kim chim công nhà ngươi cũng đứng ra. Thật đúng là không nghĩ."

"Câm miệng! Tuy rằng chưa biết trong tương lai sẽ còn phát sinh cái gì, nhưng mấy đứa nhỏ kia là con ta. Vậy ta nhất định phải bảo hộ!" Kim Tử Hiên kiêu ngạo chú định không lùi bước. Người của Ôn Gia tới đây không có ý tốt. Tuy rằng phụ thân thường xuyên nói cái gì bo bo giữ mình, nhưng mà con mình còn không bảo vệ được, vậy làm người làm gì!

Giang Trừng nhìn Ngụy Anh, lại nhìn Kim Tử Hiên. Tuy rằng y rất muốn lôi Ngụy Anh lại đang tái phát bệnh anh hùng xuống. Nhưng mà tên Kim Tử Hiên, Kim chim công kia cũng đứng ra rồi. Con gái tương lai của y cũng ở đó. Kêu y đứng một bên trơ mắt nhìn... y thực làm không được!

Giang Trừng cùng Lam Trạm đều đứng dậy. Y hồ nghi nhìn thoáng qua Lam Trạm đột nhiên xuất hiện, lại nhìn Lam Cảnh Nghi đằng sau. Đại khái đoán được tên nhóc Lam Gia này tám chín phần mười là con của Lam Vong Cơ. Cùng lắm, Lam Gia sinh ra một đứa nhỏ không nhã chính như vậy, thật đúng là hiếm thấy.

"Phải không? Xem ra các ngươi không phối hợp. Vậy ta liền không cần khách khí." Trong tay Ôn Trục Lưu hiện ra một vầng sáng đỏ. Thân hình đột nhiên nhào về phía bọn tiểu bối. Xét thấy trưởng bối của đám nhãi ranh này còn ở bên trên, cho nên Ôn Trục Lưu tạm thời bương tha cho Kim Đan của bọn chúng. Cùng lắm, mấy đứa nhóc từ ngoài đến, vậy liền không cần khách khí. Ai kêu bọn họ là người của tương lai mà không phải là người của thế giới này làm chi.

"Hóa Đan Thủ Ôn Trục Lưu?" Thấy người đến sau kia, người ở trên đài cũng không bình tĩnh nữa rồi. Một đám người trừng mắt nhìn Ôn Nhược Hàn, ý muốn đòi một lời giải thích.

"A, ta chỉ là muốn mời bọn họ đi lên một chút mà thôi. Nhưng đám nhỏ của vị tông chủ lại cản trở như vậy." Ngữ khí của Ôn Nhược Hàn không chút nào hiền lành, dường như còn có một tia châm chọc. "Ôn Trục Lưu còn thủ hạ lưu tình. Nếu không phải là thế hệ trẻ tương lai của các vị gia chủ, chỉ sợ đã sớm bị phế mất Kim Đan rồi."

"Ôn Trục Lưu khó có khi thủ hạ lưu tình như vậy. Đây thật là hiếm thấy." Ôn Nhược Hàn cười một tiếng. "Chỉ làm cho bọn chúng nằm trên giường một đoạn thời gian thôi. Cũng coi như là dạy cho bọn chúng chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên làm."

"Ôn Nhược Hàn!" Nhiếp Minh Quyết bạo nộ. Nhưng ngay lúc y chuẩn bị xông lên liền xảy ra biến hóa, làm cho y bắt buộc phải dừng lại.

"Oanh---"

Bốn vị tiểu bối các nhà tiến lên ngăn trở Ôn Trục Lưu đều bị đánh ngã xuống đất, từng bước từng bước trọng thương, gần như là không đứng nổi. Chỉ dựa vào đám nhỏ đến từ tương lai đỡ lưng mới miễn cưỡng đứng lên.

Lam Cảnh Nghi thấy Ôn Trục Lưu đang hùng hổ đi về phía bọn chúng, cắn cắn môi. Trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng Ngụy Vô Tiện lúc lắc trước mặt nó, rất là vui vè nói: "Nói nghe nè, tiểu Cảnh Nghi. Mẹ nói cho con. Nếu bên ngoài có người bắt nạt con, liền hô to tên mẹ. Mẹ sẽ lôi người dám bắt nạt con ra, đập cho một trận thật đau!"

"Mẹ." Lam Cảnh Nghi hít sâu một hơi. Nó nhìn thoáng qua phụ thân đang dựa vào lồng ngực mình, kiên định lại gian nan ráng đứng lên, quyết định quăng hết quy phạm, ngửa mặt lên trời lớn tiếng gào to: "Mẹ! Cứu mạng a! Có người bắt nạt Cảnh Nghi!"

"!!"

Tầm mắt của mọi người chung quanh trong nháy mắt đều tập trung trên người Cảnh Nghi. Thấy Lam Cảnh Nghi lớn tiếng kêu như vậy, Ôn Tư Truy cũng lập tức phản ứng, lớn tiếng gào to: "Cùng nhau kêu! Sư nương! Cứu mạng! Có người bắt nạt đồ đệ của sư phụ!"

"Đại cữu cữu! Có người ăn hiếp A Nguyệt!" Kim Nguyệt nhắm mắt, vừa khóc vừa kêu: "Đại cữu cữu! Người nhanh lên lại đây! Có người ăn hiếp A Nguyệt, ô ô ô ----"

"Đại bá--- có người ăn hiếp Lạc Lạc!" Giang Lợi Lạc nức nở hô to: "Lạc Lạc chưa bao giờ bị ai ăn hiếp như vậy! Đại bá! Người ở nơi nào? Lạc Lạc nhớ người!"

"Ngụy tiền bối! Có người bắt nạt đám nhỏ chúng con!" Nhiếp Vân Phàm vẫn một mặt không biểu tình. Tuy rằng nó rất muốn biểu hiện sợ hãi cực kỳ, nhưng mà nó cũng thật không có cách nào khống chế cái mặt liệt này, cho nên cũng chỉ có thể hô như vậy.

"Các ngươi kêu cũng vô dụng." Ôn Trục Lưu hoàn toàn không coi chuyện bọn nhỏ kêu cứu cùng với người được kêu vào đâu. Hắn chính là Kim Đan kỳ mạnh nhất trong Tu Chân giới. Trên thế giới này, không có người nào mà hắn cùng Hóa Đan Thủ không giải quyết được. Cho nên, mặc kệ là bọn nhãi gọi ai tới, đều không có một chút tác dụng: "Các ngươi gọi người đến còn không phải chỉ có thể ngã vào trong lòng các ngươi, không nhúc nhích..."

"Oanh---"

Một quả cầu lửa đen kịt từ trên trời thình lình giáng xuống, phân cách Ôn Trục Lưu và đám nhỏ ra hai bên. Quả cầu lửa đen này chính là từ oán khí bị thiêu đốt mà tạo thành, rất mau liền tắt rồi. Ở trong quả cầu lửa đang từ từ tàn kia, một hình bóng chậm rãi bước ra.

"Nói nè, ăn hiếp đám nhỏ là không được nha. Bọn chúng là do Tiện Tiện che chở đó. Ngươi nghe có hiểu không?"

"Tiểu Cảnh Nghi, bọn con sao không đi đón Tiện Tiện. Tiện Tiện ở trên trời chờ thật lâu, đáng thương không QAQ."

.....................................

Ngụy Vô Tiện: Hu hu hu, Tiện Tiện thủi thân.

Ngụy Anh: ??? Đây là chuyện gì.

Lam Cảnh Nghi: Mẹ! Bọn họ bắt nạt tụi con!

Kim Nguyệt, Kim Lăng: Đại cữu! Bọn họ ăn hiếp tụi con!

Ôn Tư Truy: Sư nương, bọn họ ăn hiếp con!

Giang Lợi Lạc: Đại bá, bọn họ ăn hiếp con!

Nhiếp Vân Phàm: Ngụy tiền bối! Bọn họ bắt nạt tui con!

Không nghĩ tới đúng không! Chúng ta còn có chống lưng sau đài!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro