Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 狐仙姐姐

Nguồn: https://huxianjiejie.lofter.com/post/202d2f84_1c6549b8a

Mình dịch chỉ đúng 70% so với nguyên gốc, chỗ nào sai các bạn cứ cmt để mình chỉnh sửa ạ.

Note: Phó cp: Hi Trừng.

Hint Hi Trừng lên sàn:>

_____________________________

Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân mình chắc chắn là có bệnh. Chính hắn không phải vẫn luôn nghĩ muốn quay về quốc gia của hắn hay sao. Trước đây tuy rằng cái gì cũng đều không hiểu, nhưng thời điểm đó hắn vẫn là có biết, biết mình rời khỏi quê hương của chính mình. Có điều tới lúc thật sự có thể trở về, trong lòng cư nhiên dâng lên một chút không muốn!!! Không muốn bất cứ ai, chỉ Lam Trạm thôi.

Ngụy Vô Tiện nói một tiếng với sứ giả Ngụy Quốc, nói mình còn có chuyện chưa xử lý xong, chờ hai ngày sau rồi xuất phát, Lam Trạm hẳn là còn chưa biết mình phải quay trở về, phải nói cho y một tiếng. 

Ngụy Vô Tiện đang chuẩn bị đi ra đã bị Giang Trừng ngăn lại. Giang Trừng là con trai của Thừa tướng đương triều,  từ nhỏ cũng là cùng Ngụy Vô Tiện bọn họ lớn lên.  Có điều Giang Trừng và Lam Hi Thần thân thiết hơn, ở đâu cũng đều cùng một chỗ với Lam Hi Thần.

Ngụy Vô Tiện cười đánh Giang Trừng một cái nói: "Tại sao ngươi đến đây, hôm nay không đi cùng Lam đại ca luyện tập bắn tên?"

Giang Trừng không trả lời vấn đề của Ngụy Vô Tiện, chỉ bình tĩnh hỏi một câu: "Ngươi phải đi..."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, ánh mắt có chút trốn tránh, không được tự nhiên đáp: "Ngươi làm sao mà biết được?"

Giang Trừng có chút tức giận, nói: "Cha ta nói cho ta biết, nói Ngụy Quốc hôm nay có sứ giả đến, muốn đem hoàng tử của bọn họ về."

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu cười: "Đúng vậy, ngốc ở chỗ Lam Trạm lâu như vậy, đột nhiên phải đi về, đúng là có chút luyến tiếc mà."

Giang Trừng ghét bỏ nói: "Khả đánh đổ đi*, ngươi mà có một chút luyến tiếc, ngươi đây là phi thường luyến tiếc."

(Mình nghĩ ý Giang Trừng là đừng diễn nữa hoặc là "thôi bỏ đi" í. Nhưng không biết đúng không nên giữ nguyên QT nha.)

Ngụy Vô Tiện không chút để ý đáp: "Giang Trừng, ngươi không thể vạch trần ta."

Giang Trừng cũng bình tĩnh lại, Ngụy Vô Tiện chung quy không phải là người của quốc gia bọn họ, sớm muộn gì cũng phải đi về. Chỉ là dù sao cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình nhiều năm như vậy.

Giang Trừng bình tĩnh nói :"Lam Vong Cơ biết ngươi phải đi không?"

Ngụy Vô Tiện trả lời: "Còn chưa biết, ta đây không phải chuẩn bị đi nói cho y thì ngươi đến sao."

Giang Trừng vỗ vỗ bả vai có chút gầy yếu của Ngụy Vô Tiện: "Được, vậy ngươi đi tìm Lam Trạm nói một tiếng đi, ta đi tìm Lam Hoán." 

Ngụy Vô Tiện vừa nghe mặt liền cười không có ý tốt, Giang Trừng nhìn thấy, trong lòng rất không được tự nhiên. Hắn nói: "Cái gì, cười như vậy thật đáng khinh."

Ngụy Vô Tiện cười nói với Giang Trừng: "Giang Trừng, từ nhỏ ngươi với Lam đại ca cùng nhau lớn lên, ở chung một chỗ đều nhiều hơn so với ta và Lam Trạm, nói thật đi, ngươi có tâm tư gì với Lam đại ca?" 

Giang Trừng vừa nghe trên mặt liền có chút không tự nhiên, đẩy Ngụy Vô Tiện ra: "Đương nhiên là quan hệ huynh đệ, còn có thể là quan hệ gì?"

Ngụy Vô Tiện vừa nghe liền làm bộ làm tịch "Nga~" một tiếng, nói: "Thì ra là quan hệ huynh đệ~~~"

Gương mặt thanh tú của Giang Trừng lúc đỏ lúc trắng, thẹn quá hóa giận: 

"Chính là quan hệ huynh đệ, tùy ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ, ngươi nhanh đi tìm Lam Trạm đi." 

Nói xong bước nhanh ra khỏi cửa phòng.

Ngụy Vô Tiện nghĩ Lam Trạm lúc này hẳn là đang ở Ngự Thư Phòng đi. Sau đó liền lên đường đi đến Ngự Thư Phòng. Tới Ngự Thư Phòng quả nhiên thấy một thân ảnh thon dài đang ở trên bàn luyện chữ. Lông mi dài để lại  một dãy bóng mờ, càng làm cho người trước mặt tuấn mĩ vô song*.  Ngụy Vô Tiện ngẩn người nhìn đến ngây ngốc, hắn đã sớm biết Lam Trạm lớn lên đẹp hơn so với người bình thường, nhưng không nghĩ tới, Lam Trạm cư nhiên đẹp đến như vậy!!

(*vô song: độc nhất vô nhị, có một không hai.)

Ngụy Vô Tiện liền lập tức phản ứng lại, mắng chính mình một tiếng không có tiền đồ. Sau đó đi tới bên người Lam Vong Cơ gọi một tiếng: "Lam Trạm."

Lam Vong Cơ ngẩng đầu thấy Ngụy Vô Tiện bên cạnh mình, nhẹ giọng nói: "Ngươi tại sao tới đây?"

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ đột nhiên không biết nên mở miệng nói thế nào, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Lam Trạm, ta nói cho ngươi một chuyện....Ngươi đừng tức giận."

Cặp mắt màu lưu ly thiển sắc của Lam Vong Cơ ánh lên một chút điểm kinh ngạc, nhưng vẫn hỏi: "Là chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện do dự không nói bất cứ điều gì, cuối cùng đã nói một câu: "Lam Trạm, ta phải đi."

Tay cầm bút của Lam Vong Cơ siết chặt một chút, ở trên giấy Tuyên Thành trắng nõn để lại nhiều nét mực, Lam Vong Cơ sắc mặt có chút tái nhợt hỏi: "Có ý gì?"

Ngón tay của Ngụy Vô Tiện vô thức nắm lấy góc áo nói: "Hôm nay sứ giả Ngụy Quốc đến đây, ta phải trở về."

Lam Vong Cơ hít sâu một hơi nói: "Khi nào?"

Ngụy Vô Tiện không dám ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ, chỉ thấp giọng nói một câu: "Ba ngày sau."

Lam Vong Cơ cũng không biết mình nên nói cái gì, y không biết khi nghe được tin Ngụy Vô Tiện phải rời xa mình trong lòng lại khó chịu như vậy, hắn sẽ rời xa mình, trở lại nhà của hắn. Ba ngày sau, y sẽ không thấy Ngụy Anh, Lam Vong Cơ thật đúng là chưa từng nghĩ cuộc sống của mình không có Ngụy Vô Tiện người này, sẽ thế nào. Lam Vong Cơ cũng không biết Ngụy Anh đối với mình là tâm tư gì, nhưng trong lòng mình biết rất rõ, chính mình đối với Ngụy Anh cũng không phải đơn thuần là tình huynh đệ. 

Nghĩ đến đây, đôi mắt màu ngọc lưu ly thiển sắc của Lam Vong Cơ nhắm lại, không nói lời nào. 

Lam Vong Cơ không nói lời nào, Ngụy Vô Tiện tự nhiên cũng không dám hé răng, trong lòng toàn bộ đều là nghĩ Lam Trạm có phải tức giận rồi hay không? Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Phải dỗ dành như thế nào? Tặng Lam Trạm cái gì thì tốt? Lam Trạm cái gì cũng không thiếu, khẳng định sẽ không thích. (thiếu Lam nhị phu nhơn, Tiện tặng bản thân cho Trạm đuy là được à=)) )

Đột nhiên Lam Vong Cơ nói một câu: "Nếu ta nói thích ngươi, ngươi nghĩ sao?" Ngụy Vô Tiện vừa rồi đầu óc đều là Lam Trạm tức giận làm sao bây giờ, tặng cái gì Lam Trạm khẳng định đều không thích. Kết quả Ngụy Vô Tiện há mồm đã tới câu: "Không thích." liền đem những lời này nói ra. 

Lam Vong Cơ vừa nghe sắc mặt nháy mắt trắng bệch, ngón tay gắt gao cuộn chặt lại, móng tay hung hăng bấu vào da thịt, nhưng Lam Vong Cơ cũng không cảm thấy đau, đầu óc đều là câu "Không thích." Ngụy Vô Tiện vừa mới nói.

Lam Vong Cơ mở miệng liền mang theo một chút lạnh lẽo nói: "Ta đã biết, ngươi về trước đi."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, nói: "Lam Trạm, người đừng tức giận." 

Lam Vong Cơ thản nhiên đáp: "Không có, ngươi về trước đi."

Ngụy Vô Tiện vừa nghe Lam Vong Cơ nói không tức giận,  lập tức liền nở nụ cười: "Không giận là tốt rồi, ta về trước đây." Nói xong xoay người rời khỏi Ngự Thư Phòng.

Lam Vong Cơ nhìn thấy thân hình màu đen của Ngụy Vô Tiện đi xa, nghĩ thầm rằng: "Ta tại sao phải tức giận, chẳng lẽ bởi vì ngươi cự tuyệt ta, ta sẽ tức giận sao?" Lam Vong Cơ trên mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, vô lực ngồi trên ghế tựa.

Chẳng lẽ Ngụy Vô Tiện về phòng là để muốn thu dọn hành lý sao? Chẳng qua là lấy ra một cái ngọc bội tốt nhất, mặt trên có khắc một chữ "Anh", ngọc bội này ở bên người hắn từ nhỏ, chờ thời điểm thích hợp đem ngọc bội này đưa cho Lam Trạm. 


-TBC-

26/11/2021

Ulatr, vừa edit vừa tức Tiện áaaa

Lời tác giả

Đây là một sự hiểu lầm mỹ lệ, ahahaha 🙈🙈🙈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro