Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

04.

Ngụy Vô Tiện lòng dạ rộng rãi, chỉ cần một đêm liền tiếp nhận được sự thật, cũng không nhắc tới chuyện ngày hôm qua, xem như toàn bộ đã quên hết, tiếp tục cười nói đùa giỡn bình thường. Chuyện đều đã định, sầu cũng vô dụng! Ngày tháng còn dài, nên chơi thì vẫn chơi, trời sụp ắt có cao nhân chống đỡ, chỉ cần sụp không chết hắn, liền có thể tiếp tục hi hi ha ha.

Lam Khải Nhân vốn nhìn hắn không vừa mắt, lại thêm chuyện hắn củng mất môn sinh đắc ý còn là cháu ngoan Lam Vong Cơ của mình, tức giận một bụng. Trên lớp học liên tiếp gọi Ngụy Vô Tiện đứng lên trả lời, nhưng mỗi lần đều bị hắn đối đáp trôi chảy . . .

Hôm nay  kết thúc lớp học, Ngụy Vô Tiện vừa định lôi kéo Giang Trừng Nhiếp Hoài Tang đến sau núi bắt cá, liền bị Lam Hi Thần gọi lại.

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ lại bị đưa đến Nhã Thất, vừa vào cửa liền thấy được Kim Quang Thiện, Thanh Hành Quân.

Kim Quang Thiện lắc lắc tay áo, lại bày ra một bộ tự cho mình tư thái siêu phàm: "Ngụy công tử, Lam nhị công tử, hôm nay mục đích ta đến đây, là muốn hỏi thăm chuyện phòng the của các ngươi ngày hôm qua, Nhưng Lam tông chủ lại cùng ta giải thích, hôm qua hai người các ngươi sau khi tỷ thí quá mức mệt mỏi, liền quyết định cho các ngươi nghỉ ngơi tốt một đêm, đêm nay không thể lại lười biếng, hiểu không? Ngụy Vô Tiện bĩu môi, liếc Kim Quang Thiện vài lần, không nghĩ để ý tới. Lam Vong Cơ bất động như tùng, không nói lời nào.

Lam Hi Thần nói: "Kim tông chủ, hôm qua Vong Cơ cùng Ngụy công tử quả thật là mệt mỏi, một ngày cũng không muộn, ta tin hai người đều biết chừng mực, Kim tông chủ không cần quá mức sầu lo.

Kim Quang Thiện gật đầu nói: "Cũng được, vậy các ngươi cũng tranh thủ lên, ta tin tất cả các vị ngồi đây đều so với ta càng hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc, dù sao liên lụy nặng nhất chính là Cô Tô Lam Thị cùng Vân Mộng Giang Thị!" Kim Quang Thiện lại nhếch khóe miệng, giống như người từng trải bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm của mình :"Chuyện phòng the, cũng không có gì đáng sợ, khó khăn nhất chính là lần đầu tiên, sau này các ngươi sẽ thấy được lạc.... Hắn dừng lại, lại lầm bầm cười nhẹ hai tiếng nói: "Không đề cập nữa . . . . . . Tự các ngươi trải nghiệm. . . . . ."

Lam Vong Cơ: . . . . . .

Ngụy Vô Tiện: . . . . . .

Ban ngày thời gian trôi qua nhanh như chớp, chỉ chớp mắt, một đêm gian nan lại đến . . .

Lam Vong Cơ cả ngày đều một tấc cũng không rời Ngụy Vô Tiện, buổi chiều liền mang theo hắn trở về Tĩnh Thất, ban ngày Ngụy Vô Tiện vẫn còn vui vẻ, nhưng liền đến Tĩnh Thất, tựa như toàn thân bị trói lại, cả người không được tự nhiên. . . . . . Hành động đều cứng ngắc vài phần, cái miệng vẫn luôn nói nhảm cũng trở nên trì độn.

Lại là Ngụy Vô Tiện tắm xong trước, chờ Lam Vong Cơ đi tắm, hắn chắp tay sau lưng đi tới đi lui, bồn chồn không yên.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: hay là đêm nay vẫn đi cách gian? Giả bộ ngủ? Lại có thể miễn cưỡng qua một đêm. . . . . . Chính là, chính là cứ như vậy mãi cũng không phải biện pháp! Làm sao bây giờ? Nên làm sao bây giờ. . . . . . Ai, Ngụy Vô Tiện a Ngụy Vô Tiện, ngươi như thế nào bây giờ lại vô dụng như vậy? Không phải ngươi được xưng tiên môn da mặt dày nhất sao? Như thế nào bây giờ không khác gì cô nương gia, chỉ có chút chuyện đó cũng thẹn thùng? Thôi thì, cứ làm đi! Nhất cổ tác khí! Không phải chỉ ăn cái kia thôi sao, chắc sẽ không so với chén thuốc còn khó nuốt hơn! Chỉ là, Lam Trạm hắn ngay cả xuân cung đồ cũng chưa xem qua, có thể hay không dọa đến hắn, hay là trước thử một chút?

Đang miên man suy nghĩ, Lam Vong Cơ bước ra khỏi bình phong, hai người nhìn nhau một chút, liền nhanh chóng đảo mắt đi. "Đồng minh" cùng kề vai chiến đấu đứng ở đối diện, bầu không khí trong phòng cũng không tệ, đêm dài tĩnh mịch, cô nam quả nam, tắm rửa sạch sẽ, mọi thứ chuẩn bị xong xuôi. Bọn họ đều biết việc này tối nay không thể trốn tránh nữa. Hai người tâm can đập loạn, ngượng ngùng không chịu nổi.

Cứ như vậy ở giữa Tĩnh Thất, hai người đứng ngây ra, chờ đối phương mở lời trước. Nhưng không ai nói lời nào, mỗi người đều có suy nghĩ riêng trong lòng.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy bất an, bởi vì đối mặt chính là Lam Vong Cơ, người vừa xem xuân cung đồ thôi đã xấu hổ muốn đánh người. Hắn sợ lát nữa bất đắc dĩ cần làm một ít chuyện khác người, thì tánh mạng khó giữ được. Hơn nữa tiểu cũ kỹ cái gì cũng đều không hiểu, lúc này cũng cần chính mình hướng dẫn y, mặc dù hôm qua bịa chuyện một hồi, nhưng chính hắn cũng là ngây thơ trong sáng, ngay cả tay cô nương còn chưa chạm qua, càng miễn bàn cùng nam tử làm chuyện này. Hay là suy nghĩ xem như thế nào mới có thể dùng cách thức đơn giản hiệu quả nhất, hoàn thành nhiệm vụ.

Lam Vong Cơ lại càng bỡ ngỡ, y cảm thấy mình đang đối mặt với khảo nghiệm khó khăn nhất trong 16 năm qua. Y không biết rốt cuộc phải làm cái gì, sợ lát nữa biểu hiện không tốt, có thể hay không bị Ngụy Anh giễu cợt. Liền nghĩ nếu không hiểu thì cứ chủ động hỏi, trộm nhìn thiếu niên đối diện, thiếu niên chân trần trắng trẻo giẫm trên mặt sàn, mắt cá chân mảnh khảnh, lúc này hắn xõa tóc, khoác trung y trắng sạch, vẫn còn vài vệt nước trên tóc chưa được lau khô, nhỏ giọt thấm ướt trung y. . .

Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện lên tiếng .

Hắn gãi gãi đầu nói: "Lam, Lam Trạm. . . . . . . . . . . . . . .

Lam Vong Cơ thanh âm khẩn trương :"Ừ. . . . . . . . . . . ."

Ngụy Vô Tiện gọn gàng dứt khoát: "Đi ngủ . . . . ."

Lam Vong Cơ lời ít mà ý nhiều: "Được. . . . . ."

Trải qua một phen gượng gạo trò chuyện, Ngụy Vô Tiện nằm chết dí bên trong giường, Lam Vong Cơ nằm bên ngoài. Giữa hai chiếc chăn có một khoảng cách lớn, giống như ranh giới Hán Sở, không ai dám vượt qua.

Nến trong Tĩnh Thất vẫn chưa tắt, cháy lờ mờ, Lam Vong Cơ vẫn nằm tư thế ngủ tiêu chuẩn của Lam Thị, Ngụy Vô Tiện hiếm khi chịu nằm ngay ngắn.

Yên tĩnh, quá yên tĩnh . . . . . .

Chung quy vẫn là Ngụy Vô Tiện ra tay trước, hắn nói: "Chuyện kia, Lam Trạm . . . . . Ngươi có biết làm như thế nào không?"

Lam Vong Cơ vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, mấp máy môi, thanh âm có chút run rẩy: "Không biết. . . . . . . . . . . . . . ."

Ngụy Vô Tiện nghe ra Lam Vong Cơ run run, liền nghĩ vẫn nên trò chuyện trước, nếu không bầu không khí sẽ quá căng thẳng.

Hắn nghiêng mình đối mặt Lam Vong Cơ, thở dài nói: "Lam Trạm, ta biết việc này ngươi cũng rất là không muốn, chỉ là, không phải không còn cách nào khác sao. . . . . . Ngươi may mắn không cần sinh, ta mới thảm . . . . . . Ta cũng không biết nếu bụng lớn, như thế nào gặp người khác, có nên trốn đi vài tháng hay không. Giang Trừng nếu biết, khẳng định sẽ cười chết ta. Bất quá, ta nghĩ tính tình ta, khẳng định là trốn không được, đến lúc đó ta liền kiếm cái lý do, nói ta mắc bệnh lạ! Hắc hắc, nghĩ như vậy, cũng không khó tiếp nhận..."

Ngụy Vô Tiện nói một hơi, nói thoải mái, nói hết toàn bộ chua xót.

Nghe vậy, Lam Vong Cơ vừa rồi còn căng thẳng như dây cung, tựa hồ nơi nới lỏng. Y nguyên lai vẫn cảm thấy rất áy náy, nghe Ngụy Vô Tiện nói vậy, lại càng thêm thương tiếc. Y cũng nghiêng người đối mặt Ngụy Vô Tiện, nhỏ giọng nói: "Ngụy Anh, thực xin lỗi. . . . . ."

"A? Lam Trạm, ngươi không cần nói với ta lời này, chuyện này không trách ngươi! Hơn nữa ta biết ngươi cũng không muốn như vậy, ngươi không thích cùng người bên ngoài đụng chạm, mà loại chuyện này . . . . . . . . . Hai người chúng ta còn đều là nam tử . . . . . Ngươi lại như vậy chán ghét ta. . . . . ."

"Không có." Lam Vong Cơ kiên định nói ra hai chữ.

"Ừ? Lam Trạm, không có cái gì?"

"Ngụy Anh, ta không có chán ghét ngươi."

"A? Ngươi không chán ghét ta, vậy ngươi vì sao cả ngày gây sự với ta, cấm ta ngôn, đập nát rượu của ta, phạt ta chép nhà quy, phạt ta bị ăn gậy, cả ngày đối với ta vẻ mặt lạnh lùng.

Xé nát xuân cung đồ ta cho người xem. . . . . . Còn kêu ta cút. . . . . . Ngươi không phải chán ghét ta là gì? Chẳng lẽ là thích ta?

Lam Vong Cơ nhấp mím môi, nhẹ giọng nói: "Ta, không biết. . . . . ."

Ngụy Vô Tiện phồng má cườii: "Ta nói nhiều như vậy, mới đổi lấy vài lời của ngươi, thật đúng là tiểu cũ kỹ."

Lam Vong Cơ:. . . . . .

Lặng im một lát, Ngụy Vô Tiện cảm thấy không khí căng thẳng vừa rồi dịu đi một chút, liền mở miệng :"Được rồi, tạm thời không nói chuyện này, thương lượng chính sự đi. . .

Lam Vong Cơ:

"Lam Trạm, ngươi nói ngươi không biết làm như thế nào, ta hình như biết một ít. . . . . ."

"Ngụy Anh, ta phải làm thế nào. . . . . ." Dựa theo suy nghĩ vừa rồi, không hiểu thì hỏi, y khiêm tốn thỉnh giáo. "Ai, cũng không cần ngươi phải làm thế nào. . . . . . Ta suy nghĩ, mục đích của chúng ta chỉ cần thụ thai, khởi động này nọ liền bỏ qua, trực tiếp đến bước cuối cùng là được."

"Bước cuối cùng?" Lam Vong Cơ có chút nghi hoặc, y mơ hồ biết Ngụy Vô Tiện nói "khởi động này nọ" ám chỉ cái gì, đơn giản chính là một ít cử chỉ thân mật làm nóng người, nhiều nhất bất quá là đem cái kia lấy ra, suy cho cùng y cũng là nam nhân 15 tuổi, đã trưởng thành, ngoài ý muốn nhiều lúc nhìn thấy động vật giao phối, cũng không phải chưa từng có. Nhưng đối Ngụy Vô Tiện nói "bước cuối cùng", nhất là hai người lại đều là nam tử, y căn bản cũng không hiểu mấy.

"Ừ, Lam Trạm, ngươi tắt nến đi." Tuy rằng người tu tiên có thể nhìn trong bóng tối. Ngụy Vô Tiện cảm thấy tắt nến vẫn tốt hơn.

"Được." Lam Vong Cơ vung tay lên, ngọn nến duy nhất lập lòe yếu ớt bị dập tắt.

Ngụy Vô Tiện đem Lam Vong Cơ đặt ở tư thế nằm ngửa, chống nửa người hắn ở trên, đối với Lam Vong Cơ cười cười, rồi sau đó kéo mạt ngạch của y.

"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ cả kinh một chút ngồi dậy, đây là lần đầu tiên trừ cha mẹ có người khác chạm vào mạt ngạch của y.

Ngụy Vô Tiện đem mạt ngạch cầm ở trong tay nhìn nhìn, nói: "Không phải là một cái mạt ngạch sao không, khẩn trương như vậy làm cái gì." Lại đối Lam Vong Cơ thần thần bí bí nói: "Lam Trạm, ngươi đừng nhúc nhích." Tiếp theo dùng mạt ngạch quấn vài vòng, che mắt Lam Vong Cơ, rồi buộc lại.

Lam Vong Cơ thập phần không yên, chỉ có thể cứng đờ người, để Ngụy Vô Tiện tùy ý dùng mạt ngạch che mắt y.

Ngụy Vô Tiện bắt đầu nhắc nhở Lam Vong Cơ, miễn cho lát nữa y khỏi giật mình: "Lam Trạm, ta trước nói với ngươi một chút, lát nữa, bất kể ta làm cái gì, ngươi đừng sợ . . . . . . Ngươi liền, liền coi như là gặp ác mộng đi. . . . . ."

"Ngụy Anh, ngươi muốn làm gì?" Lúc này hô hấp của y đã không ổn định, bị che mắt, không thể nhìn, không biết người nọ định đùa giỡn cái gì, lại có một ít hưng phấn cùng chờ mong.

Ngụy Vô Tiện chỉ đáp: "Không được nhìn lén." Lại đỡ y nằm xuống, xốc chăn lên, đầu di chuyển dần dần xuống phía dưới.

Lam Vong Cơ toàn thân cứng đờ, thở dốc càng lúc càng dồn dập, tầm mắt bị che khuất, không biết người nọ rốt cuộc muốn làm gì, liền đặt tay lên vai Ngụy Vô Tiện. Đột nhiên, chỉ cảm thấy hạ thân chợt lạnh, biết tiết khố bị kéo xuống, còn không kịp nghĩ nhiều, chỗ mệnh căn kia liền bị xúc cảm ẩm ướt ấm áp bao lấy. . .

"! ! ! ! ! !" Mệnh căn bị ngậm lấy, Lam Vong Cơ không dám kịch liệt chống cự, chỉ đẩy vai Ngụy Vô Tiện. "Ngụy Anh! Không cần! Ngươi. . . . . . nhả ra!" Ngụy Vô tiện cùng y chống cự một hồi, nhưng Lam Vong Cơ khí lực quá lớn, hắn bị đẩy như vậy không thể tập trung phun ra nuốt vào, liền tạm thời nhả ra, nói: Lam Trạm! Ngươi đừng nhúc nhích, chính là phải làm như vậy! Ngươi nhanh một chút bắn ra là xong. . . . . . . . ." Ngụy Vô Tiện vừa nói, vừa lấy tay lộng cự vật của Lam Vong Cơ từ trên xuống dưới, nói xong, lại dùng lưỡi nhỏ, liếm một vòng đầu khấc, rồi sau đó tiếp tục ngậm vào trong miệng. Mặc dù Lam Vong Cơ mơ hồ biết là phải dùng chỗ này, nhưng y không nghĩ tới lại chính là dùng miệng.

Toàn thân y cứng đờ, mệnh căn bị Ngụy Vô Tiện ngậm vào trong miệng nhanh chóng cương cứng, cả người không thể khống chế được, còn theo bản năng vô thức phối hợp chống đẩy vai Ngụy Vô Tiện, nhưng cũng không dùng hết sức.

Ngụy Vô Tiện miệng ngậm lấy cự vật "Ô ô" vài tiếng, một tay còn rảnh rỗi liền sờ sờ tay Lam Vong Cơ đang đặt trên vai mình, vỗ nhẹ nhẹ lại nhéo nhéo, ý bảo y đừng đẩy. Được Ngụy Vô Tiên an ủi một phen, Lam Vong Cơ rốt cục dần thả lỏng, tay y không gắt gao đè chặt vai Ngụy Vô Tiện nữa, thay vào đó dần dần đổi thành hỗ trợ nhẹ nhàng, một bàn tay luồn vào tóc Ngụy Vô Tiện.

Thật là muốn nhìn.

Lam Vong Cơ lúc này bỗng dưng nảy ra một ý nghĩ trong đầu, y thật muốn nhìn Ngụy Anh một chút. . . . . . Nhìn bộ dang Ngụy Anh ở bên dưới thân y. Y trộm tháo mạt ngạch, hơi nâng nửa người lên, nhìn xuống. Ngụy Vô Tiện khép hờ hai mắt, không thành thạo ra sức phun ra nuốt vào . Nương ánh trăng, y nhìn thấy mệnh căn của mình phản chiếu lấp lánh thủy quang. Thủy quang theo Ngụy Vô Tiện phun ra nuốt vào, thoắt ẩn, thoắt hiện.

Phong cảnh hương diễm như thế. Lam Vong Cơ lần đầu trải qua, vẫn là thiếu niên, y chịu không nổi, trong Tĩnh Thất vang vọng thanh âm thở dốc nặng nề trầm thấp của Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy cự vật trong miệng càng lớn lại càng cứng, còn từng đợt từng đợt nảy lên, đây là dấu hiệu gì, đều là nam tử đương nhiên Ngụy Vô Tiện biết, vì thế hắn tăng nhanh tốc độ, phun nuốt vài lần. Sau khi Lam Vong Cơ buồn bực rên khẽ một tiếng, hắn cảm thấy có một dòng chất lỏng nóng hổi tràn vào miệng. . . . . . Thật nhiều, nhiều đến ngậm không hết, hắn không kịp nghĩ, vội vàng nuốt xuống. Nuốt gấp quá, bị sặc đến mãnh liệt mà ho lên. . ."Khụ khụ khụ. . . . . ." Ngụy Vô Tiện ho dữ dội , Lam Vong Cơ ngồi thẳng dậy, ân cần vỗ vỗ lưng hắn, nói: "Ngụy Anh! Mau, mau nhổ ra. . . . . ."

Ho một lúc sau, rốt cục bình phục một chút, Ngụy Vô Tiện nói: "Không thể phun ra, nhất định phải nuốt vào... như vậy mới có thể thụ thai"

"Cái gì. . . . . ." Lam Vong Cơ nghi hoặc khó hiểu.

Ngụy Vô Tiện xoa xoa miệng, nói: "Lam Trạm, nam tử cùng nam tử chuyện phòng the. . . . . . hẳn là, chính là như vậy. . . . . ."

". . . . . ." Lam Vong Cơ nghe vậy, giật mình, lại ôm lấy Ngụy Vô Tiện nói: "Ngụy Anh, thực xin lỗi. . . . . ."

Ngụy Vô Tiện cuộn mình trong lòng y, cảm thấy vô cùng ấm áp, nếu là ngày thường, hắn đã sớm cả kinh nhảy dựng lên, nhưng hiện tại một chút cũng không muốn phản kháng, còn có một tia quyến luyến, hắn cười cười nói: "Lam Trạm, ngươi như thế nào lại nói lời này với ta . . ."

Ngụy Vô Tiện cảm nhận được Lam Vong Cơ dần siết chặt vòng tay, thân thể hơi run, liền nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng y an ủi nói: "Việc này không có gì, so với phải uống thuốc khi mắc bệnh vẫn tốt hơn nhiều, chỉ hy vọng lần này liền thành công, vậy thì không còn gì tốt hơn!

Lam Vong Cơ nghe vậy, lại cảm thấy được có một tia mất mác.

Hai người ôm nhau trong chốc lát, Lam Vong Cơ đột nhiên nghĩ tới điều gì, y buông lỏng vòng tay, cúi đầu, thanh âm nhỏ đến Ngụy Vô Tiện cơ hồ nghe không thấy: "Ngụy Anh. . . . . . Ta, cũng giúp ngươi. . . . . ." Rồi sau đó dần dần cúi người.

Ngụy Vô Tiện nghe xong lời này chỉ cảm thấy có một đạo sấm sét đánh qua, một tay hắn kéo Lam Vong Cơ lên, kích động nói:"A! ? Không cần không cần không cần! Không cần, Lam Trạm! Ngươi không cần phải nuốt cái này. . . . . ."

Lam Vong Cơ lại ấp a ấp úng nói: "Ngụy Anh, ta... nhưng mà ngươi. . . . . ."

"Ta ta ta, ta không sao! Lam Trạm! Thật sự không cần! Ngươi đừng làm ta sợ. . . . . ." Ngụy Vô Tiện quả thật bị chấn kinh rồi, hắn suy nghĩ, chuyện này bất quá chỉ là nhiệm vụ, ai phải nuốt thì nuốt, không cần đều phải làm cho nhau.

"Ngụy Anh, việc này vốn là ta có lỗi với ngươi, sao có thể chỉ để cho ngươi giúp ta...

"Lam Trạm! Ngươi hãy nghe ta nói, kỳ thật chuyện này không có phức tạp như vậy! Có gì phải áy náy hay không áy náy, giúp hay không giúp, ta cũng không trách ngươi a, chuyện này căn bản không phải ngươi sai, ta biết ngươi cũng không muốn làm vậy. . . . . . Đứa nhỏ này cũng không phải vì ngươi mà sinh, là vì tiên môn bách gia thôi. . . . . . Hơn nữa, ngày ấy là chính ta đoạt lấy hộp gấm của ngươi, ta nguyện chịu thua. Ngươi liền đem chuyện này nghĩ đến đơn giản chút, hai người chúng ta hiện tại chỉ cần nghĩ biện pháp làm cho ta .... mang thai .... Dù cho nhiệm vụ này hoàn thành, ta cũng phải quay về Liên Hoa Ổ chờ sinh, cho nên ngươi thật sự không cần phiền toái như vậy!"

Lam Vong Cơ thanh âm hơi gấp: "Ngươi phải về Liên Hoa Ổ?"

"Đúng vậy, đương nhiên phải về. Nơi này của các ngươi ta ở không quen, quy củ nhiều quá, đồ ăn cũng khó nuốt. Còn có, chờ đứa nhỏ sinh ra, liền giao cho ngươi đi, theo ngươi họ Lam. Ngươi thân phận tôn quý Lam nhị công tử, nuôi ở chỗ ngươi tốt nhất, chỉ là có thể để cho ta thường xuyên đến đây thăm con. . . . . ."

". . . . . . . . . . . ." Lam Vong Cơ mơ hồ cảm thấy được sự tình phát triển cùng suy nghĩ của mình không quá giống nhau, nhưng chuyện đột ngột phát sinh, bất quá mới hai ngày, chính y cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, liền chỉ nói:

"Chỉ là Ngụy Anh, chuyện này rất ủy khuất ngươi . . . . . ."

Nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Lam Vong Cơ, nhất định y lại bắt đầu gánh lấy trách nhiệm về mình, Ngụy Vô Tiện liền an ủi: "Như thế nào ủy khuất ? Lam Trạm, ta cũng không phải là vì ngươi, ta là vì chính mình, dù sao, ngươi ngàn vạn lần không cần gánh nặng như vậy. . . . . ."

Đột nhiên, Ngụy Vô Tiện nhớ tới mạt ngạch, hắn giật mình cả kinh, lắp bắp hỏi: "Lam Lam Lam Trạm! ! Ngươi ngươi, mạt ngạch ngươi khi tháo xuống lúc nào! ! ?"

". . . . . . mới vừa rồi. . . . . . lúc đó. . . . . ."

"A! ? Vậy ngươi đều thấy được?"

" . . . . . . ."

Ngụy Vô Tiện trước sau không để cho Lam Vong Cơ giúp hắn làm cái gì, hai người đi tắm rửa súc miệng, Ngụy Vô Tiện cảm thấy chính mình thật kỳ quái, nếu là trước kia, cùng huynh đệ tốt ngủ chung giường, bất quá là chuyện bình thường, ở Liên Hoa Ổ, sư huynh đệ bọn họ một đám người, thường xuyên cùng nhau chơi đùa đến nửa đêm, trực tiếp liền nằm cùng nhau ngủ qua đi, tay chân đều gác lên nhau, chỉ là tới chỗ Lam Vong Cơ nơi này, nhớ đến mới vừa rồi làm chút chuyện đó, lại cảm thấy có chút xấu hổ, luống cuống, không dám cùng y chung giường .

"Lam Trạm, ta ngủ không nề nếp, ta nghĩ ta nên đi cách gian, cái giường kia ta cảm thấy còn mềm mại nằm thoải mải hơn giường của ngươi.

Sau một hồi trò chuyện cùng với động thái này của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ hiện tại cũng đại khái hiểu được: Ngụy Anh hoàn toàn đem chuyện này xem như nhiệm vụ phải hoàn thành, không hề nghĩ đến phương diện khác. Lại còn đề nghị phân giường ngủ, Ngụy Anh đây là cùng ta tẩy sạch quan hệ, vạch rõ ranh giới. Hơn nữa Ngụy Anh không phải đã sớm nói qua sao, ở Vân Mộng còn có thân cận cô nương, Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái, hắn nhất định muốn trở về tìm các nàng.

"Được. . . . . ." Mặc kệ như thế nào, Ngụy Anh hy sinh rất lớn, trong khoảng thời gian này nhất định phải đối tốt với hắn. Chờ sau khi sự tình kết thúc, Ngụy Anh muốn đi hay muốn ở, là tùy hắn vậy. . .

- còn tiếp -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro