Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

07

Lam Hi Thần rốt cục nghe không nổi nữa, thực hối hận mới vừa rồi không trực tiếp rời đi, y rất tín nhiệm Lam Ngọc, nên chỉ lúng túng để lại một câu: "Đường thúc, chuyện Vong Cơ cùng Ngụy công tử nhờ thúc, ta còn có việc, các ngươi từ từ thương lượng đi. . . . . ." Rồi vội vàng rời khỏi Tĩnh Thất.

Sau khi Lam Hi Thần rời đi, Lam Ngọc nói: "Ngụy công tử, phương pháp của ngươi, là sai...."

Ngụy Vô Tiện vẻ mặt khó hiểu hỏi:"A? Không đúng sao? Vậy phải làm thế nào? Ta cũng không phải nữ tử. . . . . ."

Lam Ngọc suy nghĩ một lát, lại thở dài một hơi, nói: "Vong Cơ, Ngụy công tử, các người đợi một chút, ta đi rồi trở lại." Liền rời khỏi Tĩnh Thất.

Sau chừng một chén trà, Lam Ngọc quay lại Tĩnh Thất, trong tay còn cầm mấy quyển sách, đưa cho lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện tiếp nhận nhìn lướt qua, chỉ thấy tựa đề mấy quyển sách:《 Ngự Long Tập 》 《 Bí Diễn Đồ 》《 Dã Họa Tập 》《 Phù Thế Họa Xuân Đồ 》. Không kịp nghĩ nhiều, nhìn sơ qua trang bìa, bìa Ngự Long Tập có hình một con rồng cuộn tròn rất sống động, còn lại đều là hình mấy nam tử đứng thẳng người, mặc dù Ngụy Vô Tiện từng xem qua Xuân Cung Đồ, nhưng chưa bao giờ xem Long Dương Xuân Cung Đồ, càng chưa bao giờ thấy qua mấy bìa sách khó hiểu như vậy, thậm chí hắn còn không biết có Xuân Cung Đồ của nam nhân, tưởng là sách ảnh, liền hưng phấn muốn mở ra xem, lại bị Lam Ngọc ngăn cản.

"Chậm đã! ! Ngụy công tử. . . . . . Mấy quyển sách này, chờ sau khi ta đi, ngươi và Vong Cơ cùng nhau xem." Lam Ngọc chỉ vào sách, bắt đầu giảng giải: "Đầu tiên là Ngự Long Tập, trong này có hướng dẫn chi tiết các bước; còn quyển Bí Diễn Đồ, được các họa sĩ hàng đầu ở Trung Nguyên vẽ ra; Dã Họa Tập, là sách dùng ngôn ngữ Cao Ly; Phù Thế Họa Xuân Đồ là sách Đông Doanh. Ba quyển này giúp các ngươi biết cách tạo thêm hứng thú trong chuyện phòng the." Lại dùng vẻ mặt và giọng nói nghiêm túc, chỉ vào quyển 《 Ngự Long Tập 》 dặn dò: "Nhớ lấy, nhất định phải xem Ngự Long Tập đầu tiên, phải nhìn kỹ, đọc kỹ, dựa theo các bước trong đó mà thực hành".

"Ah Ah, tốt tốt, ta thích nhất xem sách ảnh!" Ngụy Vô Tiện chớp mắt mấy cái, lại lờ mờ hỏi: "Bất quá Lam y sư, ngươi mới vừa nói, đã có chuyện gì? Vì sao nói ta cùng Lam Trạm vẫn là đồng tử? Chẳng lẽ giữa nam tử và nam tử chuyện kia. . . . . . không xem là thất thân?"

"Ngụy công tử, đọc qua sách này sẽ biết, tối nay liền thực hành. . . . . ." Tiếp theo, Lam Ngọc lấy từ trong tay áo ra một bình sứ nhỏ, đưa cho Ngụy Vô Tiện: "Ngụy công tử, vật này ngươi giữ lấy, chắc chắn cần dùng đến. . . . . ."

Ngụy Vô Tiện tò mò cầm lấy, chiếc bình nhỏ vừa lòng bàn tay, mập tròn bóng loáng, có viền xanh trên nền trắng, mở ra thấy bên trong có chất cao trong suốt óng ánh, ngửi kĩ thơm mùi hương hoa dễ chịu, hắn cảm thấy cái này rất giống cao dưỡng da của Giang Yếm Ly, liền dùng ngón tay chấm một ít, thoa lên mặt rồi lau đi.

"!, Ngụy công tử, từ từ!" Lam Ngọc vội vàng ngăn trở: "Vật này không phải dùng như vậy. . . . . . . . . . . . . . ."

"A? Nhưng sư tỷ của ta ngày thường vẫn dùng loại này để dưỡng da mà. . . . . ." Ngụy Vô Tiện rất tò mò, hắn lại hỏi: "Cái này không thể bôi lên mặt sao?

"Cũng không phải không thể, chỉ là nó thích hợp cho mục đích khác hơn." Lam Ngọc vốn dĩ vẻ mặt nghiêm túc, cũng bị Ngụy Vô Tiện không theo quy cũ ép đến có chút bối rối: "......vật này gọi là thông hợp cao, hỗ trợ chuyện phòng the, có tác dụng làm trơn, Ngụy công tử xem qua Ngự Long Tập sẽ biết. . . . . ."

"A?" Ngụy Vô Tiện không hiểu cho lắm, trả lời: "Ah, được rồi."

Lam Ngọc giải thích xong liền rời đi. Chỉ còn Lam Vong Cơ Ngụy Vô Tiện hai người, Lam Vong Cơ mới vừa rồi hồn lìa khỏi xác, lúc này rốt cục hoàn hồn. Hai người lần lượt ngồi ở trước thư án, bắt đầu nghiên cứu mấy quyển sách Lam Ngọc vừa đưa, dựa theo hướng dẫn của Lam Ngọc, bắt đầu từ quyển thứ nhất Ngự Long Tập.

Mở ra trang thứ nhất, tương đối bình thường, chỉ là hai nam tử đứng thẳng, nhưng sang trang hai bắt đầu có chút không đúng, có hai hình ảnh, vẫn là kia hai nam tử kia, nhưng họ bắt đầu liếc mắt đưa tình, ôm hôn nhau, trang thứ ba thế nhưng lại giúp nhau cởi bỏ y phục, trang thứ tư hai người trần truồng không mảnh vải che thân, ngay cả bộ phận tư mật đều thấy được rõ ràng. "Đọc nhiều sách vở" Ngụy Vô Tiện, lúc này đã hiểu được đây là thể loại sách gì, hắn liếc liếc mắt, lén nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh, chỉ thấy vành tai người nọ đỏ như xuất huyết . . .

Ngụy Vô Tiện nghĩ mới mấy ngày trước, lúc ở Tàng Thư Các cho Lam Vong Cơ xem xuân cung đồ, y đã xấu hổ tức giận như vậy, liền dùng khuỷu tay thúc nhẹ Lam Vong Cơ, nhỏ giọng nói: "Lam Trạm, đây hình như là cái loại sách đó đó nha. . . . . ." Dừng một chút, lại hỏi :"Ngươi còn muốn xem không?"

Lam Vong Cơ mấp máy môi, qua một hồi lâu, mới thốt ra hai chữ, thanh âm cực thấp :"Không biết. . . . . . . . . . . ."

Ngụy Vô Tiện nhớ lại, Lam Trạm da mặt mỏng như vậy, lần trước đem xuân cung đồ xé nát, khẳng định y không muốn xem, hơn nữa hai người cùng nhau xem loại sách này thật xấu hổ. "Lam Trạm, nếu ngươi không muốn xem thì đừng xem, ta tự mình xem là được."

Nghe vậy, Lam Vong Cơ trong lòng không hiểu một trận khó chịu, y rất nhanh khẳng định:

"Ta xem"

"Hả?" Ngụy Vô Tiện thực không nghĩ tới.

Lam Vong Cơ lại nhỏ giọng nói:"Ngụy Anh, cùng nhau xem. . . . . ."

"Ah ah, được. . . . . ."

Hai người lật xem từng trang, mấy trang đầu khá tốt, bất quá là hai nam nhân ôm ấp, hôn nhẹ sờ sờ, chủ yếu hướng dẫn một số kỹ thuật hôn môi, cũng như cách tán tỉnh nhau, cùng với một số điểm nhạy cảm trên cơ thể, cái này đối Ngụy Vô Tiện cũng không xa lạ, trước kia xem nam nữ xuân cung, hắn cũng không phải không thấy qua, chỉ là nội dung và hình ảnh không phong phú tinh tế như vậy. Long Dương xuân cung chẳng qua đem nử tử đổi thành nam tử, những thứ khác cũng không sai biệt nhiều.

Thỉnh thoảng Ngụy Vô Tiện trộm liếc nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh, tuy trong lòng có chút ý đồ xem trò vui, nhưng hắn vẫn có thiện chí nhắc nhỏ: "Lam Trạm, ngươi đừng cố gượng, xác định còn muốn xem tiếp không?"

Lam Vong Cơ hơi gật đầu, trả lời kiên định: "Ừ!"

Nhưng sau đó, mọi chuyện bắt đầu không ổn, vượt quá tầm hiểu biết của Ngụy Vô Tiện.

Nam nhân có vẻ cường tráng hơn, bắt đầu đùa giỡn vuốt ve bờ mông của nam tử nhỏ hơn, còn cắm ngón tay vào bên trong . . .

"!" Ngụy Vô Tiện nháy mắt cảm thấy hai má nóng bừng, vậy mà lại cùng với tiểu cũ kỹ xem cái này, nghĩ nghĩ, điều này có nghĩa là hắn và Lam Trạm phải làm theo nội dung trong sách, cảm thấy càng thêm xấu hổ. Còn không dám xem kỹ nội dung, liền vội vàng lật trang tiếp theo. Nhưng trang sau tình hình còn tệ hơn, khoảnh khắc vừa nhìn thấy bức tranh trên trang đó, Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình đã mất hết kiểm soát, vung mạnh cánh tay, đem sách ném ra ngoài.

Trên trang đó, nam tử nhỏ hơn đang dang hai chân ra giống nữ tử, cùng nam tử kia giao hoan, bộ phận tư mật đều được vẽ rõ ràng, xem đến chân thật, đem vật gì tiến vào nơi nào.

Quyển sách bị Ngụy Vô Tiện ném ra xa, đụng vào vách tường trong Tĩnh Thất rồi rơi xuống.

". . . . . . ,Lam, Lam, Lam Trạm. . . . . ." Ngụy Vô Tiện cứng ngắc quay đầu lại, liếc nhìn Lam Vong Cơ. Thấy người nọ từ tai tới cổ một mảnh đỏ bừng, khuôn mặt bạch ngọc từ trước đến giờ không hề biến sắc, lúc này tựa hồ ửng hồng. . . . . .

"A, ha ha ha ha ha ha! ! . . . . . ." Ngụy Vô Tiện cười lớn vài tiếng, lại lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười, một tay bụm mặt, nhỏ giọng nói: "Nguyên lai là như vậy a. . . . . ."

"Ừ. . . . . ." Lam Vong Cơ ngơ ngác trả lời, hình ảnh vừa rồi như sét đánh thẳng vào đại não y, trong đầu một mảnh bao la mờ mịt.

Bầu không khí rất xấu hổ, Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh lam Vong Cơ, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hai người không ai nói lời nào. Bọn họ lúc này đều biết, người bên cạnh chính là người sẽ cùng mình làm những chuyện trong sách. Qua một lúc lâu, Lam Vong Cơ vẫn bất động như lão tăng nhập định, y giỏi nhất là vậy. Ngụy Vô Tiện rốt cục có động tác, hắn thở dài một hơi, đứng lên, hơi lảo đảo đi về phía cửa Tĩnh Thất.

Thấy vậy, Lam Vong Cơ rốt cục có phản ứng, y cũng đứng lên, tiến lên bắt lấy cổ tay Ngụy Vô Tiện nói: "Ngụy Anh, ngươi muốn đi đâu?" Y lại hạ giọng nói:

"Hôm nay, ngươi phải ngủ ở Tĩnh Thất. . . . . ."

Ngụy Vô Tiện cúi đầu, thản nhiên nói: "Lam Trạm, ta, ta chỉ là muốn một mình đi dạo một chút." Lại ngẩng đầu, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Lam Vong Cơ: "Buổi tối ta trở về tìm ngươi được không. . . . . ." Trong lòng Lam Vong Cơ một trận mất mác, nhưng y tin tưởng Ngụy Vô Tiện, không tình nguyện buông cổ tay hắn ra, dùng thanh âm cơ hồ chỉ có chính mình có thể nghe, nói: "Được" .

Ngụy Vô Tiện có chút bối rối, không nghĩ tới chân tướng sự việc so với dùng miệng còn xấu hổ hơn hắn tưởng. Nếu làm như vậy, thì không thể tránh khỏi tiếp xúc thân mật với Lam Trạm, nghĩ có chút kì lạ, cảm giác vừa chạm vào Lam Trạm, cả người một trận tê dại. Chẳng lẽ Lam Trạm không giống với những sư huynh đệ của ta sao? Trước kia cũng không phải không cùng Giang Trừng và các sư đệ khác tiếp xúc qua, nhưng nghĩ đến Lam Trạm, lại cảm thấy thật khác lạ, cũng không phải là chán ghét, nhưng cụ thể là cái gì, lại không nói được. . . . . .

Hắn lang thang ở sau núi, bất tri bất giác đi tới một tòa tiểu trúc hẻo lánh, trước sân nở rộ hoa long đảm màu tím, khung cảnh trong lành, tao nhã yên tĩnh, nhìn kỹ xung quanh lại thấy trong một góc có đống cỏ, ở đó có nuôi hai con thỏ nhỏ.

Ngụy Vô Tiện đến gần nhìn, phát hiện một con thỏ trên cổ có dúm lông màu đen, còn không ngừng nhảy tới nhảy lui không yên phận. Một con thỏ khác toàn thân màu trắng, mang theo cặp mắt cá chết.

Đột nhiên nhớ ra, đây đúng là hai con thỏ mà trước đó vài ngày, chính mình bắt được, mang đến Tàng Thư Các tặng cho Lam Trạm, nguyên lai Lam Trạm không có đem bọn chúng thả đi. Tiểu cũ kỹ này, lúc đó môt bộ trừng mắt không tình nguyện, ta nói phải nướng ăn, y mới miễn cưỡng giữ hai con thỏ, không nghĩ tới thế nhưng ở đây cẩn thận nuôi dưỡng. Ngụy Vô Tiện cảm thấy trong lòng ngọt ngào, vô thức nở nụ cười yếu ớt.

Chơi với thỏ một lúc, hắn lại không mục đích đi dạo phía sau núi, vừa đi vừa nghĩ, dần dần cũng bình tĩnh trở lại.

Ai, kỳ thật cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, sinh con ta còn có thể tiếp nhận, hơn nữa miệng cũng đều dùng qua, nghĩ cảm giác cũng không đáng sợ như vậy. Nếu lúc này lùi bước, vậy thiệt thòi lúc trước, chẳng lẽ vô ích? Hơn nữa căn bản cũng không có đường lui a! Tiên môn bách gia còn chờ ta cùng Lam Trạm cứu vớt đâu. . . . . .

Làm liền làm đi, dùng mông thôi mà! Hơn nữa, hơn nữa là cùng với Lam Trạm. . . . . . giống như, ừ. . . . . . cũng không phải không được. . . . . . Bất quá vẫn nên đi uống chút rượu, lấy thêm can đảm. Lam Trạm quy phạm thẹn thùng như vậy, khẳng định y không đối với ta chủ động, vẫn là cần ta ra tay, chuyện này mới có thể hoàn thành.

Nghĩ vậy, trước tiên Ngụy Vô Tiện không biết xẩu hổ đi tìm Giang Trừng mượn chút bạc, cũng không nói cho Giang Trừng cùng Nhiếp Hoài Tang muốn làm gì. Thần bí như vậy một mình xuống núi, thẳng đến quán cơm Hồ Nam hắn thích nhất ở Thải Y Trấn. Trong lòng có chút loạn, liền đặt cái nhã gian, muốn một mình yên tĩnh, gọi hai món điểm tâm, còn có hai vò Thiên Tử Tiếu. Không lâu sau, hai vò Thiên Tử Tiếu bị uống không còn một giọt, hắn cũng mơ mơ màng màng gục xuống bàn ngủ.

Lam Vong Cơ một mực lo lắng chờ đợi trong Tĩnh Thất, tới cuối giờ Tuất, vẫn không thấy bóng người, liền có chút sốt ruột, đi đến phòng ngủ Ngụy Vô Tiện tìm, không thấy ai. Lại đến gõ cửa phòng Giang Trừng, biết được hôm nay Ngụy Vô Tiện thần thần bí bí mượn tiền hắn, không nói làm gì, rồi đi xuống núi. Lam Vong Cơ vừa nghe, trong lòng phát lạnh, y không dám nghĩ tiếp, chỉ lập tức đuổi tới trước sơn môn, hỏi môn sinh giữ cửa, rốt cục xác nhận hôm nay Ngụy Vô Tiện một mình xuống núi. Lam Vong Cơ rất sợ, y sợ Ngụy Vô Tiện tự mình một người trốn về Liên Hoa Ổ.

Ngụy Vô Tiện vừa mở mắt, phát hiện bên ngoài trời đổ mưa to, hỏi lại tiểu nhị, đã qua giờ hợi, tim hắn thắt lại, nghĩ đã hứa với Lam Trạm buổi tối trở bề, thế nhưng lại ngủ quên, liền vội vàng trả tiền, chạy về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Trời mưa to, Ngụy Vô Tiện đi đến chân núi, cả người đều ướt sũng, mưa to làm hắn không mở mắt nỗi, tầm mắt mơ hồ, chung quanh chỉ có một mảnh tối như mực, không khỏi nghĩ tới đoạn thời gian đã qua trước đây mình cũng từng bất lực như vậy, lưu lạc bên ngoài, không nhà để về. Đột nhiên hắn nhìn thấy xa xa giống như có điểm trắng lắc lư, hắn đưa tay lên mắt che làn mưa, tập trung nhìn, chỉ thấy trước mắt một thân ảnh bạch y phiêu phiêu, hướng chân núi đi tới.

"Ngụy Anh!?"

Bạch y nam tử đối diện lên tiếng trước, là Lam Vong Cơ, y xuống núi tìm Ngụy Vô Tiện cũng bị mưa to tưới ướt xiêm y. Ngụy Vô Tiện nghe được giọng Lam Vong Cơ, liền biết người nọ xuống núi tìm hắn, vừa rồi hắn một thân một mình, đi dưới đêm mưa đen kịt, lúc này đột nhiên cảm thấy con đường được chiếu sáng, nội tâm cũng có một tia ấm áp: "Lam Trạm!"

Ngụy Vô Tiện chạy chậm qua, hỏi: "Lam Trạm, ngươi tới tìm ta sao? Thực xin lỗi, ta về muộn, vừa rồi ở quán cơm uống một chút rượu, không cẩn thận. . . . . ." Lời còn chưa nói xong, liền bị Lam Vong Cơ gắt gao ôm vào trong lòng ngực. Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ ôm lấy, cả người ngẩn ra, cảm thấy được y có chút không đúng, lại hỏi: "Lam Trạm, ngươi làm sao vậy?"

Lam Vong Cơ chôn ở bên gáy hắn, rầu rĩ nói: "Ngụy Anh, ta nghĩ ngươi quay về Liên Hoa Ổ . . ."

Ngụy Vô Tiện cũng thuận thế đưa tay ôm lại Lam Vong Cơ. "Không có không có, làm sao có thể, ta vừa nãy còn chưa nói xong, ta uống chút rượu, ở quán cơm ngủ quên, vừa tỉnh lại liền vội vàng trở về."

Lam Vong Cơ chỉ nói: "Không sao, trở về là tốt. . . . . ."

Hai người trở lại Tĩnh Thất, tắm rửa thay y phục.

Ngụy Vô Tiện ra khỏi bình phong, nhìn Lam Vong Cơ ngồi trước thư án, không đánh đàn, không luyện thư pháp, cũng không đọc sách, chỉ là ánh mắt ngơ ngác, giống như tự hỏi cái gì, vì thế hắn nghiêng người, hỏi: "Lam Trạm, ngươi làm sao vậy, đang suy nghĩ gì?"

Lam Vong Cơ mấp máy miệng, không nói gì, qua một lát mới sững sờ nói: "Ngụy Anh, vì sao, hôm nay ngươi một mình xuống núi. . . . . ." Hôm nay Ngụy Vô Tiện đột nhiên biến mất, quả thật làm cho lam Vong Cơ vừa lo vừa sợ một trận.

"A ~ hôm nay do ta nhất thời quyết định, chỉ là muốn đi uống chút rượu thôi. . . . . ."

"Uống rượu?" Lam Vong Cơ rốt cục lấy lại bình tĩnh. Trong nháy mắt tựa hồ nghĩ tới cái gì.

Ngụy Vô Tiện bĩu môi gật đầu nói:"Ừ, chính là muốn uống rượu. . . . . ."

"Ngụy Anh, ngươi cùng ta đến."

Lam Vong Cơ dẫn Ngụy Vô Tiện đến một góc phòng có chiếc lư hương đang đốt, y ngồi xuống, dời lư hương ra, dùng tay ấn mạnh vào đầu một tấm ván, ván gỗ bật lên. Phía dưới sàn gỗ thế nhưng có một căn hầm nhỏ, chứa đầy bình rượu. Đây là do mấy ngày trước Lam Vong Cơ bồi Ngụy Vô Tiện xuống núi, sau khi dùng bữa tại quán cơm, lúc trả tiền trộm mua.

Ngụy Vô Tiện vừa thấy, hóa ra là Thiên Tử Tiếu! Đếm sơ sơ có bảy tám vò.

"Giỏi lắm Lam Trạm! Ngươi vậy mà lén lút giấu rượu ở Tĩnh Thất! !" Nói xong, liền cầm lấy một vò định mở ra, lại bị Lam Vong Cơ ngăn cản: "Ngụy Anh, hôm nay ngươi đã uống rượu rồi, uống nhiều không tốt. Chỗ này, về sau đều cho ngươi."

Ngụy Vô Tiện nghe lời buông vò rượu, nhìn Lam Vong Cơ cười xấu xa, trêu ghẹo nói: "Như thế nào, Vân Thâm Bất Tri Xứ không phải cấm rượu sao , lần trước ngươi còn chém nát rượu của ta, như thế nào lần này lại cho ta rượu ?"

"Ngụy Anh, lần trước ngươi nói, để cho ta cùng ngươi uống Thiên Tử Tiếu."

Dừng một chút, lại nói: "Chỉ có thể uống ở Tĩnh Thất"

Ngụy Vô Tiện vẻ mặt hưng phấn: "Được được được, sau này ta mỗi ngày đều đến chỗ này của ngươi uống rượu"

Lam Vong Cơ đáy mắt đuôi lông mày nổi lên ý cười nhợt nhạt, nói: "Được."

Thời điểm không còn sớm, hai người dứt khoác nằm chết dí trên giường nói chuyện phiếm, ai cũng không đề cập đến chính sự.

Hai cái ổ chăn đều đắp kín mít. Lam Vong Cơ nằm ngủ tư thế tiêu chuẩn của Lam thị không có gì phải nghi ngờ, Ngụy Vô Tiện cũng quy củ ngửa mặt nằm thẳng.

"Lam Trạm, mới vừa rồi có phải hay không chúng ta lại vi phạm gia quy, chính là đêm về quá giờ Mẹo không được đi vào?"

"Ừ, bất quá, không sao."

"Hả? Không sao? Như thế nào liền không sao? Lần đầu tiên ta gặp ngươi đêm đó, ngươi cũng không phải nói như vậy! Thậm chí ngay cả rượu cũng không cho ta uống! Chứ không phải là có Lam nhị công tử ngươi cùng phạm gia quy với ta, ngươi sợ chép gia quy, nên ngay cả của ta cũng được miễn?"

"Không phải, ngươi vi phạm chép gia quy, ta thay ngươi chép."

"Ha ha? Lam Trạm, ngươi xem ngươi một chút, người cũng không tệ nha, tại sao trước đây luôn khó dễ ta, nếu có thể sớm như vậy, nói không chừng hai chúng ta sớm trở thành huynh đệ tốt"

"Bất quá, không ai thấy chúng ta phạm gia quy, ngươi tự giác như vậy làm gì, nếu là ta, ta mới không quản nhiều như vậy. Ngươi vẫn là tiểu cũ kỹ! Còn cả ngày bộ mặt nghiêm túc, ngươi nên cười nhiều một chút, như vậy mới kết giao thêm nhiều bằng hữu nha. Ta còn cảm thấy, về sau ngươi cưới tiên tử nhà ai, hẳn cũng sẽ đối với nàng rất tốt."

"Sẽ không"

"Sẽ không cái gì? Sẽ không lấy vợ? Hay là sẽ không đối với nàng tốt?"

". . . . . ." Lam Vong Cơ không đáp, lại hỏi ngược lại: "Ngụy Anh, ngươi thì sao, có lấy vợ không?."

"Hẳn là có, từ nhỏ ta đã nghĩ muốn có một gia đình nhỏ của riêng mình, nên ta vẫn muốn lấy vợ sớm một chút." Hắn nói như vậy, bởi vì trước kia vẫn một mực nghĩ như vậy, hắn muốn xây dựng tổ ấm của riêng mình, không muốn lẻ loi một mình.

Nghe vậy, lam Vong Cơ nội tâm đau nhức. Lúc này y đã dần dần ý thức được tình cảm của mình, nhưng lại cảm thấy Ngụy Vô Tiện không giống mình.

Đúng vậy, Ngụy Anh cùng ta bất đồng, hắn không phải vẫn nhớ Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái sao, hắn đã nói rồi.

"Nè, bất quá Lam Trạm, ta lại cảm thấy sau khi phát sinh những chuyện này, hai ta đều phải làm chuyện đó, ta còn phải sinh hài tử của ngươi, còn lấy vợ, có chút kỳ quái. . . . . ." Vừa nói vừa cẩn thận tưởng tượng, Ngụy Vô Tiện đột nhiên cảm thấy, hắn không có biện pháp tiếp nhận lấy vợ.

Lam Vong Cơ thanh âm khẽ run, thấp giọng nói :"Ngụy Anh, ngươi không muốn, cùng ta. . ." . .

"Lam Trạm, ngươi như thế nào lại nhắc nữa? Ta đều ngủ trên giường của ngươi rồi, còn hỏi chuyện này để làm gì. . . . . ." Dừng một chút, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Lam Trạm, hôm nay trong sách, ngươi cũng thấy, ngươi hẳn là biết nên làm thế nào đúng không ... ?"

Sau nửa ngày, Lam Vong Cơ mới nhẹ giọng đáp: "Ừ."

Lại yên tĩnh một hồi, hai người không ai có động tác trước. . . . . . . . .

Ngụy Vô Tiện nằm thẳng trên giường, chìm sâu trong chăn giường mềm mại, ngập tràn mùi đàn hương đặc trưng của Lam Vong Cơ, giống như bị y gắt gao ôm vào trong ngực. Hắn nhớ lại mấy ngày ngắn ngũi được Lam Vong Cơ hết lòng chiếu cố, lại nghĩ đến dáng vẻ lo lắng của Lam Trạm hôm nay khi tưởng hắn rời đi. Nghĩ lại, cùng với Lam Trạm làm loại chuyện này ...

May mắn người nọ là Lam Trạm. . . . . . . . . . . .

Trong lúc đó, hắn chạm vào chân người nọ, dùng tay chậm rãi kéo chăn mình ra, mò mẫm sang chăn của Lam Vong Cơ bên canh, cảm nhận được lớp nội y tơ lụa, nhẹ nhàng gãi gãi. . . . . . . . . . . . . . .

Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Lam Trạm, có làm không. . . . . ."

- còn tiếp -

-------------------
Hai ngày cuối tuần này mình bận đám cưới nên không up thêm.
Các bạn nếu thích truyện mình edit thì để lại vài lời, giúp mình có động lực chăm chỉ edit hơn nha. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro